Hàn Quốc Hoa mở miệng nói ra như vậy là cực điểm sỉ nhục, Sở Dịch thầm mắng trong lòng người điên, theo bản năng mà nhìn sắc mặt Tần Hữu.
Tần Hữu âm trầm, một đôi mắt đen sắc bén như chim ưng thẳng tắp đối mắt với lão, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị, lạnh thấu xương: “Bà không chịu, cho nên ông liền giết bà?”
Ánh mắt kia giống như đang nhìn một kẻ đã chết, giống như lúc nào cũng có thể đem nanh vuốt sắc nhọn lấy ra mà cắn xé khối thịt thối đối diện thành từng mảnh vụn.
Cho dù Hàn Quốc Hoa đã điên, trong lúc nhất thời, thần sắc cũng có chút trì độn.
Lập tức, ánh mắt lão giống như bị kinh hãi, giống như trở lại những năm dằn vặt tuyệt vọng khốn khổ chật vật, mấy lọn tóc ngổn ngang mà dính trên trán không nói ra được.
Đối Tần Hữu không để ý hết thảy mà gào thét lên tiếng, “Mày nói tao phải làm gì? A? Lúc ban đầu cô ta tinh thần không rõ ràng, thất thường la hét mà đi theo tao, tao chỉ muốn cùng cô ta thân thân thiết thiết, cô ta một bên giãy dụa đột nhiên lại tỉnh lại, nhận ra tao. Còn lấy Tần gia ra để đe dọa tao, thả cô ta trở về, các ngươi sẽ bỏ qua cho tao sao? A?”
Hàn Quốc Hoa tuy rằng điên cuồng, nhưng lời này cũng coi như là nói lại thời điểm Yến Hoan bị hại.
Bà hiển nhiên là lạc đường, trên đường gặp phải Hàn Quốc Hoa, trong lúc bị dâm loạn đã ra sức giãy dụa đồng thời đột nhiên tỉnh táo.
Mà sau khi tỉnh táo đối diện với hung thủ lại làm ra cái phản ứng không có lý trí, cuối cùng bị giết người diệt khẩu.
Mà người bị hại Yến Hoan vốn là vô tội, Hàn Quốc Hoa làm hung thủ lại bực nào đê hèn bỉ ổi cùng hung tàn.
Sở Dịch làm người ngồi nghe vẫn luôn đặt lực chú ý trên người Tần Hữu, Tần Hữu vẫn luôn dùng ánh mắt cơ hồ có thể đem người đam thủng xé rách mà nhìn Hàn Quốc Hoa, sau đó không chút do dự mà đứng dậy: “Đi.”
Sở Dịch không lên tiếng, rất nhanh đứng dậy theo.
Nhưng bọn họ còn chưa quay người rời đi, liền nghe Hàn Quốc Hoa điên cuồng mà cười ha ha, nói: “Tao lúc đó nghĩ để cô ta đem mày dẫn ra, sau đó ngay cả mày, tiểu nghiệt chủng đều giết chết.”
Lời này của Hàn Quốc Hoa ác độc đến mức tận cùng, mà Tần Hữu chưa bao giờ là người sẽ dùng miệng lưỡi mà theo người tranh dài tranh ngắn.
Giết người đền mạng, nên Hàn Quốc Hoa đền tội còn ở phía sau, Tần Hữu thực sự ngay cả một câu đe dọa cũng không nói.
Bởi vậy, thời điểm quay người, Tần Hữu chỉ lạnh lùng quét nhìn Hàn Quốc Hoa một cái.
Mà không chờ hắn bước ra, cánh tay đột nhiên bị Sở Dịch kéo lại, lực tay Sở Dịch cũng không nhỏ, ánh mắt nhìn về phía Tần Hữu đem theo sự kiên định không có nói ra, Tần Hữu quay đầu lại liếc cậu một cái, bước chân dừng lại.
Hàn Quốc Hoa còn đang cười không ngừng, Sở Dịch thản nhiên quay người, ánh mắt lại trở về trên người lão.
