Một buổi tối, tất cả chuẩn bị đều an bài sắp xếp, sáng sớm ngày thứ hai Tiểu Phùng tới đón Sở Dịch.

Mà mới mở ra cửa lớn, trước mặt có một xe khác, là Maybach đen của Dung Dật.

Lái xe của bọn họ đi ra, chiếc xe kia cũng dừng, từ trên xe bước xuống là một người đàn ông, thần sắc lo lắng đi tới bên cửa sổ xe, tay liền gõ lên cửa sổ xe.

Sở Dịch gặp qua hắn, Dung Dật nhiều lần xuất hiện, người đàn ông này đều đi cùng bên cạnh, hẳn là thân tín của cô ấy.

Sở Dịch lập tức quay cửa xe xuống, người này sốt ruột nhìn liếc xung quanh, thấy chỉ có cậu, thần sắc mơ hồ lộ ra chút thất vọng, nhưng vẫn khách khí gọi một tiếng: “Cậu Sở.”

Hiển nhiên là có chuyện, Sở Dịch đẩy cửa xuống xe, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Người này khuôn mặt tái nhợt, nói: “Tôi tới tìm ngài Tần, điện thoại của ngài ấy vẫn luôn không gọi được, ngày hôm qua, Dung tiểu thư đi ra ngoài đến giờ vẫn không liên lạc được. Chúng tôi hoài nghi cô ấy bị bắt cóc, thế nhưng, vẫn không có ai liên lạc với chúng tôi.”

Sở Dịch trong lòng hồi hộp một chút, một hồi lâu trợn mắt ngoác mồm, “Các ngươi báo cảnh sát chưa?”

Người đàn ông lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Đã báo, nhưng vô dụng, cậu đại khái cũng biết, tình hình Dung thị bây giờ rất phức tạp.”

Tần Hữu còn trên máy bay, buổi trưa mới đến, Sở Dịch đành phải nói cho hắn biết tình hình.

Khuôn mặt người này càng trắng hơn, nói: “Cám ơn, tôi vẫn đi tìm biện pháp khác.”

Đây không phải là việc nhỏ, Sở Dịch mặc dù bây giờ không giúp đỡ được gì, nhưng lúc tách ra, vẫn để lại số điện thoại cho nhau.

Lên xe, Tiểu Phùng hỏi: “Hắn nói tình huống Dung thị bây giờ rất phức tạp, có ý gì?”

Sở Dịch nhìn đường phía trước, “Nói đúng ra là Dung tiểu thư vạn nhất có chuyện, người nắm giữ cổ phần công ty phát sinh biến hóa, quyền quyết định có thể sa sút.”

Tiểu Phùng nói: “Vậy người được lợi nhiều nhất có khả năng nhất ra tay với Dung tiểu thư, không phải sao?”

Tin tức này đến quá nhanh, Sở Dịch có chút tâm cháy xém, mà không chờ cậu trả lời, Tiểu Phùng đã nói: “Chỉ dựa vào động cơ cũng không cách nào định tội, hơn nữa, cái người kia nhất định không tự mình ra tay, nhìn chăm chú hắn cũng vô dụng.”

Sở Dịch gật đầu, “Chính là đạo lý này, cho nên bọn họ hiện tại, có thể là muốn tìm Tần Hữu giúp đỡ tạo áp lực cho một số người, nhưng lúc này Tần Hữu lại không có mặt? Tần Hữu cùng Dung tiểu thư hợp tác, đây là chuyện mọi người đều biết, cậu nói xem người kia có thể là tính chính xác Tần Hữu không có mặt mà động thủ?”

Tiểu Phùng nghiêm túc nghĩ một lúc, nói: “Cũng đúng, cũng là phòng trước ngài Tần.”

Nói chung, Dung Dật mất tích là chuyện lớn, nhưng bọn họ hiện ra tay cũng không tra được cái gì, trước mắt còn có một vở kịch lớn chờ bọn họ, xe vững vàng lái vào nội thành, hai người đều không lên tiếng, bầu không khí trong xe nhất thời phi thường khẩn trương.

Ước chừng mười giờ, rốt cục chạy đến con đường bên ngoài khu biệt thự, một bên đường là hồ nước sóng biếc nhộn nhạo, xa xa là Thanh Sơn nằm ngang.

Lái xe đến bên ngoài tiểu khu, Sở Dịch gọi cho Hàn Quốc Hoa, một bộ tiểu nhân đắc chí nói: “Cậu, đến cùng cái nào mới là nhà cậu, xe của tôi ở bên ngoài nửa ngày, thấy trong này, biệt thự nào cũng giống hệt nhau.”

Đây chính là nói Hàn Quốc Hoa ra ngoài đón cậu, Sở Dịch nói xong hấp háy mắt với tiểu Phùng, tiểu Phùng liền đối với cậu giơ ngón cái.

