Dịch: Lục Lam

Biên: Laoshu

Nguồn:bachngocsach


***

Cố lão phu nhân đặc biệt dặn dò Thanh Thư: "Có lẽ tuần sau tiên sinh sẽ tới. Trong khoảng thời gian này con phải ôn tập cho tốt, đừng để đến lúc đó lại như xe bị tuột xích."

Tuy chỉ là dặn dò nàng ôn tập thật tốt, nhưng Thanh Thư cũng hiểu được ý trong lời nói của bà. Vị tiên sinh nọ sẽ tiến hành kiểm tra đánh giá nàng, nếu không vượt qua được cửa ải này thì sẽ không dạy nàng, dù sao người ta cũng không tự phá chiêu bài của mình.

Thanh Thư gật đầu, đáp: "Bà ngoại, người yên tâm, con sẽ ôn tập thật tốt, nhất định sẽ khiến cho tiên sinh nhận dạy con."

Cố lão phu nhân mỉm cười, gật đầu. Thoáng nghĩ đã thấu hiểu, đứa trẻ thông minh như vậy mà Phó Nhiễm còn không nhận thì nhất định là mắt mù rồi."

Lúc chiều, Cố nhị lão gia tới cửa muốn nhờ vả Cố lão phu nhân: "Đại tẩu, tam đệ muốn hưu thê. Bây giờ Tam phòng đang ầm ĩ đến mức không ra hình ra dạng gì rồi. Đại tẩu à, tẩu đi qua đó khuyên ngăn tam đệ đi!"

Ban trưa Viên thị dẫn theo người đến phố Tiền Hà, đạp cửa đánh hoa nương kia đến thừa sống thiếu chết. Không thể không nói, sức chiến đấu của Viên thị cũng thật là bưu hãn, hoa nương kia chẳng thể đấu lại bà ta.

Kẻ quanh năm sợ vợ như Cố lão tam, ấy vậy mà ở trước thế công của hoa nương điềm đạm đáng yêu, nước mắt lưng tròng kia lại gào thét muốn hưu thê.

Trong nhà Viên thị đều xưng vương xưng bá, khi nghe thấy Cố lão tam muốn hưu thê, trong cơn nóng giận đã cào vào mặt của Cố lão tam đến nở đầy hoa.

Lúc ấy người vây xem rất nhiều, Cố lão tam thấy mặt mũi của mình đã bị Viên thị giẫm đạp xuống dưới đất. Cho nên trong cơn thịnh nộ, ông ta đã thật sự viết giấy hưu thê. Nếu không phải có Cố Hòa Quang ngăn cản thì Viên thị cũng đã bị đuổi ra ngoài.

Cố lão phu nhân nghe vậy thì rất thích ý, cười nói: "Lão nhị, ta đã nói rồi, ta và Viên thị đó cả đời cũng không qua lại với nhau."

Viên thị và Cố lão tam cá chết lướt rách, bà cũng sẽ không quản. Dù sao cả hai người đó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.

Cố lão nhị vẻ mặt đau khổ nói: "Đại tẩu, cũng không biết lần này tam đệ ăn thuốc mê gì, lại chết sống muốn hưu thê. Hòa Quang và Hòa Bình đều cầu đệ qua khuyên bảo, nhưng mà hai người đó đều không nghe lời đệ khuyên."

Cố lão phu nhân khuyên nhủ: "Tục ngữ nói thanh quan khó quản việc nhà, chuyện nhà bọn họ ngươi cũng đừng để ý làm gì. Nếu cảm thấy phiền thì có thể đi thăm thân thích, bằng hữu của mình đi thôi!"

" Nhưng vạn nhất lão tam hưu thê..."

Cố lão phu nhân khẽ cười, nói: "Yên tâm, ngươi còn chưa rõ lão tam là người thế nào đâu, hắn không thể bỏ vợ được."

Sau khi trở về, Cố nhị lão gia liền thu dọn đồ đạc đi phủ thành, lúc Cố Hòa Quang lại đến cửa mời thì đã không thấy người.

Thanh Thư nghe được tin bát quái này bèn hỏi Cố lão phu nhân: "Bà ngoại, tam ngoại công bỏ vợ thật sao?"