Đột nhiên cười đến một mặt xán lạn mà mở miệng: “Hàn tiên sinh, Yến ảnh hậu có phải là ái mộ hư vinh hay không, tôi không biết, nhưng tôi đã gặp vợ trước của ngài, cũng trải qua thật không được tốt lắm, chính mình thường ngày ra dáng lắm lại khiến vợ mình mới bốn mươi tuổi lại giống như đã ngoài sáu mươi, tôi nghĩ ông cũng không đáng làm đàn ông.”
Hàn Quốc Hoa dừng cười, mà thở dốc không ngừng, đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm cậu.
Sở Dịch lại cười càng lớn hơn: “Há, sau đó ông vì nắm quyền Hàn gia mà đi ôm đùi một người phụ nữ khác, nói trắng ra, là một thằng đàn ông ăn cơm nhão, so với người khác cũng thấp kém đến cùng cực, Yến ảnh hậu không chọn ông cũng là bởi vì mắt bà chưa mù, nói bà vì ái mộ hư vinh, ông cũng đừng tự dát vang lên mình.”
Sở Dịch vừa dứt lời, hai mắt Hàn Quốc Hoa càng đỏ hơn, hai tay bị trói buộc đập ầm ầm trên bàn, đôi mắt mở to muốn rách cả mí mắt, hô lên: “Mày biết cái gì? Mày chỉ là một thằng tạp chủng dựa vào hầu hạ đàn ông mà thôi.”
“Câm miệng!” Tần Hữu trầm giọng quát lớn.
Mà Sở Dịch rất nhanh đè lại tay Tần Hữu xoa xoa trấn an, ánh mắt vẫn lưu tại trên người Hàn Quốc Hoa.
Thời điểm mở miệng, khóe môi Sở Dịch vẫn mang theo ý cười, mở to hai mắt có phần ngây thơ mà nói: “Đúng vậy, tôi – một thằng tạp chủng nát từ nơi này đi ra vẫn như cũ, mỗi ngay mặc quần áo xa xỉ, lái xe sang, sống tại biệt thự, danh tiếng tiền tài cũng không thiếu, sau này già rồi sẽ ngày ngày sống an nhàn dễ chịu, nhưng Hàn tiên sinh, ông lại không sống được mấy ngày nữa.”
Lại trên dưới đánh giá Hàn Quốc Hoa một trận, đôi mắt trong suốt mang theo một tia ác ý: “Chính là còn sót lại mấy tháng, chỉ sợ ông sống còn khó chịu hơn chết, tôi nói không sai chứ?”
Hàn Quốc Hoa nhất thời giận không nhịn nổi, cách thủy tinh thật dầy, gần như muốn điên cuồng rít gào: “Tao muốn giết mày!” Nói xong liền dùng cánh tay nặng nề đấm lên kính.
Ánh mắt Sở Dịch không chớp lấy một cái, đứng đối diện lão: “Cũng đừng dằn vặt, ở thời điểm ông còn nắm quyền Hàn gia đã có thể giết tôi sao? A, tôi thiếu chút nữa đã quên mất, ông nói ông hận đời? Cho ông một Hàn gia, ông không những không giữ được, tới hôm nay ngay cả hạt đất cũng không có.”
Thu hồi ánh mắt, nháy mắt mấy cái, giống như đột nhiên hoàn hồn: “Ông đã được an bài là người thất bại, từ nhỏ đến già rồi vẫn sống lệt đệt như một kẻ thất bại triệt để, tôi đã nói ông làm mấy cái này để làm gì chứ.”
Nói xong, bỏ qua Hàn Quốc Hoa bị cậu nói tới tức ngất đi sang một bên, quay người lôi kéo Tần Hữu, mười phần khéo léo nói: “Nói nhiều không tốt, chúng ta đi thôi.”
Vốn tâm tình không tốt, nhưng lúc Tần Hữu ngồi vào trong xe, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.
Nghiêng đầu liếc nhìn Sở Dịch đang làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, trầm giọng hỏi: “Nói nhiều không tốt?”
Lúc này mới đúng là làm tức chết người không đền mạng, một trận thao thao bất tuyệt cuối cùng lại thả một câu như vậy, Tần Hữu phỏng chừng Hàn Quốc Hoa kém chút xíu là thổ huyết luôn rồi.
