Biên&dịch: Lục Lam

Nguồn: bachngocsach


***

Nhạc Hương Hương vào phòng, nhìn thấy sắc mặt Thanh Thư trắng bệch đang nhắm mắt nằm ở trên giường thì thầm nói: "Không phải là ngủ thật rồi chứ?"

"Hà..."

Nhạc Hương Hương sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, sau đó đứng lên cù Thanh Thư: "Này thì làm ta sợ, này thì làm ta sợ."

Thanh Thư vừa lùi vào trong, vừa cười nói: "Không phải bình thường tỷ vẫn tự nhận là lớn gan sao? Không ngờ tới lá gan của tỷ chỉ có ngần ấy nha!"

Sau một hồi ồn ã, Nhạc Hương Hương ngồi ở cạnh giường nói: "Khoan hãy nói, nếu không phải đã biết trước là muội giả vờ, với cái dáng vẻ vừa nãy kia ta cũng cho là muội bị bệnh không nhẹ."

"Không thì sao có thể qua mắt bọn họ đây." Song nếu như không có tay nghề cao siêu của lão sư, cũng không thể giống như vậy đâu.

Nhạc Hương Hương nghe vậy lắc lắc đầu nói: "Tổ phụ tổ mẫu của muội sao lại thế chứ? Tới thăm muội mà lại tay không, lần trước tổ mẫu nghe nói ta bị bệnh thì mang theo một đống đồ ăn ngon đến thăm ta. Mãi cho đến khi ta khỏi bệnh, người mới trở về."

Tổ phụ Nhạc Hương Hương đã chết bệnh từ bốn năm trước, dựa theo tập tục của huyện Thừa Phong thì con trai trưởng sẽ nuôi cha mẹ. Vì vậy, tổ mẫu Hương Hương đang ở cùng với đại bá của nàng. Chỉ khi nào nhớ cháu trai cháu gái, tổ mẫu nàng sẽ đến nhà nàng ở vài ngày.

Thanh Thư cười nói: "Đừng nghĩ đến chuyện mua cho ta đồ ăn, không đánh ta mắng ta cũng là may rồi."

Nhạc Hương Hương thật sự nghĩ không ra: "Bọn họ làm sao vậy chứ? Muội lại là cháu gái ruột của bọn họ đó!"

"Trong mắt bọn họ thì cháu trai mới là người của nhà mình, còn cháu gái, đó đều là người của nhà người khác."

Hai người đều trọng nam khinh nữ, khác nhau ở chỗ Lâm lão thái thái thể hiện rõ ràng, còn lão thái gia lại không lộ ra mà thôi.

Nhạc Hương Hương nói: "Thanh Thư, muội thật xui xẻo."

Đụng phải loại tổ phụ tổ mẫu như này, thật đúng là xui tám đời nha!

Thanh Thư cười nói: "Muội có bà ngoại thương yêu, vậy là đủ rồi." Còn về sự thương yêu của người nhà họ Lâm, nàng không mảy may thèm muốn.

Tân Nhi đi tới, nói với hai người đang trò chuyện đến là vui vẻ: "Đồ ăn đã đưa đến, tiên sinh gọi hai cô nương đến dùng cơm trưa."

Tử Đằng Uyển cũng không dựng phòng bếp nhỏ, đồ ăn của Phó Nhiễm cũng là thímTường làm. Cố lão thái thái đã nói rằng nếu nàng muốn ăn gì thì có thể nói hoặc viết trước thực đơn một ngày rồi giao cho thím Tường, sau khi làm xong sẽ cho người đưa đến. Chỉ là Phó Nhiễm cũng không phải người kén chọn, bình thường sẽ không thêm gì vào thực đơn hàng ngày,

Nhạc Hương Hương a một tiếng rồi nói: "Sao hôm nay lại phải ăn ở đây nhỉ?"

Nàng không muốn ăn cơm cùng Phó Nhiễm tí nào.

Ngày thường ở trước mặt cha mẹ và những người khác thì rất hoạt bát, nhưng trước mặt Phó tiên sinh thì nàng lại trở thành mèo con ngoan ngoãn.

Thanh Thư buồn cười nói: "Ta đang bị bệnh, sao có thể ra chủ viện dùng cơm trưa được."

Nàng đã không thể ra dùng cơm, tất nhiên Nhạc Hương Hương cũng muốn ở lại.