Bên kia Hàn Quốc Hoa sửng sốt một chút, sau đó có chút cắn răng đếm chữ, cực lực hòa hợp mà nói: “Tôi ở cửa chờ cậu.”

Điện thoại ngưng, xe liền hướng về phía Hàn Quốc Hoa, Sở Dịch lúc này hít sâu vào một hơi, quay đầu nói với Tiểu Phùng: “Kế hoạch có biến, chờ một lúc, nếu Hàn Quốc Hoa hôm nay mặc một thân quần áo tối màu, hoặc là ở ngoài cửa không thực hiện được, sau khi tiến vào thì sẽ không làm gì hết.”

Tiểu Phùng nghiêng đầu liếc cậu một cái, “Anh xác định?”

Sở Dịch kiên định gật đầu, “Tôi là vì an toàn của chúng ta, mới chọn vị trí là ở ngoài cửa.”

Vốn nghĩ dự định này liền thất bại, phải tiến hành bước tiếp theo, nhưng hiện tại xem ra vẫn là thôi, chuyện Dung Dật khiến Sở Dịch lo lắng.

Hàn Quốc Hoa cùng Dung Dật tranh chấp này kia, địch nhân của địch nhân liền là bạn, trước khi xác định chân tướng, nhưng Hàn Quốc Hoa không thoát được hiềm nghi đồng chủ mưu, nếu như hắn thật sự liên quan tới chuyện Dung Dật, dù cho có một phần trăm khả năng, Sở Dịch cũng không nghĩ chưa chuẩn bị chu toàn lại đi đối nghịch với kẻ hung ác cùng cực này, đó là khinh suất, cho nên kế hoạch lâm thời thay đổi.

Không thể không nói người bên cạnh Tần Hữu vẫn rất có giác ngộ, Tiểu Phùng hơi làm suy nghĩ liền hiểu, lập tức nói: “Nếu không thì đừng đi vào.”

Mà xe vừa vặn chạy qua một cái lối rẽ, phía trước giao lộ, Hàn Quốc Hoa đã chờ ở đó.

Hàn Quốc Hoa tuổi gần sáu mươi, nhưng bảo dưỡng khá tốt, da dẻ không nói, chỉ bằng vóc dáng cao lớn thẳng đứng này của hắn so với người ở tầm tuổi này mà nói là đã rất hiếm có rồi.

Mà đây không phải là trọng điểm, trên người hắn hôm nay mặc một cái sơ mi xanh nhạt hơi tối, Tiểu Phùng cùng Sở Dịch liếc mắt nhìn nhau, hai người trong mắt đều có ánh sáng phấn khởi không đè nén được.

Mà ở cây to phía bên kia, có công nhân đang tưới cây, bên chân còn đặt một ống cao su to dài đang từ từ kéo lại phía này.

Bọn họ dừng xe, công nhân cong người, ánh mắt liếc nhìn phương hướng của bọn họ, Sở Dịch liếc nhìn liền lập tức đưa ánh mắt chuyển về phía Hàn Quốc Hoa, bọn họ chỉ còn cách chân tướng một bước.

Hàn Quốc Hoa liền đứng ở ven đường, phía sau còn có một người đàn ông, Sở Dịch xuống xe, chậm rãi nghênh đón, “Cậu.”

Trong mắt Hàn Quốc Hoa bỗng nhiên chợt lóe phong mang, sau đó cười nhạt nói: “Hiếm khi thấy cháu.”

Sau đó liếc mắt một cái sau lưng cậu, trên xe còn có tài xế, ánh mắt mang theo chút xem xét mà nhìn về phía Sở Dịch.

Sở Dịch thuận theo ánh mắt của hắn liếc mắt nhìn, quay đầu lại đem một bộ thị sủng mà kiêu.

Đối Hàn Quốc Hoa không hề để ý mà nói: “Tôi đi đâu ngài Tần cũng cho người đi cùng, này không có ngoại lệ, ngày hôm nay vốn đi cùng không chỉ có một người, tôi giải thích với họ là đi gặp người thân mới khiến hai người khác ở nhà đợi.”

Nghĩa bóng, Tần Hữu rất coi trọng cậu, mà còn có một ý khác, cậu tới chỗ này, cũng không chỉ có một người biết.

Hàn Quốc Hoa không biết có hiểu hay không, nói chung trong ánh mắt có lóe lên một cái rồi biến mất xem thường, sau đó cười đánh giá Sở Dịch chốc lát, quay người đi vào biệt thự “Đi thôi, vào trong rồi nói.”

Mà ngay tại nháy mắt Hàn Quốc Hoa xoay người, một luồng nước thật mạnh nhanh chóng bắn tới chỗ bọn họ, bắn tung tóe, đều rơi xuống người bọn họ.

Cánh tay bên này của Hàn Quốc Hoa nhanh chóng bị lạnh một trận, Sở Dịch lập tức kinh ngạc hét lên một tiếng, trốn qua một bên.

Trò khôi hài bắt đầu.