Đôi mắt đen láy của Sở Dịch lấp lóe mấy lần mới quay đầu mờ mịt hồ đồ mà nhìn hắn, “Không đúng sao?”
Tần Hữu ngồi thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, trong đầu lại không nhịn được cười.
Xe lái ra ngoài, thấy hắn một bộ bất động như núi, Sở Dịch rất nhanh bám lấy vai hắn, mắt lom lom nhìn hắn hỏi: “Em nói không đúng sao?”
Bàn tay đưa ra sau lưng Sở Dịch vỗ nhẹ hai cái, ánh mắt thâm thúy của Tần Hữu vẫn nhìn chăm chú phía trước: “Kỳ thực không cần cùng lão tốn nước miếng.”
Tần Hữu từ nhỏ đã được giáo dục, muốn chỉnh ai liền giữ yên lặng đem người vào chỗ chết dằn vặt.
Hơn nữa, hôm nay hắn đến đây cũng chỉ để biết mẹ mình trước khi chết đã phải chịu những gì, biết được liền rời đi, còn Hàn Quốc Hoa, quản lão nói cái gì, những ngày kế tiếp, hắn cũng sẽ không để lão được dễ chịu.
Trong đầu Sở Dịch đương nhiên cũng hiểu rõ, nhưng lúc này mím môi nhìn Tần Hữu một hồi, nói: “Hiện tại, nhà chúng ta cũng không phải không có kỹ năng miệng pháo, chỉ cho phép lão khuê môi múa mép, dựa vào cái gì chứ?”
Ở trước mặt cậu khiêu khích Tần Hữu, thậm chí mắng Tần Hữu là nghiệt chủng, Tần Hữu khinh bỉ khuê môi múa mép, nghĩ đến điểm này, cậu không bỏ qua được.
Bây giờ cũng vậy, miệng pháo cũng phải đánh lại, nói chung, Hàn Quốc Hoa bất luận có cách gì, cũng đừng hòng ở trước mặt bọn họ chiếm được chút lợi ích gì.
Tần Hữu vào lúc này minh bạch, thấy buồn cười.
Quay đầu nhìn về phía Sở Dịch, giả vờ nghiêm nghị gật đầu, “Quả nhiên là không ai thắng được Sở Dịch.”
Tay Sở Dịch ôm lấy mặt Tần Hữu, để ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mình, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hết sức chăm chú nói: “Tâm tư che chở của em so với chú không ít hơn, em rất lợi hại, hiện tại kỹ năng miệng pháo cũng max, sau này có ai mắng chú, em liền giúp chú mắng lại.”
Sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì lại nói thêm một câu: “Đương nhiên, chú làm sao chỉnh người ta thì vẫn phải làm, không được nương tay.”
Nói xong, đôi mắt đen láy không hề chớp mắt mà nhìn Tần Hữu, Tần Hữu cũng nhìn cậu, một đoi mắt đen láy đối một đôi mắt thâm trầm.
Đó cũng là một loại biểu lộ thâm tình, bốn mắt nhìn nhau nửa ngày, Sở Dịch mong đợi mà nháy mắt mấy cái, cho ít điểm phản ứng a, ngài Tần.
Nhưng không đợi Tần Hữu nói chuyện, chuông di động đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh trong xe, mắt thấy Tần Hữu lấy di động ra, Sở Dịch không thể làm gì khác hơn là buông tay, chính mình giống như bé ngoan mà ngồi một bên.
Một bên nghe Tần Hữu trả lời điện thoại, một bên buồn bực ngán ngẩm lấy tay đút vào túi quần, ngón tay đụng vào vật cứng nho nhỏ, Sở Dịch tiện tay móc ra, là một viên kẹo ngậm ho.
Mấy ngày nóng nực, những ngày qua cổ họng cậu bị máy điều hòa làm mát có chút không thoải mái, bởi vậy thường mang theo kẹo này để ngậm ho.
Sở Dịch xé gói kẹo, đem viên kẹo ném vào trong miệng.
Mới dùng đầu lưỡi chuyển chuyển vài vòng, Tần Hữu cúp điện thoại, Sở Dịch đang quay đầu nhìn hắn, Tần Hữu đột nhiên lấy tay nâng gò má cậu, đôi mắt không cho phép chống cự mà tiến lại gần.
