Trời tờ mờ sáng, trên nóc các nhà ở Đào Hoa thôn đều có khói bếp lượn lờ dâng lên. Lâm gia, lúc này lại như có mây mù che phủ.
Lâm lão thái thái thấy Hồng Đậu vẫn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt lộ vẻ ưu sầu.
Trương Xảo Xảo lo lắng nói: “Nương, Hồng Đậu đều đã sốt suốt hai ngày, vẫn nên đưa nàng vào trong thành đi!’’ Sợ lại chờ nữa, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm lão thái thái lắc đầu: “Chờ xem một chút nữa, nếu đến giữa trưa còn không tỉnh thì đưa đi huyện thành.’’
Nghe được tiếng nói chuyện, Thanh Thư khó khăn mở mắt. Nàng thật sự không ngờ tới, đập vào mắt không phải Hắc Bạch Vô Thường như trong dự liệu, mà là tổ mẫu của nàng Lâm thái thái.
Nhìn thấy Thanh Thư tỉnh lại, Trương thị thở dài một hơi.
Lâm lão thái thái cũng bớt lo lắng: “Hồng Đậu, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.’’
Thanh Thư ngây ngẩn cả người. Chuyện gì đang xảy ra, nàng không chết sao? Làm sao lại trông thấy lão thái thái, mà nàng còn trở nên trẻ tuổi như vậy.
Trương thị thấy Hồng Đậu ngơ ngác, trong lòng cả kinh.Trước kia bên nhà mẹ nàng có đứa bé sốt ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại biến thành một ngốc tử: “Hồng Đậu, Hồng Đậu…..” Ông trời phù hộ, tuyệt đối đừng để Hồng Đậu biến thành ngốc tử.
Hồng Đậu là nhũ danh của nàng. Ở thời gian trước khi nàng đi kinh thành tất cả mọi người gọi nàng là Hồng Đậu. Đến kinh thành rồi, tất cả mọi người lại bảo nàng là Thanh Thư, ngay cả lão thái thái cũng sửa miệng.
Thanh Thư ngẩng đầu nhìn Trương thị lại càng thấy mơ hồ. Nàng nhớ rất rõ ràng, năm nàng tám tuổi Trương thị đã thắt cổ chết.
Thấy Hồng Đậu không đáp lời, tâm Lâm lão thái thái cũng treo lên, rốt cuộc đến cùng tuổi tác cũng đã lớn mới ổn định lại được: “Hồng Đậu hẳn là ngủ quá lâu nên còn chưa lấy lại tinh thần, lát nữa liền tốt. Tức phụ lão nhị, ngươi đem cháo táo đỏ còn nóng trong phòng bếp bưng tới.” Hai ngày chưa ăn gì, khẳng định là đói bụng rồi.
Ăn một bát cháo, Thanh Thư lại nằm trở lại trên giường. Trong lúc này, nàng đều không nói một chữ.
Mẹ chồng nàng dâu thấy Thanh Thư híp mắt phát ra tiếng thở rất nhỏ nhẹ, tưởng rằng nàng đã ngủ thiếp đi.
Trương thị lo lắng không thôi, nói ra: “Nương, bộ dáng này của Hồng Đậu có chút không đúng, vẫn là đưa nàng vào trong thành xem một chút đi!”
Lâm lão thái thái nói: “Nàng sốt hai ngày, vừa tỉnh lại phản ứng chậm một chút cũng là bình thường.”
Đứa nhỏ này được nuôi đến quá là kiều nộn, nếu đặt nàng ở nông thôn nuôi, thế nào lại dễ dàng sinh bệnh như vậy, coi như sinh bệnh, một ngày thuốc uống đảm bảo liền tốt. Nào giống nha đầu này, ăn hai ngày thuốc mới hạ sốt.