Theo hướng nước nhìn lại, trong vườn cây, ống cao su vốn đặt dưới chân công nhân không biết bị ai mở ra, ống nước bị dòng nước đẩy lực bay lên, dòng nước ào ào từ một bên xối qua.

Trong tiếng quát mắng, công nhân hoảng loạn mà nắm chặt ống nước mà trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, nước liền cuồn cuộn không ngừng bắn tới phía Hàn Quốc Hoa, giống như trời mưa.

Hàn Quốc Hoa nhấc một tay lên che đầu, một bên trốn một bên quát lớn, người đi cùng bên cạnh cũng quay người quát mắng, nhưng nước vẫn hướng bọn họ dội không ngừng.

Nước bắn rất mạnh, bản thân Sở Dịch cũng bị ướt đầy đầu đầy mặt, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Hàn Quốc Hoa, thời điểm bị ướt, áo trên người ông ta dính sáo vào lưng, chất liệu vì nước cũng trở nên trong suốt, lộ ra màu da bên trong.

Mà vị trí phía dưới bên vai phải, lộ ra màu da, có một khối đen đen to bằng nắm tay.

Sở Dịch chỉ cảm thấy đôi mắt như là bị cái gì đâm vào, nhất thời đau đớn.

Ống nước lúc này đã được công nhân đóng lại, Hàn Quốc Hoa trốn vào sân liền đi ra, công nhân vội vội vã vã nói xin lỗi.

Trên người Hàn Quốc Hoa lúc này đã khoác áo khoác của người đàn ông phía sau, sắc mặt vô cùng không tốt, nhưng đại khái không muốn tự hạ thấp mình trước mặt Sở Dịch, cũng chỉ trầm mặt không lên tiếng, để người đàn ông phía sau quát lớn công nhân: “Muốn chết sao? Tôi muốn khiếu nại các người.”

Nhưng hắn cũng chỉ là không tốt, cũng không phải là bộ mặt hung ác sau khi biết bí mật tuyệt đối của bản thân bị chọc thủng, xem ra hắn thực sự không biết cái bớt kia chính là vật chứng về tội ác của hắn.

Sở Dịch thong thả tiến lên hai bước, cũng không vui giơ tay sửa lại bả vai bị ướt.

Hàn Quốc Hoa lúc này mới hoàn hồn nhìn cậu, “Xem xem làm ra nhiễu loạn gì đây, đi vào đổi bộ quần áo đi.”

Sở Dịch hừ lạnh một tiếng, kiêu căng mà nói, “Tôi không quen mặc quần áo của người khác, bên trong xe cũng có đồ.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại lên xe, Tiểu Phùng ngồi tại chỗ tài xế liếc cậu một cái, Sở Dịch gật đầu một cái.

Cái gì muốn xác nhận đã xác nhận xong, còn lại chỉ là nghiêm trang giả vờ giả vịt, Sở Dịch thay quần áo xong cũng ngồi trên xe để tiểu Phùng lái xe đi vào, rất phù hợp với bộ dáng không coi ai ra gì, vênh mặt hất hàm sai khiến của cậu.

Nói chuyện một hồi, Hàn Quốc Hoa đưa ra điều kiện rất phong phú, Sở Dịch mới có chút khuôn mặt tươi cười.

Cảm giác đọ sức với một người trên tay có mạng người này như thế nào, nói chung trên mặt Sở Dịch không hiện ra, nhưng tại Hàn gia, chân tay cậu vẫn luôn lạnh lẽo, trong lòng cũng từng trận sợ hãi.

Mà còn chưa phải là tất cả, buổi trưa từ chối lời mời cơm của Hàn Quốc Hoa, Sở Dịch ngồi ở trong xe đi ra khỏi biệt thự mới có tí ảo giác là vừa trở về nhân gian.

Nhưng không đợi cậu khoan khoái được bao lâu, bọn họ mới rời khỏi tầm mắt Hàn Quốc Hoa, tiểu Phùng đem xe dừng ở ven đường, từ trong túi móc ra một thứ, đặt trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt Sở Dịch: “Anh biết cái này không?”

Sở Dịch vừa nhìn lập tức liền như bị sét đánh một cái, trong tay tiểu Phùng là một cái cài áo hình hoa lan rất nhỏ, là hàng đặt làm xa xỉ của Ý, trong ngày mừng thọ Tần lão gia tử, Dung Dật có đeo cái này.

Sở Dịch lập tức cầm lấy cài ngực, “Cậu tìm thấy ở đâu?” Không sai, chính là cái này, lúc đó cậu cảm thấy rất đẹp, còn nhớ là trước mặt Dung Dật không ngừng thưởng thức.

Ánh mắt tiểu Phùng tối lại: “Vừa nãy, trong bụi cỏ phía ngoài ga ra của Hàn Quốc Hoa. Trong biệt thự Hàn gia lúc nãy có ít nhất sáu bảo tiêu.”