Cảm giác đôi môi chạm nhau, xúc cảm mềm mại quen thuộc, ngắn ngủi kinh ngạc trôi qua, Sở Dịch mở to hai mắt, mà Tần Hữu lại nhanh dùng lực mà nắm lấy hàm dưới của cậu, khiếm cậu mở miệng ra.
Đón lấy, mạnh mẽ đầu lưỡi xâm lấn vòm miệng của cậu, từ đầu lưỡi cậu cuốm đi viên kẹo.
Một loạt động tác này chỉ diễn ra trong vòng mười mấy giây, thời điểm Sở Dịch hoàn hồn, Tần Hữu đã buông cậu ra, thân thể ngồi thẳng giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tần Hữu đem kẹo ngậm trong miệng, ánh mắt liếc cậu một cái, thần sắc bình thản, “Ngọt.”
Sở Dịch dở khóc dở cười, theo bản năng mà liếc mắt nhìn tài xế phía trước, tài xế khả năng là đã quen, lúc này chỉ coi cái gì cũng không nhìn thấy.
Lấy tay lau miệng, lên án Tần Hữu: “Nhưng đây là loại không đường.”
Mà ngài Tần một thân nghiêm túc vẫn một tay đặt trên đùi, một tay khoát lên chỗ tựa lưng phía sau Sở Dịch, hơi híp mắt lại nhìn ra ngoài xe: “Thật không? Thật mới là lạ.”
Sở Dịch nhịn không được cười lên, đập một cái lên vai Tần Hữu, “Không thể nói thẳng sao?”
Tần Hữu không lên tiếng, mà ánh mắt đón lấy cậu, trong mắt vựng ra một tia cưng chiều rất nhạt.
Tháng chin, Sở Dịch lần thứ hai nghe thấy tên Hàn Quốc Hoa là khi trợ lý đang báo cáo công việc với Tần Hữu.
Cậu nghe thấy trợ lý nói: “Ai bảo lão ở trong đó đắc tội người ta? Ngược lại, trận đánh nhau qua đi, thương thế của lão đúng là ở chỗ hiểm, hiện tại đã không được tính là đàn ông nữa rồi.”
Lúc này cách ngày tuyên án cũng không lâu lắm, Sở Dịch nghe xong mà cảm thán báo ứng tới thật đúng lúc.
Có mấy người, chết cũng không xứng được toàn thây.
Năm 2015, trời thu tới sớm, giữa tháng 9 hạ một cơn mưa lớn, mưa liền mấy ngày, không khí liền trở nên phi thường mát mẻ.
Buổi tối, cảm xúc mãnh liệt qua đi, Sở Dịch eo mỏi, tắm xong liền nằm lỳ ở trên giường, Tần Hữu ngồi ở một bên, tay đang xoa xoa nhào nặn trên lưng cậu.
Một bên xoa, Tần Hữu nghĩ đến cái gì đột nhiên hỏi, “Năm ngoái, tại nhà cũ nơi tổ chức tiệc mừng thọ của ông nội, có phải em thuận miệng cho phép ai đó làm cái gì không, năm nay trước tế, có người hỏi thăm tôi về em.”
Sở Dịch ngẩn ra, nghĩ hồi lâu cũng không ra, đó là lần đầu tiên cậu đến nhà cũ của Tần gia, ngoại trừ Tần Hữu, vị trợ lý cùng Triệu Ly Hạ, chưa từng nói chuyện với ai.
Có thể tết năm trước, Triệu Ly Hạ cùng vị trợ lý đều biết rõ cậu và Tần Hữu có ý định tách ra, sẽ không lấy chuyện của cậu để hỏi Tần Hữu.
Rất nhanh, cậu tựa hồ nhớ ra có chuyện như vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hữu, “Không phải là một đứa nhỏ chứ? Tên gì nhỉ, Tần Thời Việt?”
Tần Hữu ừm một tiếng xem như là trả lời.