Trương thị gấp đến độ không được nữa rồi. Thế này sao lại là phản ứng chậm được, căn bản là không có phản ứng nha! Nhìn bộ dáng này tám chín phần mười là sốt đến hỏng đầu óc, bây giờ đưa đi huyện thành nói không chừng còn có thể trị, nếu còn chậm trễ sợ là không chữa được.
Đứa bé kia bên thôn nhà mẹ nàng sốt hỏng đầu óc, bây giờ đều đã mười bốn tuổi còn bất tỉnh nhân sự, Trương thị không đành lòng nhìn Thanh Thư cũng biến thành như thế: “Nương, vẫn nên mau chóng đưa Hồng Đậu đi huyện thành cho ổn thỏa.”
Lão thái thái vẫn không đồng ý: “ Để xem.” Nói không chừng đứa bé này ngủ một giấc, người liền thanh tỉnh.
Trong nhà đều do Lâm lão thái thái làm chủ, nàng không đồng ý đưa Hồng Đậu đi huyện thành, Trương thị cũng không còn cách nào.
Đến khi trong phòng không còn ai, Thanh Thư ngồi dậy nhìn một đôi tay trắng mập nho nhỏ, tự nhủ: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Lời vừa ra khỏi miệng, lại phát hiện thanh âm của mình cũng biến thành non nớt.
Dò xét qua căn phòng này, Thanh Thư phát hiện nơi này bố trí đặc biệt đơn sơ, trừ một cái tủ son khắc họa tiết hoa hải đường cùng bàn tròn, cũng chỉ còn một bộ bàn trang điểm.
Ánh mắt của Thanh Thư, cuối cùng rơi vào một cái gương đồng nhỏ trên mặt bàn trang điểm.
Nhìn thấy trong gương đồng một khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt kia, con mắt Thanh Thư trợn to như chuông đồng. Đây, đây rõ ràng là bộ dáng khi nàng còn bé.
Nàng rõ ràng đã chết rồi, chết trong tay Sở Thị, tại sao lại trở lại khi còn bé. Không phải là đang nằm mơ, không đúng, nàng đã chết, người chết làm sao có thể nằm mơ.
Ai có thể nói cho nàng biết, hiện tại đến cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Lâm lão thái thái trở về phòng chuẩn bị lấy hộ thân phù cầu từ tiên cô tới nhét vào dưới gối Thanh Thư. Lại không ngờ rằng, vừa đẩy cửa ra, bà trông thấy Thanh Thư đối diện tấm gương sờ mặt mình. Lâm lão thái thái trong lòng khẽ động, nghiêm nghị hỏi: “Hồng Đậu, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Thanh Thư cả kinh mà run tay một cái, gương đồng nhỏ không khỏi rơi trên mặt đất.
Lâm lão thái thái thấy mặt Thanh Thư trắng bệch, lòng trầm xuống. Bộ dáng này, rõ ràng là trúng tà.
Nắm thật chặt hộ thân phù, Lâm lão thái thái đi đến bên người Thanh Thư nhẹ nhàng nói: “Ngươi đứa nhỏ này, sao lại đi trân trần xuống đất, cũng không sợ lại nhiễm lạnh.”
Thanh Thư nhìn Lâm lão thái thái, hai chữ tổ mẫu làm thế nào cũng đều không gọi được. Năm đó Lâm Thừa Ngọc muốn gả nàng cho cháu trai Thôi Kiến Bách nhà mẹ đẻ của kế thất, mà Thôi Kiến Bách kia thả lời nói muốn vì người trong lòng mà cả đời không lập gia đình. Vì thế, phàm là gia đình nào muốn giữ mặt mũi cũng sẽ không đem nữ nhi gả cho hắn. Sau khi biết được tin tức này, nàng đi cầu lão thái thái. Nhưng không ngờ lão thái thái không những không giúp nàng cầu tình với Lâm Thừa Ngọc, ngược lại giận dữ mắng mỏ nàng ngỗ nghịch bất hiếu, nói hôn nhân đại sự trước giờ là do cha mẹ hai bên mai mối. Về sau bị buộc gả, nàng cũng chết tâm, chỉ muốn trông coi nữ nhi an ổn sống qua ngày. Ai ngờ, Thôi Kiến Bách lại cưới Sở thị lúc đó đã hòa ly, Sở thị lại hạ độc thủ đối với nàng. Nàng may mắn trốn thoát một kiếp chạy về nhà ngoại xin giúp đỡ, kết quả Lâm Thừa Ngọc giận dữ mắng mỏ nàng hồ ngôn loạn ngữ, mà lão thái thái đến gặp mặt nàng cũng không muốn.