Hai mắt Sở Dịch đột nhiên trợn tròn, FLAG này của cậu cũng thật là chuẩn, động thủ ra tay với Dung Dật cư nhiên lại là Hàn Quốc Hoa.

Đúng là hung ác cùng cực.

Mạng người quan trọng, Sở Dịch lập tức lấy điện thoại ra báo cho Dung gia, tiểu Phùng nói, “Anh muốn giúp bọn họ sao?”

Sở Dịch dừng tay, “Nếu chúng ta cũng tới thì có bao nhiêu người?”

“Năm người.”

Ánh mắt Sở Dịch tối dần: “Vụ án mười mấy năm trước, vẫn là án đã định, chỉ bằng một phía cùng một cái bớt không thể kết án cho Hàn Quốc Hoa.”

Tiểu Phùng gật đầu, “Theo phương thức làm việc nhất quán của ngài Tần, coi như muốn trừng trị hắn cũng phải bắt được nhược điểm khác của hắn, để hắn chết đến thân bại danh liệt, danh chính ngôn thuận.”

Sở Dịch cũng nhanh chóng suy xét: “Cho nên chúng ta ra tay không chỉ là cứu người, bảo tồn thực lực đồng minh, còn có thể thuận tay nắm được nhược điểm này.”

Tiểu Phùng rất nhanh đáp lời: “Cơ hội này quá tốt, theo như trình tự bình thường, hiệu suất làm việc thấp, bỏ qua cơ hội cứu mạng là rõ ràng, nói không chừng còn có người cấu kết với Hàn gia, giúp hắn tiêu diệt chứng cứ.”

Sở Dịch nở nụ cười, “Chúng ta sẽ không theo trình tự bình thường.” Cái này cậu còn thật không tin.

Quả nhiên tiểu Phùng dứt khoát trả lời, “Bảo tiêu có năm người có thể liên hệ, nhưng người này em không huy động, ngài Tần không có mặt, nhưng anh có thể nha.”

Năm bảo tiêu này chính là năm thân tín Tần Hữu phái tới đưa cậu tới sân bay, Sở Dịch suy nghĩ một chút, nói: “Cậu trước hết bố trí người ở xung quanh biệt thự Hàn Quốc Hoa theo dõi.”

Sau đó, chính cậu lấy điện thoại ra, gọi cho người đàn ông Dung gia mà sáng nay mới gặp, Sở Dịch nói cho hắn biết, Dung Dật có khả năng đang ở biệt thử Hàn Quốc Hoa, sống chết chưa biết, nhưng nói bọn họ bình tĩnh đừng nóng vội, đồng thời nhất định phải nghĩ cách ngăn cản mấy người đối đầu với Dung Dật tại Dung thị.

Hàn Quốc Hoa dù sao cũng không phải là người ở đây, vào lúc này chặt đứt khả năng trợ giúp của ông ta mới là cần thiết.

Tất cả an bài đều khua chiêng gõ trống tiến hành, ngược lại năm bảo tiêu bên kia, người gần nhất cậu có thể liên lạc được lại đang đi công tác không gọi được, lên trên nữa phải là Tần Hữu hoặc anh Cảnh Trình, nhưng bọn họ đều không ở trên máy bay.

Năm bảo tiêu cuối cùng ở trong điện thoại nói với Sở Dịch: “Cậu Sở, cậu yên tâm, tôi sẽ lập tức dẫn người lại đây.”

Nhưng không cho bọn họ thời gian chờ, người được phái đi theo dõi Hàn gia rất nhanh gọi tới, tiểu Phùng nhận điện thoại xong lập tức nói cho Sở Dịch: “Một phút trước, có người từ biệt thự Hàn gia mang ra một cái vali du lịch cỡ đại vào trong gara, để vào trong một chiếc xe rồi lái xe ra ngoài.”

Xưa nay chưa từng phát điên như vậy, Sở Dịch trong lòng nhảy lên: “Bọn họ xác định?”

Tiểu Phùng nghiêm túc nói, “Bọn họ đều là Hành gia, vali nặng nhẹ nhiều ít cũng có thể nhìn ra được là nặng bằng trọng lượng một người.”

Sở Dịch lập tức nói: “Lưu lại một người tiếp tục canh chừng ở đó, lúc nào cũng phải giữ liên lạc, những người khác lên xe.”

Tiểu Phùng vừa khởi động xe, vừa gọi điện thoại, điện thoại cắt đứt, nói với Sở Dịch: “Nếu không anh đừng đi, bên kia có năm người.”

Sở Dịch nói: “Chúng ta cộng thêm tôi vừa đủ sáu, nhân số vừa vặn có thể nghiền ép, tôi cũng là karate lục đẳng, còn học qua Thái quyền, cậu đừng xem thường.”

Tiểu Phùng huýt sáo với cậu, xe vít hết tốc lực phóng về phía trước.