Sở Dịch mặc dù có chút bất ngờ, không hiểu hắn đột nhiên nhắc tới đứa bé này làm gì, vẫn giả bộ ủy khuất nói: “Chú Tần, sao chú có thể ở trên giường của em mà nhắc tới người đàn ông khác.”
Tần Hữu bị hắn chọc tức mà nở nụ cười, tay ở trên mông cậu dùng sức vỗ xuống, “Nói năng cẩn thận.”
Sở Dịch đưa tay về phía sau che mông, cũng bật cười, cười xong, nói: “Có việc này, đứa nhỏ này vẫn còn nhớ tới em sao?”
Bất quá ngẫm lại có chút áy náy, lúc đó biết rõ đứa nhỏ bị cô chú bạo hành, tuy rằng chuyện Tần gia cậu không xen vào được, Sở Dịch cũng muốn làm chút gì đó.
Nhưng đoạn thời gian đó có quá nhiều chuyện phát sinh, mỗi một chuyện đều cần phải lao tâm hao tâm tổn sức, chuyện này liền bị cậu quên sạch.
Như là biết cậu đang nghĩ gì, Tần Hữu tay vẫn không nặng không nhẹ mà xoa eo cậu nói: “Tình huống trong nhà đứa bé đó có chút phức tạp, cha nó là con của vợ cả của ông nội nó, còn chú hắn lại là con của vợ lẽ. Đứa bé kia lúc sinh ra thì mẹ mất do khó sinh, không lâu sau, năm nó ba tuổi, cha nó lại chết tại Úc vì tai nạn hàng không.”
Nói tiếp: “Cha nó được xem như nhân tài có thể mài giũa, khi còn sống cũng được kỳ vọng tiếp nối, năng lực của chú hắn cũng chỉ đủ ỷ vào gia nghiệp mà ăn no chờ chết, mãi cho đến khi anh mình bất ngờ qua đời mới được coi trọng.”
Sở Dịch lập tức minh bạch, người chú của đứa nhỏ đó cũng chỉ là anh em cùng cha khác mẹ với bố của đứa nhỏ, hơn nữa, còn có khả năng đối với người anh đã mất của mình mang theo oán hận chất chứa đã lâu, cuối cùng cư nhiên không đủ tư cách nên đem tức giận trút lên người đứa nhỏ mồ côi, con của anh trai mình.
Đây cũng kỳ quặc, nhưng Sở Dịch không hiểu sao Tần Hữu lại nói với cậu chuyện này.
Trong mắt cậu mang theo nghi hoặc quá mức rõ ràng, Tần Hữu rất nhanh nói tiếp: “Mấy ngày này, chú đứa nhỏ này làm việc càng ngày càng không nhìn được, ngày mai em rảnh rỗi, đi qua nhà bọn họ, nắm lấy điểm yếu, trước hết đem đứa nhỏ mang về, tôi sẽ mượn cơ hội mà gõ tỉnh ông ta.”
Có thể làm cho Tần Hữu ra tay, việc càng ngày càng không nhìn được chỉ sợ không chỉ là việc vặt vãnh trong nhà.
Sở Dịch vội vàng gật đầu, “Được.”
Tần Hữu có chút hài hước mở miệng: “Em là Sở Dịch bất bại, có thể làm được không?”
Sở Dịch cười, “Yên tâm đi.”
Đây là lần đầu tiên Tần Hữu an bài nhiệm vụ cho cậu, ngẫm lại còn có chút kích động.
Người Tần gia trong buổi tiệc mừng thọ của Tần lão gia tử đã gặp qua cậu đi theo bên người Tần Hữu, thời điểm thật sự muốn làm chính sự, Sở Dịch luôn luôn có cảm giác trận chiến này là gì, hơn nữa trận chiến này là để làm gì.
Mà Tần Hữu an bài cho cậu rất triệt để, ngày hôm sau Sở Dịch sau giờ ngọ liền đi, lúc này Tần Hữu không ở nhà, vị trợ lý đến, Cảnh Trình ở lại, sống lưng Sở Dịch lại cứng ngắc gấp đôi.
Mấy ngày trời thu mát mẻ qua đi, hôm nay vừa vặn là trận nắng gắt cuối thu, mặt trời giữa trưa cháy rừng rực như muốn đem con người nướng lên.
