Dịch: Lục Lam

Biên: Laoshu



Cố lão thái thái nhìn thấy viết máu trên làn váy Cố Nhàn, đôi mắt lộ ra tia sắc lạnh như muốn giết người.

Thanh Thư cao giọng hô: "Bà ngoại, mẹ đã bị động thai, sắp sinh rồi. Bà ngoại, người mau chuẩn bị phòng sinh cho mẹ con đi."

Cố lão thái thái thận trọng vững vàng, gật đầu nói: "Phòng sinh đã chuẩn bị xong rồi, Trụy Nhi cô nương, cô đi theo ta."

Dẫn đám người vào phòng sinh, Cố lão thái thái chỉ vào giường: "Trụy Nhi cô nương, phiền cô thả tiểu Nhàn lên giường."

Trụy Nhi nhẹ nhàng thả Cố Nhàn xuống, sau đó lại lau mồ hôi trên trán bà.

Xe ngựa chỉ đi đến nhị môn đã dừng lại, nàng phải ôm người đi thẳng từ nhị môn đến đây. Dù bản thân là người tập võ, có sức lớn thì cũng có chút không chịu nổi.

Lúc này ý thức của Cố Nhàn còn rất rõ ràng, chỉ là quá đau nên nàng không nói ra lời: "Mẹ, mẹ..."

Nàng chỉ tay về phía Thanh Thư.

Cố lão thái thái rất nhanh đã hiểu được ý của nàng: "Thanh Thư, con mau đi ra đi."

Phòng sinh có thứ bẩn, đúng là không thể để cho Thanh Thư ở lại chỗ này.

Thanh Thư giờ đây đã đầu nhẹ chân nặng, với cái trạng thái này, nàng cũng không dám ở lại phòng sinh: "Bà ngoại, con sẽ đi ra. Người nhất định phải giúp mẹ bình an sinh đệ đệ đấy."

Cố lão thái thái ừ một tiếng, nói: "Con yên tâm, ta sẽ không để cho mẹ con gặp chuyện không may đâu."

Bởi vì lòng dạ đã đặt cả vào trên người Cố Nhàn, thế nên Cố lão thái thái không phát hiện ra sự khác thường của Thanh Thư.

Vừa đi ra khỏi phòng, Thanh Thư đã bắt lấy tay Trụy Nhi nói: "Trụy Nhi tỷ tỷ, tỷ ôm ta sang chỗ tiên sinh đi."

Trụy Nhi không hiểu cho lắm, nhưng vẫn nghe lời, bế Thanh Thư lên.

Phó Nhiễm đang gảy đàn, nghe thấy tiếng kinh hô của Tân Nhi thì lập tức gảy sai một âm tiết.

Lấy bàn tay che lại mặt trên của dây đàn, Phó Nhiễm đứng lên. Không chờ bà trách mắng Tân Nhi, Trụy Nhi đã ôm Thanh Thư tiến vào.

Phó Nhiễm nhìn thấy Thanh Thư đang hôn mê thì vội hỏi: "Thanh Thư làm sao vậy?"

Trụy Nhi nói: "Hẳn là do mệt nhọc. Cô nương đã sai Kiều Hạnh đi mời Hạ đại phu, đợi lát nữa Hạ đại phu đến thì hãy kêu ông ấy đến đây xem thử một cái."

Phó Nhiễm nói: "Đã biết Hạ đại phu sẽ đến, sao còn phải mang con bé đến đây?"

Từ Chủ viện đến nơi đây, cũng phải đi qua một đoạn đường đấy!

Trụy Nhi cười khổ nói: "Là cô nương phân phó, hẳn là cô nương không muốn làm cho Lão thái thái lo lắng đi!"

Phó Nhiễm lấy một chiếc thảm đắp lên cho Thanh Thư, sau đó mới hỏi Trụy Nhi: "Nói đi! Đã xảy ra chuyện gì?"

Trụy Nhi bèn kể lại những chuyện đã phát sinh khi ở Lâm gia: "Tiên sinh, ta cảm thấy có lẽ Lâm gia có điều gì đó không ổn, nếu không cô nương sẽ không cần liều mạng cũng muốn mang Lâm thái thái trở về như thế."