Xe chạy ra khỏi tiểu khu, bọn họ là người thứ nhất nhìn thấy đuôi xe nọ, phía trước không có nhiều xe, chiếc việt dã màu đen kia lái cũng rất nhanh, hơn nữa phương hướng là trực tiếp ra khỏi thành.

Sở Dịch nghĩ đến ba chữ, quăng thi thể, tuy rằng lui tới không tính nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn là một cái mạng người ở trước mắt, Dung Dật còn không biết sống hay chết.

Hai chiếc xe đều đang chạy hết tốc độ cho phép trên con đường này, tiểu Phùng chuyên tâm lái xe, bọn họ bên này đều là xe có định vị GPS, Sở Dịch từ trên màn hình nhìn thấy xe bên mình đang rất nhanh đuổi theo phía sau, tâm tình sốt sắng không chút nào thư giãn.

Chiếc xe phía trước hiển nhiên đã phát hiện ra bọn họ, một đường hướng về phía trước, không dám dừng lại.

Không biết qua bao lâu, đường quốc lộ này nằm cạnh biển, đột nhiên điện thoại vang lên, Sở Dịch nhận, là người đàn ông Dung gia kia, ấn theo cột mộc bên đường cùng phương hướng chiếc xe trước mặt đang chạy, Sở Dịch báo vị trí, người đàn ông kia nói: “Năm phút, sau năm phút có thể cản bọn họ lại.”

Vào lúc này, bọn họ đã tới phía đông ngoại ô, bên phải đường chính là mênh mông biển rộng.

Mà năm bảo tiêu mang theo người xuất phát từ phía tây thành phố, cơ hồ là phi ngang toàn bộ thành thị, căn bản tới không kịp.

Dung gia có người ở phụ cận chặn lại là tốt rồi, nghĩ tới sắp tới chính là đối chọi gay gắt, Sở Dịch dứt khoát mở nút áo sơ mi, vén ống tay áo lên.

Rốt cục thấy phía trước mặt có một chiếc xe nằm ngang chặn lại xe của Hàn gia, mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, tiểu Phùng đột nhiên thắng gấp, xe dừng lại, phía trước người đã đánh nhau.

Sở Dịch cùng Tiểu Phùng cũng xuống xe, liếc mắt nhìn vào trong xe Hàn gia, bất luận chết sống, cái bóng của Dung Dật cũng không thấy.

Vừa vặn cốp sau mở ra, có người Hàn gia đưa tay tới, Sở Dịch nhanh nhẹn một cước đạp lên, người kia gào lên đau đớn ngã trên mặt đất.

Sở Dịch một bước vọt lên trước cốp sau, vừa nhìn vào, quả nhiên là Dung Dật co rút ở bên trong, tay chân đều không trói nhưng người hôn mê không tỉnh.

Bên cạnh đánh nhau thành một đoàn, người đàn ông Dung gia kia vọt tới, tay đặt dưới mũi Dung Dật: “ Dung Dật…”

Sở Dịch cũng tâm cháy xém đang muốn đưa tay ra, mắt thấy bên trong có một gậy sắt hướng người đàn ông nọ vung đến, lập tức quay người đạp một cước.

Người đánh lén bị cậu đã ngã trên mặt đất, Sở Dịch đấm một quyền thật mạnh lên mặt hắn, sau đó nhặt lên gậy sắt, hướng về cánh tay mà nện: “Xin lỗi, tôi là đang phòng vệ.”

Người trên xe Hàn gia chỉ có năm người, bên này Sở Dịch bọn họ thêm người của Dung gia có hơn mười người.

Tay không đánh nhau, nhân số nghiền ép chính là ưu thế tuyệt đối, ngay sau đó, đại khái là Hàn Quốc Hoa phái người đến giúp đỡ, nhưng chỉ có năm, sáu người, vào lúc này, năm bảo tiêu đi phía sau Sở Dịch cũng đến, nhân số tiếp tục áp đảo.

Một đám đàn ông hỗn chiến, khí thế hừng hực, mà Dung Dật vẫn như cũ lặng yên ngủ không một tiếng động.

Tần Hữu mới từ sân bay đi ra liền nghe điện thoại, nghe bảo tiêu nói xong mọi chuyện, hai mắt đen kịt càng không thấy đáy, không thể tin nổi nói: “Cậu nói lại lần nữa.”

Âm thanh đối diện cũng rất lo lắng: “Hàn Quốc Hoa bắt cóc Dung tiểu thư, cậu Sở ở biệt thự của lão phát hiện ra manh mối, vừa vặn Hàn Quốc Hoa muốn đem người đi nơi khác, cậu Sở liền dẫn người đuổi theo, hiện tại đang ở Đông Hải đem người chặn lại, vẫn đang đánh, tôi đang mang người qua bên đó.”

Tần Hữu còn chưa hết lệch múi giờ, vốn còn chút choáng váng, vào lúc này chỉ thấy hãi hùng khiếp vía, da đầu đều ngứa ngáy, nôn nóng mà mở miệng: “Có ý gì? Sở Dịch sao lại đến biệt thự của Hàn Quốc Hoa?”

