Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
***
Ăn cơm tối xong, Cố Nhàn bảo Thanh Thư quay về nhà bên kia.
Thanh Thư bèn ôm cánh tay Cố Nhàn nũng nịu: " Nương, hôm nay không qua bên đó nữa, con ở lại với người."
Cố Nhàn lắc đầu nói: "Bà ngoại không thấy con lại ngủ không ngon, con vẫn nên trở về đi!"
Thanh Thư thấy nàng kiên trì, đành phải đồng ý: "Nương, vậy để Trần ma ma đưa con đi đi!"
Phố Tam Nguyên cách Cố phủ trong hẻm Đông cũng không xa, ngồi xe ngựa không đến một khắc đồng hồ.
Cố ý gọi Trần ma ma đi theo là do Thanh Thư có việc hỏi bà: "Ma ma, trước kia nương vẫn luôn không thích cho ta đi sang Cố gia, hiện giờ sao lại chủ động để ta đến Cố gia vậy?"
Trần ma ma đáp lời: "Ngày ấy khi từ phủ trở về, phu nhân có nói với lão là trước đó mình thật không hiếu thuận, sau đó ra sức mà khóc một trận."
Sợ Thanh Thư thực cho rằng Cố Nhàn bất hiếu, Trần ma ma lại giải thích: "Tiểu thư, thật ra phu nhân rất hiếu thuận. Chỉ vì lúc trước phu nhân nghĩ cữu lão gia và cữu phu nhân còn phải chăm sóc cho lão phu nhân trước khi bà nhắm mắt, vì thế mới nhiều lần nhường nhịn."
Nhất là khi Cố lão phu nhân nói muốn đi kinh thành cùng nàng, thấy nàng do dự thì hốc mắt đều đỏ hết cả, điều này đã khiến cho Cố Nhàn rất xúc động.
Nàng vẫn luôn cảm thấy Cố lão phu nhân rất mạnh mẽ, không cần mình phải quan tâm. Nhưng sau sự việc lần đó, nàng thấy được rằng mẫu thân đã già yếu, cần phải dựa vào nàng.
Thanh Thư nghe được những lời Trần ma ma nói, nàng cảm thấy Cố lão phu nhân đã bảo vệ Cố Nhàn tốt đến mức nương của nàng thậm chí không cần phải bận tâm về mọi thứ: "Ta biết rõ nương có hiếu. Nhưng nếu nương có thể nghĩ thông suốt, bà ngoại chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đấy."
Biết việc Cố Nhàn dự định đến kinh thành vào năm tới, Trần ma ma cũng rất lo lắng. Suốt những năm qua, chủ tử có thể sống êm đềm dù không có con cũng đều là vì có lão phu nhân kề bên. Nhưng một khi đã đến nơi kinh thành xa lạ, lại không có lão phu nhân che chở, chỉ với cái tính tình đó của Cố Nhàn, bà sợ sẽ dễ xảy ra chuyện. Hiện giờ thì tốt rồi, sang năm lão phu nhân cũng sẽ cùng đi theo đến kinh thành, bà cũng được an tâm.
Thanh Thư lại hỏi: "Trong khoảng thời gian này, người Lâm gia còn đến huyện thành không?"
Trần ma ma đáp một tiếng: "Nhị thái thái có đẫn theo đại cô nương đến. Đại cô nương quỳ trên mặt đất cầu phu nhân dạy nàng ta học chữ. Lão thấy có điều không ổn bèn lập tức nhắc nhở phu nhân chuyện đại cô nương vu oan người bị yêu tà quấn thân trong tiết Đoan Ngọ."
Kỳ thật Vi thị cũng đã hiểu thấu kiểu tính khí đó của Cố Nhàn, biết rõ Cố Nhàn không buông bỏ được mặt mũi, lại luôn có nhiều điều đắn đo, đáng tiếc nàng ta lại không để ý đến người bên cạnh Cố Nhàn.
Một câu nhắc nhở của Trần ma ma nói ra, dù cho Như Đồng có khóc đến thương tâm như thế nào, Cố Nhàn vẫn cứng rắn cự tuyệt.
Thanh Thư cau mày nói: "Với cái tính tình đó của Nhị thẩm, lần này không đồng ý thì lần sau sẽ lại đến quấn lấy nương không buông."