Thấy cái dáng vẻ đó của nàng ấy, Thanh Thư lại cười không ngừng: "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, tiên sinh còn có thể ăn tỷ được ư?"

Nhạc Hương Hương nói: "Không ăn ta, nhưng nhất định sẽ mắng ta đó." Ngày thường khi ăn cơm ở nhà mẹ nàng đều nói nàng không biết quy củ, hôm nay lại ăn cơm cùng tiên sinh mà không bị nói mới lạ.

Cơm trưa rất thịnh soạn, có cá hấp, tôm phỉ thúy, giò heo kho tàu, khoai tây sợi chua cay, rau diếp thân xào, dưa leo trộn, còn có canh Yêm Đốc Tiên*.

Nhạc Hương Hương nhìn thấy giò heo kho tương, con mắt sáng lên. Lúc nàng ở nhà cũng không ăn thịt mấy, nhưng món thịt ở Cố gia làm thật sự là quá ngon rồi. Có lần nàng thật sự không nhịn được mà ăn một miếng thịt kho tàu, từ đó về sau đã phá giới rồi. Nhưng mà sức tự chủ của nàng không tệ, sẽ không ăn quá nhiều.

Thần sắc Phó Nhiễm lạnh nhạt nói: "Ngồi xuống đi!"

Nhạc Hương Hương lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, quy quy củ củ ngồi xuống.

Lúc ăn cơm Thanh Thư nhai kỹ nuốt chậm, dáng vẻ đó khỏi phải bàn có bao nhiêu nhã nhặn.

Nhạc Hương Hương lại không giống, nàng ăn đến là nhanh, thỉnh thoảng còn sẽ phát ra ít tiếng.

Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn Nhạc Hương Hương mấy lần, dù không nói ra, nhưng lại ảnh hưởng lớn đến khẩu vị của Nhạc Hương Hương.

Cơm nước xong xuôi nhưng đĩa giò heo kia vẫn còn nguyên chưa động, không phải Nhạc Hương Hương không muốn ăn mà là không dám ăn.

Ăn cơm xong, Phó Nhiễm lấy khăn tay lau miệng rồi mới hỏi Thanh Thư: "Có phải con đã theo người khác học lễ nghi rồi không?"

Thanh Thư lắc đầu nói: "Không ạ". Kiếp trước đúng là có học qua, nhưng đời này thì chưa đấy.

Phó Nhiễm có chút kinh ngạc. Lễ nghi của Thanh Thư không kém chút nào so với cô nương của những gia đình giàu có khác, chẳng lẽ là Cố Nhàn đã học qua, ngôn truyền thân giáo*.

Nhạc Hương Hương sợ bị dạy bảo, nói: "Tiên sinh, ta mệt rồi, muốn đi ngủ trưa."

Phó Nhiễm gật đầu nói: "Hôm nay ở lại Tử Đằng Uyển ngủ thôi, đừng về."

Vào phòng, Nhạc Hương Hương vuốt ngực đồng thời nói thoát hiểm không ngừng. Nếu không phải nàng nhạy bén chạy trốn nhanh, sợ là sẽ bị răn dạy.

Thanh Thư buồn cười nói: "Lão sư vốn đã không có ý muốn giáo huấn tỷ, là chỉnh tỷ suy nghĩ nhiều thôi."

"Vừa rồi tiên sinh nhìn ta ba lần. Nếu không phải tiên sinh chú trọng việc ăn không nói ngủ không nói, vừa rồi người đã răn ta rồi."

Nhạc Hương Hương quái lạ hỏi: "Thanh Thư, vì sao muội không sợ tiên sinh thế?"

Thanh Thư còn dám làm nũng với lão sư, Nhạc Hương Hương thật sự rất sùng bái Thanh Thư, thật lợi hại.

Thanh Thư hỏi ngược lại: "Tại sao phải sợ chứ? Lão sư cũng chỉ nghiêm khắc chút ít trong việc học, nhưng đó cũng là để tốt cho chúng ta, thật ra người rất hiền lành đó."

Nhạc Hương Hương cũng thật là bội phục Thanh Thư: "Được, muội cảm thấy hiền lành thì là hiền lành đi!"

Dù sao nàng vẫn cảm thấy lão sư rất đáng sợ.