Người đàn ông bên kia nhanh chóng trả lời: “Ngài Tần, Hàn Quốc Hoa chính là người có bớt đầu chó, cậu Sở đến là muốn xác nhận chuyện này, mọi chuyện đều bố trí ổn thỏa, lần này mang theo mấy người kia đầy đủ mới tới biệt thự của Hàn Quốc Hoa.”

Tần Hữu nhanh chóng đi về phía trước, lạnh lùng nghiêm nghị chất vấn: “Cho nên mấy người liền tùy theo cậu ta? Cậu ta một đứa nhỏ có thể biết lợi hại thế nào?”

Người kia nghe xong lập tức trấn an: “Cậu Sở hôm nay an bài mọi chuyện rất ổn thỏa, không hề mạo hiểm, trợ giúp bên Hàn gia không đông, bọn họ hiện tại là tuyệt đối nhân số ưu thế, sẽ không có vấn đề gì.”

Giọng nói của Tần Hữu nhất thời lạnh đến thấu xương, cơ hồ là hạ thấp giọng mà gào thét: “Không phải mồm miệng với tôi, tôi muốn là tuyệt đối. Ít người nhưng sao cậu biết trong tay bọn chúng không có vũ khí?”

Nói xong cũng cúp điện thoại, lập tức tìm số, gọi đi, Tần Hữu lúc này cảm thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lúc hoảng hốt ý thức được tựa hồ thực sự tìm được hung thủ giết hại Yến Hoan, nhưng cũng chỉ thấy hoảng hốt.

Đứa nhỏ trong nhà đang cùng người ta hỗn chiến, có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho dù chỉ là một phần vạn khả năng hắn cũng không chịu nổi, đây là ý thức rõ ràng nhất của hắn.

Điện thoại vừa thông, ngay cả hàn huyên hắn cũng không để ý, trực tiếp hỏi: “Lão Hạ, bây giờ phía quốc lộ phía đông vùng duyên hải có người hay không?”

Mà lúc này Sở Dịch đã đánh tới nhiệt huyết sôi trào, khả năng tranh đấu là nhân sinh cũng như bản năng của đàn ông, cành đánh càng hăng, đặt biệt là thế cuộc nghiền ép này, càng thêm thống khoái.

Tình cảnh khống chế được, mấy người Hàn gia bị trói lại vứt tại bãi đất trống ven đường, huyết mạch sôi trào toàn thân Sở Dịch hiện không dừng được.

Đúng lúc này, bên kia đường truyền đến một trận tiếng ồn, Sở Dịch cùng tiểu Phùng bọn họ đang nói giỡn, quay đầu nhìn lại, liền thấy một chiếc Halley đang lao như chớp về phía bọn họ.

Này một đám đàn ông nhất thời đều mở to hai mắt, có người cảnh giác đứng lên, Halley tiến gần thêm một chút, Sở Dịch thấy rõ người đàn ông đeo kính râm, mắt kính đã che đi hơn phân nửa khuôn mặt.

Kẻ huỷ diệt?

Sở Dịch làm nhân vật trung tâm rất tinh tướng mà ngồi xuống không nhúc nhích, đầu xe vọt tới trước mặt bọn họ rồi thắng gấp, vững vàng dừng lại, một người đàn ông cao lớn bước xuống, tháo kính râm, lạnh lùng nhìn chung quanh một lười, ánh mắt đặt lại trên người cậu, mặt không thay đổi hỏi: “Sở Dịch?”

Sở Dịch đứng lên, “Là tôi.”

Ánh mắt cũng rơi vào người đàn ông này, người này không biết xuyên không đến đâu lấy được một cái áo T-shirt vỉa hè cùng một cái quần cụt lớn mặc vào, tuy vậy cũng không giấu được vóc dáng to lớn cũng khí chất tiêu điều khiến người khác lạnh cả sống lưng.

Cho dù dưới chân hắn vẫn đang mang đôi dép lào.

Sở Dịch không hiểu cảm giác này từ đâu đến, trong đám người bị trói có kẻ khẽ nhúc nhích, đồng thời động tác người đàn ông này nhanh như chớp mà tháo xuống một chiếc dép lào ném qua.

Nhìn hắn giống như không dùng mấy sức, nhưng người bị đạp trúng gào lên đau đớn, lăn qua một bên, trong miệng phun ra một ngụm máu, kèm theo hai cái răng.

Thời điểm người này quay đầu lộ ra một cái gai ở phía sau cổ, bảo tiêu ở đây đều nhất thời hai mặt nhìn nhau, đồng loạt đứng lên, một mặt sùng bái mà nhìn hắn.

“Anh là LEN?” Có người không thể tin được mở miệng.

Người này quay đầu, mặt vẫn không có cảm xúc: “Hạ Kiêu”. Xong lại nhìn về phía Sở Dịch: “Cậu không bị thương?”