Phó Nhiễm ừ một tiếng, nói: "Tuy rằng Thanh Thư còn nhỏ tuổi, nhưng con bé hành sự rất có chừng mực. Con bé đã quyết ý muốn dẫn Lâm thái thái trở về thì chắc chắn có lý do của mình."

Trụy Nhi thở ra một hơi, nàng còn sợ Phó Nhiễm sẽ trách cứ nàng hùa theo Thanh Thư cùng nhau càn quấy đấy!

Phó Nhiễm gọi Tân Nhi tới, để nàng ta ra tiền viện chờ: "Nhìn thấy Hạ đại phu thì trước hết cứ mời đến chỗ này."

Cố Nhàn đang phải sinh con thì nhu cầu cấp bách chính là bà đỡ, tạm thời sẽ không cần đến đại phu.

Hơn một khắc sau, Tân Nhi đã mời Hạ đại phu đến. Trông thấy Thanh Thư nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự, sắc mặt Hạ đại phu có chút khó chịu. Trên đường tới Tân Nhi đã thuật qua chuyện tình với ông rồi, cho nên ông cũng đã biết rõ nguyên nhân khiến cho Thanh Thư hôn mê.

Hạ đại phu ngồi xuống bắt mạch cho cô bé. Xem mạch xong, vẻ mặt ngưng trọng của ông đã hơi thả lỏng.

Phó Nhiễm vội hỏi: "Đại phu, Thanh Thư làm sao vậy? Hẳn là không có gì đáng ngại đi?"

Hạ đại phu ừ một tiếng đáp: "Không có gì đáng ngại, đứa nhỏ này là quá mệt mỏi, ngủ một giấc thật ngon là ổn thôi."

Ngay tại lúc thấy Cố Nhàn ngã trên đất thì thần kinh của Thanh Thư đã bắt đầu căng thẳng, giao Cố Nhàn vào trong tay Cố lão thái thái rồi thì tinh thần đang căng thẳng mới thả lỏng xuống, thân mình nàng không chịu nổi nữa cho nên mới ngất xỉu.

Cũng là do trong khoảng thời gian này theo Đoàn sư phụ tập võ, thân thể rắn chắc hơn so với trước kia rồi. Nếu không qua một phen giày vò như vậy, Thanh Thư nhất định sẽ bị bệnh.

Phó Nhiễm thở ra một hơi: "Không có việc gì là tốt rồi."

Hạ đại phu cau mày nói: "Giờ thì chưa có việc gì, nhưng tương lai thì khó mà nói chắc."

Vẻ mặt Phó Nhiễm nghi hoặc.

Hạ đại phu nói tiếp: "Lần trước đứa nhỏ này trở về từ thôn Đào Hoa bị giày vò chỉ còn có nửa cái mạng, lần này nó lại trong cơn choáng váng mà về nữa. Mấy người Lâm gia đó thật là chẳng mảy may đau lòng cho đứa nhỏ này mà."

Phó Nhiễm đã sớm nhận ra Thanh Thư không thân với người Lâm gia, nếu không thì hơn một tháng trời cũng sẽ không đến mức nửa chữ cũng tuyệt không nhắc đến người Lâm gia.

Hạ đại phu đặc biệt nói mấy lời này với Phó Nhiễm, cũng là có nguyên do cả: "Tiên sinh, đứa nhỏ Thanh Thư này hiếu thuận lại hiểu chuyện. Lần này cũng là bởi vì lo lắng cho mẹ nó quá mức mới xúc động như thế, ngài đừng trách tội con bé."

Phó Nhiễm nói: "Đại phu, tấm lòng hiếu thuận son sắt đó của Thanh Thư, ta rất yêu thích."

Như Thanh Thư đã nói, ở vùng nông thôn thiếu thầy thiếu thuốc, năng lực của bà đỡ cũng không tin được. Một khi xảy ra chuyện gì thì rất có thể sẽ một thi hai mệnh, so với mẹ ruột thì thanh danh tính là cái gì.

Hạ đại phu vui mừng gật đầu, kê một đơn thuốc bổ rồi lập tức sang chủ viện.

(truyện đăng tại [email protected]ục Lam)

Nhìn thấy chậu máu loãng đượng bưng ra, sắc mặt Hạ đại phu có chút ngưng trọng, nhìn tình hình này thì không tốt rồi.

Bà đỡ Lưu lần bụng Cố Nhàn, nói với Cố lão thái thái: "Lão thái thái, thai vị này của thái thái không đúng lắm."

Cố lão thái thái trầm giọng nói: "Chỉ cần người lớn và đứa trẻ được bình an, ta nhất định sẽ hậu tạ."

Bà đỡ Lưu đã đỡ đẻ hơn ba mươi năm, tình huống tồi tệ hơn so với Cố Nhàn bà cũng đều trải qua rồi: "Lão thái thái, có nhân sâm không? Có thì mang đi chưng lên ngay đi thôi."

"Đã chưng lên rồi."

Bà vừa phân phó người dưới đi hầm canh nhân sâm. Không cần dùng là tốt nhất, lỡ phải dùng tới thì cũng không cần vội vàng hấp tấp đi nấu.

Gia quyến cùng phối hợp, bà đỡ Lưu cũng có thêm phần nắm chắc.

Trần ma ma đi tới nói với Cố lão thái thái: "Hạ đại phu đã đến, đang chờ ở bên ngoài."

Cố lão thái thái có chút kinh ngạc: "Người nào đi mời lão Hạ? Phó tiên sinh sao?"

Người trong phủ sẽ không có chuyện chưa nhận được sự đồng ý của bà đã đi mời người, ngoại trừ Phó Nhiễm, bà không thể nghĩ được còn có ai khác nữa.

Trần ma ma đáp: "Là cô nương. Vừa lên bờ cô nương đã để Kiều Hạnh đi mời Hạ đại phu, vừa rồi cô nương té xỉu, Phó tiên sinh rất lo lắng nên đã mời Hạ đại phu qua xem một chút. Lão thái thái, người đừng lo, Hạ đại phu nói cô nương chỉ là mệt nhọc, ngủ một giấc là ổn rồi."

Cô nương đã không có việc gì, cũng không cần gạt người.

Cố lão thái thái nghe xong bèn phân phó: "Mời Hạ đại phu đến tiền viện nghỉ ngơi." Có một lão đại phu có kinh nghiệm ở đây, một khi có vấn đề gì ngoài dự tính cũng có thể kịp thời chẩn chữa.

Trần ma ma đáp một tiếng rồi rời đi.

Thanh Thư ngủ nửa canh giờ mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Phó Nhiễm đang ngồi ở bên giường đọc sách: "Tiên sinh..."

Phó Nhiễm bỏ sách xuống, ân cần hỏi: "Thế nào rồi? Có thấy không thoải mái ở đâu không?"

Thanh Thư lắc đầu, hỏi: "Tiên sinh, giờ mẹ con thế nào rồi? Đã sinh chưa?"

Phó Nhiễm lắc đầu nói: "Còn chưa sinh. Nhưng con yên tâm, lão thái thái đã mời bà đỡ tốt nhất, Hạ đại phu cũng đang ở đây rồi."

Thấy Thanh Thư muốn đến chủ viện, Phó Nhiễm bèn can ngăn: "Con có đi cũng không giúp được gì đâu, vẫn nên ở lại chỗ này nghỉ nghơi cho tốt thì hơn."

Thanh Thư lắc đầu đáp: "Không, lão sư, con muốn đến canh giữ, con nhất định phải đến canh giữ bên người."

"Con là một đứa trẻ đó, sao có thể vào phòng sinh." Ngay cả bà đây, vì không gả cho người khác, cũng không sinh con nên cũng không thể vào phòng sinh đấy.

Thanh Thư nói: "Vậy con đây canh ở ngoài cửa, bằng không thì con không thể an lòng."

Kiếp trước mẹ nàng chính là vì khó sinh mà chết, vả lại còn là một thi hai mệnh. Giờ nàng sao có thể ngồi yên được, phải đi canh giữ gần bên mới có thể an tâm.

Phó Nhiễm thấy nàng quyết ý muốn qua đó thì cũng hết cách, chỉ đành đứng lên nói: "Vậy ta dẫn con qua!"

Để Thanh Thư qua đó một mình, bà cũng lo lắng.

Thanh Thư rất cảm động: "Tạ ơn sư phụ!" Trên đời này có người giống như cha nàng vậy, là người bạc tình bạc nghĩa, nhưng cũng có rất nhiều người lương thiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play