Phàm là người Lâm gia có một chút để ý quan tâm nàng,nàng cũng sẽ không bị Thôi Kiến Bách đưa đến nơi ăn thịt người như Sư Hà am.
Thanh Thư lắc đầu lại lùi về trong chăn giả vờ ngủ, hiện tại nàng còn chưa biết nên như thế nào đối mặt với hoàn cảnh trước mắt.
Lâm lão thái thái sắp xếp chăn đệm, mịt mờ nhìn nàng một cái mới ra ngoài.
Trở lại phòng, Lâm lão thái thái lập tức gọi tiểu nhi tử Lâm Thừa Trí tới, đưa cho hắn một thỏi bạc nói: “Ngươi đi mời Hà tiên cô đến nhà một chuyến.”
Lâm Thừa Chí rất kinh ngạc,hỏi: “Nương, mời Hà tiên cô làm cái gì?”
Hà tiên cô này có chút thần thông, thường xuyên thay người ta bắt quỷ trừ tà xem bói, ở Thạch Điền trấn có vài phần danh tiếng. Ngày thường lão thái thái gặp phải chuyện khó, đều sẽ đi tìm Hà tiên cô giải quyết.
Lâm lão thái thái không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Nói ngươi đi ngươi thì đi đi, thế nào lại nhiều chuyện như vậy.”
Lâm Thừa Chí cầm bạc đi ra ngoài.
Tiên cô tới nhất định sẽ kinh động yêu tà kia, Lâm lão thái thái suy nghĩ một chút liền gọi Trương thị đến: “Ngươi mang theo mấy người huynh muội Nhạc Tổ bọn họ đi nhà Thừa An, đến trưa để Nhạc Tổ bọn hắn ở nhà Thừa An dùng cơm trưa.” Lâm Thừa An là trưởng tử của đại ca Lâm lão thái thái, hai nhà quan hệ vẫn luôn hòa hảo.
Trương thị không hiểu hỏi: “Nương, xảy ra chuyện gì?” Chưa kể Hồng Đậu bị bệnh cần người khác chăm sóc, trong cái nhà này còn một đám công việc lu bu nàng cũng không cách nào dứt ra được.
Mặc dù Lâm gia có ruộng tốt với nương dâu, hàng năm thu thập không tệ. Cũng bởi vì ba huynh đệ Lâm Thừa Ngọc từ nhỏ đọc sách hao phí to lớn, thời gian trôi qua Lâm gia cũng không dư dả, mấy năm này trong nhà cưới vợ gả nữ nhi thì lại càng thêm túng quẫn. Cũng may năm ngoái Lâm Thừa Ngọc trúng cử, nợ trong nhà thiếu cơ bản đều đã trả sạch. Không có tôi tớ, hơn phân nửa công việc trong nhà đều rơi vào trên vai hai nàng dâu như Vi thị cùng Trương thị. Nhưng hai ngày trước mẫu thân Vi thị sinh bệnh, nàng trở về thăm viếng đến giờ còn chưa trở về. Nếu nàng cùng đứa bé ở lại nhà đại bá không trở lại, lát nữa đến bữa cơm trưa sẽ không có ai làm.
Lâm lão thái thái cũng bị dọa đến mất hồn mất vía, đến lúc này tỉnh táo lại cũng cảm thấy không ổn: “Vậy ngươi mang đứa bé đưa đến nhà Thừa An rồi trở lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT