Trần ma ma cẩn thận từng li từng tí đặt Thanh Thư nằm trên giường, lại đắp mền gấm thêu hoa mẫu đơn đỏ tươi lên cho nàng.

Thanh Thư tựa ở trên gối sứ họa tranh sơn thủy, vội vàng hỏi: “Mẹ ta đâu?”

Trần ma ma yêu thương sờ trán Thanh Thư: “Thái thái huyện thừa mời thái thái đi thưởng cúc, phải qua bữa trưa mới có thể trở về. Đoán chừng lúc này, đã đang trên đường trở về.” Thái thái huyện thừa là Ngụy thị, cùng Cố Nhàn nương của Thanh Thư là khuê mật của nhau.

“Ta muốn mẹ.”

Thấy dáng vẻ tội nghiệp của Thanh Thư, Trần ma ma cố nén không rơi lệ. Chỉ mới về Lâm gia vẻn vẹn sáu ngày, vốn dĩ là một cô nương đáng yêu động lòng người lại thành ra thế này, sau này tuyệt đối không thể để một mình cô nương đi Đào Hoa thôn nữa.

Cầm tay Thanh Thư, Trần ma ma ôn nhu nói: “Cô nương người đừng gấp, thái thái lập tức sẽ về ngay đây.”

Thanh Thư lắc đầu nói ra: “Ngươi đừng khóc, ta không sao.” Đời trước, nàng cũng không biết rõ là có người như Trần ma ma. Không ai nói cho nàng biết sự tình của ngoại tổ gia, dù là Trương thị cũng không nói. Mà nàng, vẫn luôn bị nhốt ở bên người lão thái thái nên rất ít tiếp xúc với người ngoài, cho nên nàng đối với hoàn cảnh của Cố gia nửa điểm cũng không biết.

Nghe được lời này Trần ma ma lại vô cùng tức giận, mấy ngày không gặp, cô nương ngây thơ hồn nhiên vậy mà lại biết an ủi người khác, mấy ngày nay cô nương ở Lâm gia rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Hạ đại phu là đại phu Cố gia thu dụng, quan hệ với Cố gia vô cùng tốt, có thể nói là lão đã nhìn Thanh Thư lớn lên, nghe được tin Thanh Thư có bệnh, lão vội cõng hòm thuốc chạy tới.

Xem xong mạch cho Thanh Thư, Hạ đại phu nét mặt đầy vẻ giận dữ nhìn Trương thị nói: “Đứa bé ngã bệnh nên tỉ mỉ chăm sóc, các ngươi sao còn cho nàng ăn đồ ăn không sạch sẽ.”

Trần ma ma kinh hãi hỏi: “Hạ đại phu, cô nương nhà ta làm sao?”

Hạ đại phu đen mặt nói ra: “Bị trúng gió độc, tỳ vị lại bị tổn thương. May mà đứa nhỏ này căn cơ tốt, bằng không bị hành hạ như thế thì mạng cũng không còn.”

Lão xem Thanh Thư như con cháu mình mà đối đãi, cho nên mới tức giận như vậy.

Trần ma ma vừa tức vừa gấp, hướng Trương thị quát: “Đến cùng các người cho cô nương nhà ta ăn thứ gì?”

Trương thị cũng chưa từng nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy, chả trách đứa nhỏ này ăn cái gì liền nôn: “Lúc đầu ăn một ít cháo táo tỏ, những thứ khác ăn vào cũng đều nôn ra. Ngoài ra cũng không ăn cái gì khác.” Đánh chết nàng cũng không dám nói thật, nếu bị lão thái thái biết thì đừng hòng có quả ngon để mà ăn.

Trần ma ma hung dữ lườm Trương thị một lúc, quay đầu nói với Hạ đại phu: “Hạ đại phu, xin ông nhất định phải chữa khỏi cho cô nương nhà ta. Nàng còn nhỏ như thế, ngàn vạn lần không thể lưu lại mầm bệnh.” Cô nương mới đi mấy ngày đã bị giày vò thành bộ dạng này, rõ ràng là không có chuyện gì tốt.

Cố Nhàn gả vào Lâm gia nhiều năm như vậy, Trần ma ma sớm đã nhìn thấu con người Lâm gia. Trừ Trương thị, những người ở Lâm gia đều không phải dạng hiền lành. Đáng tiếc, Cố Nhàn không nghe những lời Trần mụ mụ nói.

Hạ đại phu nói: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần dốc lòng điều dưỡng một thời gian thì sẽ không lưu lại mầm bệnh.”

Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Thanh Thư cố ý hỏi: “Vậy sẽ tốn rất nhiều tiền phải không? Nhà chúng ta không có tiền.”

Hạ đại phu kinh ngạc.

Trần ma ma tức giận đến nỗi muốn bóp chết người Lâm gia, vì sợ dọa đến Hồng Đậu nên mới cố nén không biểu hiện ra: “Cô nương yên tâm, dù cho mỗi ngày đều phải ăn nhân sâm tổ yến chúng ta cũng lấy ra được.”

Thanh Thư siết chặt nắm tay. Ngoại tổ gia nàng đâu chỉ có tiền, so với nhà giàu nhất huyện cũng không kém bao nhiêu. Nhất định người Lâm gia đã lừa nàng, làm nàng tưởng người Cố gia sa cơ thất thế.

Đồ cưới của mẹ nàng phong phú như thế, cuối cùng nàng cũng chưa từng thấy qua. Người Lâm gia chiếm đoạt đồ cưới của mẹ nàng, còn hùa theo Lâm Như Đồng mỉa mai mẹ nàng là nữ nhi nhà nghèo, thực sự là vô sỉ đến cực điểm.

Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên lại đau đầu.

Hạ đại phu còn chưa đi, thấy Thanh Thư ôm đầu kêu đau lập tức bắt mạch cho nàng.

Rút tay về, Hạ đại phu thấm thía nhìn nàng nói: “Ngươi còn nhỏ, suy nghĩ nhiều quá cũng không tốt. Có chuyện gì hãy nói với nương cùng bà ngoại ngươi, họ sẽ xử lý tốt.”

“Được.”

Nếu thật sự quan tâm nàng, phát hiện khác thường sẽ chỉ lo lắng cho sức khỏe của nàng, mà sẽ không hoài nghi lung tung nàng bị yêu tà quấn thân.

Uống thuốc xong, Trần ma ma lấy một miếng mứt hoa quả nói: “ Ngậm trong miệng sẽ không đắng nữa.”

Thanh Thư nghe lời ngậm mứt hoa quả vào trong miệng. Không bao lâu đã mơ màng thiếp đi.”

Trong lúc ngủ mơ Thanh Thư lại nghe được tiếng khóc trầm thấp, nàng không khỏi mở mắt ra.

Nhìn thấy người chuẩn bị đưa tay sờ mặt nàng, Thanh Thư ngây dại. Mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt xếch, miệng anh đào, da thịt trong trắng như bạch ngọc. Dù đã có tuổi, mỹ mạo của bà cũng không hề giảm chút nào.

Thanh Thư chưa từng nghĩ tới, dáng vẻ của mẹ nàng lại đẹp như vậy. Đáng tiếc chính là nàng không được kế thừa vẻ đẹp của mẫu thân, từ nhỏ đến lớn nàng đều tròn tròn mập mập.

Cố nhàn ôm Thanh Thư tự trách mình không ngớt: “Hồng Đậu, đều là nương không tốt, nương không nên đưa ngươi đi nông thôn.”

Cũng là vì Lâm lão thái thái nói muốn gặp Thanh Thư, nhất định phải đưa nàng về bên đó vài ngày. Cố Nhàn không thể lay chuyển được, chỉ có thể đồng ý.

“Nương….”Kêu xong một tiếng này, Thanh Thư cao giọng khóc lớn.

Những năm đó nàng trôi qua quá khổ, nói là sống trong đắng cay cũng không quá. Nàng cũng muốn có người để thổ lộ hết tâm sự, đáng tiếc chuyện này là không thể. Bây giờ nhìn thấy mẹ ruột, bi thương trong lòng Thanh Thư liền mãnh liệt tuôn ra.

Mấy ngày nay con của nàng rốt cuộc đã chịu ủy khuất gì khiến cho nó lại đau buồn đến như vậy.

Vàng mắt Cố Nhàn đỏ lên hỏi: “Hồng Đậu, con nói cho nương, là ai bắt nạt con?”

Thanh Thư chỉ khóc, khóc mãi, khóc đến tê tâm liệt phế.

Cố Nhàn thấy thế tim như bị dao cắt, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây lăn dài chảy xuống.

Mấy nha hoàn gặp tình cảnh như thế, cũng buồn lây, cả đám đều nước mắt rưng rưng.

Trong lòng Trần ma ma hận vô cùng, hốc mắt cũng đỏ lên. Cố Nhàn đang mang thai không thể chịu được kích thích, bà nén giận nói ra: “Thái thái người bây giờ là phụ nữ có mang, nhất định phải bảo vệ tốt thân thể!” Vốn có được cái thai này đã không dễ dàng, không thể chịu được thương tổn.

Nghe vậy Thanh Thư vội dừng khóc, đưa tay thay Cố Nhàn lau nước mắt: “Nương đừng khóc, ta không sao.” Bởi vì khóc quá lâu mà âm thanh của nàng cũng trở nên khàn khàn.

Cố Nhàn vừa ôm Hồng Đậu vừa khóc nói: “Hồng đậu, là nương không tốt. Con yên tâm, ta sẽ không để một con một mình đi nông thôn nữa.”

Cố Nhàn lấy khăn tay lau nước mắt, Thanh Thư nói: “Nương, ta đói.”

Vừa rồi ăn gì cũng đều nôn, bây giờ bụng trống rỗng, rất khó chịu.

Trần ma ma nghe vậy, lau nước mắt đi nhanh đến phòng bếp bưng cháo tổ yến tới.

Thấy Thanh Thư không dùng, Cố Nhàn tưởng là nàng không muốn ăn, cười nhẹ dụ dỗ nói: “Hạ đại phu nói tỳ vị con bị thương tổn, lúc này chỉ có thể ăn những đồ ăn thanh đạm lại dễ tiêu hóa. Tổ yến này tốt cho dạ dày lại dễ tiêu hóa, con ăn cái này trước, chờ sức khỏe tốt lên, nương lại bảo Lý thẩm làm thịt kho tàu con thích nhất.”

Thanh Thư thích ăn thịt, có thể nói không thịt không vui. Cũng bởi vì như thế, nàng mới có dáng vẻ châu tròn ngọc sáng.

Cũng bởi vì khẩu vị lớn như vậy, sau này dù có cố gắng giảm cân thế nào cũng đều không thành công. Sau đó lấy chồng, nàng dứt khoát từ bỏ.

Thanh Thư gật đầu nói: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play