Hiển nhiên là chạy tới, vẫn là quân mình, Sở Dịch cười ha hả chuẩn bị gật đầu.

Người đứng bên cạnh cậu dưới nách còn kẹp cái thiết bổng, nghe vậy liền quay người nhìn cậu, Sở Dịch chỉ cảm thấy cánh tay đột nhiên bị một cái gì sắc nhọn đâm trúng, thiết bổng thô lệ vừa vặn xẹt qua cánh tay cậu, trong nháy mắt liền thấy máu.

Sở Dịch: “…”

Định bật cười liền biến thành cắn răng, ở đây đều là đàn ông, cũng không thể không biết ngại mà kêu đau, phất tay một cái: “Thương nhẹ, ha.”

Không phải luôn nói sợ nhất là đồng đội heo sao?

Người này híp mắt nhìn cậu một cái, thần sắc có chút xem thường, lập tức từ đâu đó móc ra di động, gọi đi, nói với người bên kia: “Bọn họ không làm sao, không cần qua.”

Nói xong cũng cưới Halley nhanh như chớp mà biến mất, mà đám bảo tiêu bọn họ vẫn lúng ta lúng túng, ánh mắt giống như bầy sói nhìn theo Lang Vương mà dõi theo bóng lưng hắn.

Đặc biệt là tiểu Phùng, ngón tay cọ cọ tảng đá bên cạnh, giống như một nghi thức, đem ngón tay quẹt một cái trên sống mũi.

Sở Dịch cảm thấy khung cảnh này có chút chấn động, hỏi: “Hắn là ai?”

Ánh mắt tiểu Phùng vẫn chưa thu về, nhỏ giọng nói: “Nhân vật huyền thoại, chính mình mang theo một tiểu đội phá huỷ một căn cứ của phần tử khủng bố, hắn sao lại đến C quốc?”

Sở Dịch lập tức sùng bái hướng mắt về phía Lang Vương biến mất nhìn sang, bất quá, sau này hắn tận mắt chứng kiến có người đem Lang Vương dưỡng thành Huskies, đó chính là chuyện về sau.

Mà trước mắt đây cũng không phải là trọng điểm, người ngưu bức như vậy đến điều tra xem cậu có sao không, Sở Dịch lập tức ý thức được điều gì, móc điện thoại ra, ấn mười một số quen thuộc gọi đi.

Quả nhiên, không còn tắt máy, mà là tiếng chuông đều đặn, Sở Dịch không để ý tới cánh tay còn đang chảy máu, khóe môi tạo nên nụ cười xán lạn.

Rất nhanh bên kia đã có người nhận, Sở Dịch không kịp chờ đã kêu thành tiếng: “Chú Tần!”

Mà giọng nói bên kia rất bình tĩnh, “Cậu rất tốt.”

Chuyện hung thủ, chứng cứ phạm tội, Sở Dịch có một bụng chuyện muốn nói với hắn, nhưng Tần Hữu không cho hắn cơ hội, giọng điệu không cho phép cãi lại nói: “Tại chỗ chờ tôi.” Sau đó, không chút do dự cúp máy.

Tần Hữu nói bọn họ chờ, Sở Dịch cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ, lần đầu tiên mạnh mẽ chiến đấu như vậy, vào lúc này nhiệt huyết vẫn chưa ngừng, Sở Dịch ngồi xuống một tảng đá khô, một chân uốn gối đặt trên tảng đá, cánh tay còn khoát lên đầu gối.

Mấy người tiểu Phùng cũng ngồi tư thế giống cậu như đúc, đều là một bộ dạng lưu manh, sảng khoái qua đi, có người hút thuốc, Sở Dịch cũng không chịu thua, nhận lấy điếu thuốc.

Cảm thấy gió nóng từ biển thổi vào, liền đem vạt áo trước cởi ra, còn cào cào vài trên cổ.

Tần Hữu đến rất nhanh, nhưng không phải như trong tưởng tượng của Sở Dịch là ngồi xe đến, Tần Hữu là đang trên trực thăng dùng kính viễn vọng nhìn xuống, thấy được bộ dạng thô hán chưa bao giờ thấy được từ Sở Dịch.

Hoàn hảo, người không có chuyện gì, nhưng Tần Hữu nhẫn nại, đem kính viễn vọng để qua một bên.

Sở Dịch vẫn nhìn trực thăng dần dần đáp xuống rồi dừng hẳn, vội vã đứng lên.

Cửa mở, phía sau mấy người đàn ông cao lớn, Tần Hữu từ trực thăng bước xuống, Sở Dịch một thân ngang dọc thô hán liền biến mất.

Cũng không đế ý những người bên cạnh, nhanh chân chạy tới: “Chú Tần.”

Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản.

Tần Hữu đứng cách máy bay không xa, một mặt lạnh lẽo cứng rắn nhìn cậu.