Độc phụ Viên San Nương đó, chính là do Viên thị rắp tâm đưa tới đấy. Tuy rằng không được chứng kiến, nhưng chỉ nhìn qua người bên cạnh và những chuyện bà ta làm, thì có thể đoán rằng bà ta là một người tham lam, ích kỷ.

Cố lão phu nhân lắc đầu nói: "Đến giờ đã không còn chuyện hưu thê rồi, có muốn cũng chỉ có thể hòa ly. Tất cả gia tài của tam phòng đều đặt trên danh nghĩa Viên thị, nếu hòa ly thì hắn sẽ bị đuổi ra cửa ngay, sau này chuyện ăn mặc ắt sẽ thành vấn đề."

Lão phu nhân hiểu rất rõ, cái gọi là hưu thê chỉ là một tuồng hài kịch mà thôi.

Thanh Thư chợt cảm thấy chẳng còn gì hay ho nữa.

Cố lão phu nhân lại nhân cơ hội chỉ bảo Thanh Thư: "Ngoan, sau này con nhất định phải nắm giữ tiền tài trong nhà đấy. Thanh Thư à, tiền này nắm trong tay mình mới an toàn nhất."

Chính vì trong tay có tiền, bà mới không lo lắng chuyện dưỡng lão, chỉ lo lúc già rồi, bệnh tật không ai bên cạnh sẽ cô đơn.

Thanh Thư gật đầu đáp lời: "Bà ngoại, con biết rồi."

(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)

Tầm quan trọng của tiền, Thanh Thư vô cùng rõ ràng. Lúc trước, nếu không phải nàng giấu đi một bao nữ trang kia, nàng cũng không thể nào khiến cho một đám ăn mày hiệp trợ nàng giết Thôi Kiến Bách.

Thấy Thanh Thư nghe lời, Cố lão phu nhân cũng ném chuyện của tam phòng ra sau lưng.

Buổi chiều ngày hôm đó, Đoàn sư phụ dẫn theo vợ con tiến vào Cố phủ. Bởi vì Cố lão phu nhân yêu cầu bọn họ nói với bên ngoài là đến Cố phủ làm hộ vệ đấy.

Cố lão phu nhân thấy Đoàn sư phụ, bèn căn dặn: "Bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng và buổi chiều mỗi ngày bảo bối nhà ta sẽ luyện võ với ông nửa canh giờ." Thời gian khác, Thanh Thư sẽ đọc sách luyện chữ.

Đoàn sư phụ tất nhiên không có dị nghị.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đoàn sư phụ nhìn thấy Thanh Thư ăn mặc thành bộ dáng của gã sai vặt thì ngây ngẩn cả người: "Sao tiểu thư lại ăn mặc như vậy?"

Thanh Thư nhoẻn cười, giải thích: "Nếu mẹ con biết thì chắc chắn sẽ không cho con tập võ, vậy nên con xin sư phụ đừng tiết lộ ra bên ngoài."

Đoàn Sư phụ nhìn điệu bộ trịnh trọng của nàng, tức thì nhịn không được phải bật cười: "Chuyện lớn như vậy không gạt được đâu, tiểu thư vẫn nên nói rõ với nương của người, tranh thủ được sự đồng ý của phu nhân."

Thanh Thư lắc đầu nói: "Tính tình mẹ con ngoan cố, nói không thông đâu. Đoàn sư phụ, chỉ cần ngài không nói ra ngoài thì tạm thời mẹ con sẽ không biết."

Từ chủ viện đến sân nhỏ chỗ Đoàn sư phụ ở cũng không xa, quẹo vài đường là đã đến rồi, chỉ là giữa đường cần đi qua hai cánh cửa. Ngày thường thì hai cánh cửa này đều bị khóa lại, phải sau hừng đông mới có thể mở ra. Chỉ cần cảnh cáo những người biết chuyện, không để cho bọn họ nói linh tinh là có thể qua mắt chỗ Cố Nhàn được rồi.

Đoàn sư phụ gật đầu đáp ứng: "Tiểu thư yên tâm, người ngoài ai cũng biết ta đến Cố phủ làm hộ vệ mà."

Đường đường là một tổng tiêu đầu lại luân lạc tới độ phải đi dạy một tiểu cô nương, chuyện mất mặt như vậy Đoàn sư phụ cũng không muốn để người khác biết.