(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)

Buổi chiều sau khi tan học, Thanh Thư lại qua chỗ của Đoàn sư phó. Từ sau khi Cố Hòa Bình chuyển ra, Cố lão thái thái đã tiến hành một lần thanh tẩy lớn. Hạ nhân trong phủ đều không dám lắm miệng, giờ đây Cố phủ như có một hàng rào vững chắc quây xung quanh. Chỉ cần người Lâm gia không cố ý tìm hiểu, là sẽ không biết chuyện nàng giả bệnh.

Nhìn thấy Đoàn sư phó, Thanh Thư thi lễ một cái chuẩn bị luyện công.

Đoàn sư phó lại nói: "Chờ chút nữa hẵng luyện công.

Thanh Thư có chút kinh ngạc nhìn ông.

Sau khi Đoàn sư phó ngồi xuống, ông nói với Thanh Thư: "Cũng giống ta, ngồi xếp bằng xuống."

Chân của ông bị thương cũng chỉ bất tiện khi đi đường, ngoài ra thì không có ảnh hưởng gì.

Thanh Thư học theo dáng vẻ của Đoàn sư phó cũng ngồi xếp bằng xuống.

Đoàn sư phó nói: "Hai tay khép ại thành hình chữ thập trước ngực, đầu ngón tay hướng lên. Ngũ tâm hướng trời, tĩnh tâm không lo, khí tụ đan điền..."

Thanh Thư nghe vậy thì giật mình ngơ ngác ra.

Đoàn sư phó quát lạnh một tiếng, nghiêm túc nói: "Ngây ra làm gì? Cùng làm theo đi."

Thanh Thư giật mình một cái, sau đó học theo ông mà hít sâu, thở ra...

Học được giữa chừng, Thanh Thư hỏi: "Sư phụ, đan điền ở nơi nào vậy?"

Cũng do bình thường Thanh Thư xử xự giống như người lớn, đến nỗi Đoàn sư phó lại quên mất thật ra nàng vẫn còn là một đứa trẻ.

Đoàn sư phó chỉ từng bộ phận trên cơ thể mình: "Nơi này là trên đan điền, nơi này là trong đan điền, nơi này là dưới đan điền..."

Học xong một lần, hai mắt Thanh Thư sáng long lanh nhìn Đoàn sư phó: "Sư phó, thứ người dạy là gì vậy?"

"Tâm pháp nội công Đoàn gia."

Không ngờ là lại giống với suy nghĩ của nàng, Thanh Thư vui mừng quá đỗi. Bởi vì quá mức hưng phấn, lời nói ra sẽ không suy nghĩ: "Sư phó sư phó, có phải sau khi học xong sẽ có võ nghệ cao cường trở thành đại hiệp đúng không ạ?"

Khóe miệng Đoàn sư phó co giật, sau đó thấy ánh mắt chờ đợi của Thanh Thư lại nhịn không được mà bất cười: "Không thể."

Thanh Thư có chút thất vọng.

Đoàn sư phó buồn cười nói: "Võ nghệ cao cường là không thể, nhưng chỉ cần ngươi mạnh khỏe hiếu học thì tương lai sẽ không ai dám bắt nạt ngươi. Ngoài ra, chỉ cần ngươi kiên trì ngày ngày luyện tập thì sẽ có chỗ tốt không tưởng được."

Mặc dù Đoàn sư phó không nói là tốt chỗ nào, nhưng Thanh Thư quyết định sẽ ngày ngày luyện tập tâm pháp nội công.

Bất tri bất giác, gần nửa canh giờ đã trôi qua rồi.

Đoàn sư phó đứng lên nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục. Giờ thì ra ngoài luyện công."

*Chú thích1:Yêm Đốc Tiên, là một món ăn truyền thống nổi tiếng có nguồn gốc từ vùng Huệ Châu phía nam An Huy, và thuộc về ẩm thực An Huy trong tám nền ẩm thực chính. Hầm nhỏ lửa thịt tươi, măng tươi, thịt xông khói và các nguyên liệu khác. Nước canh nồng đậm, thịt giòn béo, hương vị chỉ gói gọn trong hai chữ - tuyệt phẩm.

*Chú thích 2: Ý nói Thanh Thư có lễ nghi tốt là do nhìn lời nói và cử chỉ của mẹ nàng mà học theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play