Sở Dịch thực sự là nhớ Tần Hữu đến điên rồi, đặc biệt còn trải qua chuyện náo loạn hôm nay, hiện tại chỉ muốn dùng sức ôm lấy Tần Hữu, muốn tự mình kể cho hắn mọi chuyện.

Nhưng khi chạy tới gần, mới phát hiện đôi mắt Tần Hữu đen kịt, ánh mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy.

Này chưa phải là toàn bộ, thời điểm Sở Dịch sắp chạy tới trước mặt hắn, Tần Hữu liền đánh mắt về phía sau, mấy người cao lớn kia đột nhiên xông lên bao quanh Sở Dịch, không để ý cậu giãy dụa, một người trong đó đem Sở Dịch khiêng lên vai.

Hơn nữa còn đi tới phía trực thăng, Tần Hữu lúc này mới lạnh lùng mở miệng: “Đem tới đảo hoang nhốt mấy ngày, đem mọi chuyện nghĩ cho rõ ràng.”

Sở Dịch không khỏi hoảng hốt: “Chú đưa tôi đi đâu? Đảo hoang gì?”

Nhưng trong ánh mắt thâm thúy của Tần Hữu cũng chỉ có lạnh lùng, thân thể cao lớn kiên cường như pho tượng, bất động đứng tại chỗ.

Sở Dịch triệt để hiểu rõ là hắn không đi theo, giãy dụa liên tục: “Nhốt ở trong nhà không được sao? Chú nhớ tôi thì phải làm sao bây giờ?”

Tần Hữu nhếch môi, tạo thành độ cong vô cảm, không trả lời.

Sở Dịch muốn khóc, “Vậy tôi muốn chú thì làm sao bây giờ?”

Cậu giãy dụa liên tục, ánh mắt Tần Hữu rơi vào vết máu trên tay: “Thương chưa khỏi thì đừng nghĩ thấy tôi.”

Sở Dịch lập tức không tin được, nhìn người bên cạnh đang hỗ trợ giữ chặt cậu, khóc chít chít nói: “Em gái anh… Anh đụng tới vết thương của tôi rồi!”

Mà hết thảy đều vô bổ, Sở Dịch rất nhanh bị nhét vào trong trực thăng.

Đồng dạng bị nhét vào còn có Tiểu Phùng cùng mấy bảo tiêu tham gia ẩu đả, máy bay cất cánh, Sở Dịch vẫn víu tại trước cửa sổ, nhìn Tần Hữu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại là một điểm nhỏ nhìn không rõ.

Mãi cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy nữa, cậu quay người nhìn một người ngồi bên cạnh.

Người này từ lúc cậu lên trực thăng đã ngồi ở đây, Sở Dịch lau mặt, duỗi cánh tay: “Có thể giúp tôi xử lý không, có sắt rỉ.”

Người đàn ông này liền mơ hồ: “…”

Tần Hữu an bài hắn phải thuyết phục Sở Dịch hảo hảo dưỡng thương, không cần chống cự vô ích, nhưng, hắn còn chưa mở miệng a….

Tất cả phản kháng cũng vô hiệu, Sở Dịch không thể làm gì khác hơn là bình yên sống qua ngày, chờ Tần Hữu hết giận mà tới đón cậu.

Tần Hữu nói đảo hoang cũng không thật sự là đảo hoang, đây chính là một đảo nhỏ giữa Thái Bình Dương, tuy rằng không lớn nhưng thực vật tươi tốt, đường ven biển kéo dài toàn là cát trắng, trên đảo còn có biệt thự, xa hoa đến mức tận cùng.

Khổ nỗi chính là hoàn toàn cách biệt với thế gian, di động hay mạng Internet đều không có, Sở Dịch ở đây đợi hai ngày mới tiếp thu được sự thực.

Mang theo tâm tình đã đến rồi thì nên ở lại, tới ngày thứ ba, vết thương trên người đã hoàn toàn khỏi hẳn, từ phòng tập thể hình lấy ra một quả bóng chuyền, chạy đến bờ cát, đối mấy bảo tiêu đang phơi nắng nói: “Đánh bóng chuyền, có chơi không?”

Mấy bảo tiêu cười ha ha một tiếng, một người trong đó nói: “Có Phùng đảo chủ là được rồi, nay lại tới đội trưởng đội bóng chuyền bãi cát sao.”

Sở Dịch lúc này mới phát hiện tiểu Phùng rũ mắt phờ phạc ngồi bên cạnh, vì vậy hỏi: “Cái gì mà Phùng đảo chủ?”

Mấy người bảo tiêu cười đến đau sốc hông, một bên thở dốc một bên nói: “Ngài Tần cho hắn ở trên đảo trông coi một năm, này còn không phải là Phùng đảo chủ sao?”

Sở Dịch vừa nghe liền lập tức thấy sắc quên bạn, bóng chuyện cũng ném: “Biết ngay mấy người có biện pháp liên lạc với hắn mà, làm cách nào, mau đưa ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play