Thanh Thư hài lòng gật đầu, nói: "Sư phụ, bây giờ đã có thể bắt đầu chưa?"

Mới ban đầu, Đoàn sư phụ dạy Thanh Thư ép chân trước.

Thanh Thư chần chờ một lúc rồi hỏi: "Con nghe nói tập võ là bắt đầu tập từ thế đứng tấn cọc hoặc là thế đứng tấn kỵ mã đấy."

Vừa nghe đã biết là người ngoại đạo rồi.

Đoàn sư phụ vừa cười vừa nói: "Kỹ năng cơ bản bao gồm thế chân, thế eo, thế vai và thế tấn, chúng ta luyện thế chân trước."

Thanh Thư bèn hỏi: "Luyện cái này có tác dụng gì ạ?"

Đoàn sư phụ không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Đợi sau này tiểu thư luyện tốt rồi, người sẽ biết nó có lợi gì."

Không phải ông giả vờ lạnh lùng không trả lời, mà là ông cũng không biết phải trả lời ra sao. Trước kia sư phụ dạy thế nào ông liền học thế đó, nào có nhiều thắc mắc như vậy.

Thanh Thư ồ một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.

Đoàn sư phụ nói: "Bước đầu tiên, ép chân thuận. Đặt gót chân trái lên trên mặt cọc gỗ, nâng mũi chân lên và kéo thẳng hai chân, dùng hai tay ấn đầu gối trái, đồng thời ép người về phía trước và hướng xuống, cố gắng cho đỉnh đầu chạm tới mũi chân." (Đang kéo chân, tập xoạc dọc nhé cả nhà).

Thanh Thư dựa theo lời mà làm.

Đoàn sư phụ nghiêm mặt nói: "Hai chân đều phải duỗi thẳng, không được cong, nhất định phải duỗi thẳng."

Mới nghe thì còn tưởng rất dễ, đợi đến khi làm rồi mới biết là khó khăn bao nhiêu. Chân phải kéo cho thẳng tắp, chỉ cần hơi cong một chút lại phải lặp lại, eo duỗi ra, ngực cũng phải ưỡn lên, hơi động đậy một tí cũng phải thực hiện lại.

Thấy Thanh Thư có chút khó chịu, Đoàn sư phụ nói: "Nào, dựa theo lời ta chỉ, hít sâu, thả lỏng..."

Chỉ riêng ép chân thuận, Thanh Thư đã phải luyện nửa canh giờ.

Đoàn sư phụ nhìn thấy Thanh Thư đổ mồ hôi đầy đầu, thần sắc nhu hòa nói: "Đã được nửa canh giờ, tiểu thư có thể trở về rồi."

Thanh Thư thi lễ với Đoàn sư phụ, thành khẩn nói: "Sư phó đã vất vả rồi."

Nàng biết rõ tập võ không hề dễ dàng, lại không ngờ rằng nó khó đến vậy.

Đoàn đại nương thấy tâm tình trượng phu không tệ bèn hỏi: "Tư chất đứa nhỏ này rất tốt sao?"

Đoàn sư phụ lắc đầu nói: "Tư chất bình thường, chỉ là tính nhẫn nại rất tốt, so với mong đợi của tôi thì tốt hơn nhiều."

Tập võ vốn cực khổ, ông là người từng trải còn có thể không biết sao.

Đoàn đại nương hỏi: "Ông xem cô nhóc có thể kiên trì bao lâu?"

Lúc trước Đoàn sư phụ cũng định bụng dạy con gái võ công, nhưng Đoàn Tiểu Nhu lại không chịu được cái khổ này, cắn răng kiên trì qua ba ngày đã chết sống không chịu học nữa. Bởi vì là đứa con gái duy nhất của mình nên ông không hạ quyết tâm được, thế nên chuyện tập võ cũng rơi vào quên lãng từ đó.

Đoàn sư phụ trầm ngâm một lát rồi đáp: "Trong người đứa nhỏ này có một nguồn sức mạnh, có lẽ có thể kiên trì nổi."

Đoàn đại nương cũng ước sao Thanh Thư có thể kiên trì được, như vậy trượng phu của bà cũng không cần lo lắng bị sa thải rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play