Trần ma ma ngược lại không thấy lo lắng về chuyện này: "Tháng thai của phu nhân càng lúc càng lớn, đợi thêm một tháng nữa thân thể sẽ càng thêm nặng nề, không cần lão nhắc nhở phu nhân cũng sẽ từ chối."
Ngừng một chút, Trần ma ma nói: "Tiểu thư, nếu như bọn họ biết lão phu nhân đặc biệt mời tiên sinh cho người, nhất định sẽ xin cho Đại cô nương cùng học chung với người."
Nếu như tiểu thư từ chối sẽ thể hiện bản thân là người không thiện với tỷ muội, mà nếu đồng ý thì chẳng phải đã hời cho bọn họ hay sao.
Thanh Thư cười nhẹ, nói: "Cái này thì ma ma không cần lo lắng! Đừng nói là bà ngoại, mà ngay chính tiên sinh cũng sẽ không đồng ý. Vừa rồi ta sợ nương lo lắng nên không nói với người, yêu cầu của tiên sinh này rất cao, phải vượt qua khảo hạch của bà ấy mới có đủ tiêu chuẩn được thu nhận. Ta còn chưa nắm chắc có thể vượt qua được chứ nói chi là đại tỷ."
Trần ma ma rất có lòng tin đối với Thanh Thư: "Tiểu thư đừng lo lắng, người thông minh như vậy, tiên sinh nhất định sẽ thu nhận thôi."
Nhắc đến Lâm gia, Trần ma ma đương nhiên sẽ nhắc đến chuyện đồ trang sức bị trộm: "Tiểu thư, bên Xuân Phân không phát hiện được điểm gì bất thường."
Thanh Thư cũng không suy nghĩ gì về chuyện này nữa: "Xuân Phân quá trung thực, cho dù có điều khác thường cũng không phát hiện được."
Nếu không phải do quá thành thật thì cũng sẽ không từ nha hoàn thiếp thân của nàng lưu lạc đến độ làm nha hoàn thô sử cho Lâm gia rồi.
Trần ma ma cũng có chút cảm khái: "Đúng vậy, nha đầu kia đúng là quá thành thật rồi. "
Làm nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, không chỉ chi phí ăn mặc đều tốt, mà ngày thường cũng không cần làm việc nặng. Đâu giống dáng vẻ hiện giờ ở Lâm gia, bận bịu từ sáng sớm đến tối muộn không có khắc nào ngừng nghỉ.
(Truyện đăng tại
[email protected]ục Lam)
Cố lão phu nhân nhìn thấy Thanh Thư, vội hỏi: "Sao không ở lại cùng nương của con? Chắc không phải là lại cãi nhau với nương đấy chứ?"
Đứa bé được khai chiếu có cái lợi cũng có cái hại. Tuy hiểu chuyện thì người khác không cần bận tâm, nhưng đồng thời tính khí cũng trở nên rất lớn."
Thanh Thư cười nói: "Bà ngoại, người nghĩ đi đâu vậy, sao con lại cãi nhau với nương chứ? Là nương sợ con không bên cạnh bà ngoại, bà ngoại lại không ngủ được đấy."
Cố lão phu nhân có chút không tin điều này, từ khi nào Cố Nhàn trở nên tri kỷ như vậy rồi!
Thanh Thư vừa cười vừa nói: "Bà ngoại, Trần ma ma nói từ sau khi cữu cữu chuyển khỏi đây, nương đã bắt đầu kiểm điểm lại bản thân rồi. Hiện giờ có lẽ nương đã nhận ra trước kia bản thân quá bỏ bê bà ngoại rồi."
Cố lão phu nhân có chút bất ngờ, chẳng qua đây rõ ràng là chuyện tốt: "Xem ra lần này là nhân họa đắc phúc."
Mấy năm qua Cố lão phu nhân bị Cố Nhàn làm cho đau thấu tận tâm can, cho nên cũng đã nhường nhịn rất nhiều đối với Cố Hòa Bình và Viên San Nương. Sớm biết đuổi Viên San Nương ra ngoài có thể làm nữ nhi thay đổi, bà sao còn cần nhẫn nhịn cái đứa bạch nhã lang cùng độc phụ kia chứ!
Vào lúc Thanh Thư đang ngâm mình trong thùng tắm, Kiều Hạnh báo với nàng: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói khoảng thời gian gần đây lão gia trôi qua thật không tốt."
Chuyện bát quái của Cố Hòa Bình và Viên San Nương, Thanh Thư vẫn rất muốn nghe: "Làm sao lại không tốt thế?"
Ngày đó Cố Hoà Bình từng dẫn theo mấy đứa nha hoàn và bà tử đi. Những người này hầu hết đều có thân thích hoặc người nhà còn ở trong Cố phủ, cho nên bên kia có chuyện gì thì tin tức cũng truyền tới rất nhanh.
Có đôi khi, tin tức của hạ nhân so với chủ tử còn linh thông hơn, vì thế không thể coi thường bất kỳ kẻ nào.
Kiều Hạnh vừa chà lưng cho Thanh Thư, vừa nói: "Tam lão phu nhân muốn lão gia đưa khế ước mua bán nhà và bạc giao cho bà ta bảo quản, thế nhưng lão gia và phu nhân không đồng ý."
Tuy rằng Lão phu nhân muốn hưu Viên San Nương, nhưng đến cùng vẫn là chưa hưu được, vì vậy hạ nhân trong phủ vẫn xưng nàng ta là phu nhân.
Kỳ thật nói hưu thê chỉ là lời quen miệng của người dân, quan phủ sẽ không công nhận, quan phủ chỉ nhận chứng từ hòa ly.
Thấy Thanh Thư không phản ứng gì, Kiều Hạnh nói tiếp: "Tiêu ma ma kể, trước kia cô cháu hai người đó thân như mẹ con vậy, bây giờ lại hệt như kẻ thù."
Kết quả này cũng không có gì ngạc nhiên đối với Thanh Thư. Trước kia Viên thị lôi kéo Viên San Nương, muốn nàng ta thổi gió bên gối khiến Cố Hoà Bình xa lánh bà ngoại nàng. Hiện giờ đã không cần nữa, đương nhiên bà ta sẽ không đối đãi giống như trước kia. Thậm chí, Tam tổ mẫu này của nàng có thể còn oán trách Viên San Nương liên lụy Cố Hòa Bình.
Nàng còn nhớ rất rõ vào kiếp trước, khi nàng xảy ra chuyện cũng không có một ai ở Cố gia đến thăm hỏi nàng, cho nên giờ đây, trừ Cố lão phu nhân, nàng không có nửa điểm tình cảm đối với những người khác trong Cố gia. Những người này chết hay sống, nàng đều không thèm để ý.
Kiều Hạnh do dự một chút rồi hỏi: "Tiểu thư, người nói xem, nếu như sau này lão gia hối hận rồi hưu Viên san Nương, lão phu nhân có để cho ông ấy trở về không?"
Lão gia là con nối dòng duy nhất của đại phòng, chỉ cần ông ấy nhận sai, nói không chừng lão phu nhân liền tha thứ cho ông ấy đó!
Thanh Thư lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết, phải xem bà ngoại nghĩ như thế nào."
Muốn ra ngoài thì dễ, còn muốn trở về ư, đúng là nằm mơ! Chỉ là lời này nàng cũng sẽ không nói với Kiều Hạnh. Không phải vì không tin được, mà do Kiều Hạnh còn nhỏ tuổi, cũng không ổn trọng, dễ bị người khác bắt thóp truyền lời ra.
Lấy thân phận là biểu tiểu thư ở tạm, những thứ chuyện nội vụ này không tiện để nhúng tay, nếu để người ngoài biết thì sẽ hỏng việc.
Kiều Hạnh thầm nói: "Tiểu thư, theo nô tỳ thấy, cho dù đại lão gia hối hận cũng không thể tha thứ. Ông ấy có thể vì nữ nhân kia mà không cần lão phu nhân, chứng tỏ là trong lòng ông ta căn bản không có lão phu nhân."
Người bất hiếu như vậy, cần hắn làm gì chứ.
Thanh Thư mỉm cười, nói: "Lời này ngươi nói với ta là được rồi, chớ có nói với người ngoài, nếu không người nghe được lại tưởng là ý của ta."
Kiều Hạnh vội gật đầu: "Nô tỳ đã hiểu, thưa tiểu thư."