Thời điểm Sở Dịch tới nhà chú đứa nhỏ, ngoài sân biệt thự liền nhìn thấy một đứa nhỏ tầm năm, sáu tuổi mặc quần áo ngắn, một mình đứng trong sân dưới ánh mặt trời chói chang.
Vị trợ lý liếc mắt nhìn sắc mặt của cậu, đang chuẩn bị nhấn chuông cửa, Sở Dịch lấy tay ngăn lại, lúc này từ cửa lớn biệt thự có một người đi ra.
Người đi ra là một người phụ nữ trung niên, nhìn ra có thể là bảo mẫu trong nhà. Bà ta đi tới bên người đứa nhỏ, quặm lại đứa nhỏ nói mấy câu gì đó, đứa nhỏ quật cường đem đầu quay đi chỗ khác không để ý tới bà, bà liền nhéo mặt đứa nhỏ thật mạnh: “Đứa nhỏ không có mặt mũi này, đàng hoàng đứng chỗ này, chờ một lúc phu nhân tỉnh lại rồi sẽ cho ngươi biết tay.”
Bọn họ cũng không đứng gần, câu nói này Sở Dịch cũng chỉ nghe được đại khái, nhưng đại khái cũng nghe đủ rồi.
Cậu cất cao giọng gọi đứa nhỏ: “Tần Thời Việt.”
Đứa nhỏ lập tức nhìn sang cậu, thấy rõ là cậu liền một mặt kinh hỉ: “Chú Sở.”
Sở Dịch ngay tại đây liền đem đứa nhỏ mang đi, ông chủ không có nhà, sau đó kinh động tới bà chủ thì Sở Dịch cũng không nói gì với bà, chỉ mang đứa nhỏ đi.
Sợ hãi vì cậu là người của Tần Hữu, lại có vị trợ lý đứng một bên, không ai dám nói thêm gì, người nhà Tần gia, đại khái đều phải nhìn sắc mặt Tần Hữu ăn cơm.
Nhưng Sở Dịch không nghĩ tới, lúc cậu về nhà, Tần Hữu đã về rồi.
Tần Hữu đánh giá một lớn một nhỏ nắm tay nhau, hỏi Sở Dịch: “Đem người mang về?”
Đây không phải là chuyện rõ rành rành sao? Hơn nữa còn là do Tần Hữu an bài, Sở Dịch mờ mịt gật đầu, Tần Hữu lại hỏi: “Định ở mấy ngày?”
Sở Dịch càng thêm mờ mịt, nhưng cậu hôm nay vì đứa nhỏ mà cùng người lớn trong nhà đó trở mặt, đứa nhỏ trở về sợ lại là càng không dễ sống, vì vậy trả lời: “Có thể ở mấy ngày liền ở mấy ngày.”
Đương nhiên, có thể giải quyết triệt để chuyện này là tốt nhất.
Đứa nhỏ nghe xong nắm chặt tay cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng long lanh, “Chú Sở, cháu có thể ở lại đây với chú sao?”
Sở Dịch theo bản năng nhìn Tần Hữu, thấy Tần Hữu thần sắc vui vẻ, đối mặt với đứa nhỏ vì phơi nắng mà đỏ rực cả cánh tay mà kiên định gật đầu: “Có thể.”
Đứa nhỏ trước kia còn có chút thấp thỏm nhưng vẫn cực lực che giấu thần sắc lập tức sáng sủa hẳn lên.
Sở Dịch không nghĩ tới chính là, chú đứa nhỏ mấy phút sau liền một mặt hoảng sợ mà đến.
Sở Dịch mang theo đứa nhỏ lên lầu tắm rửa sạch sẽ, cùng chơi đùa một hồi, chuẩn bị xuống lầu nhìn tình huống, tại cửa thang liền gặp Tần Hữu.
Tần Hữu đưa cho cậu một phần văn kiện, “Đã xong.”
Sở Dịch nhận lấy rồi nhìn một chút, là một đơn thỏa thuận nhận nuôi.
Cậu nhất thời ngạc nhiên, lúng ta lúng túng đứng tại chỗ, trong đầu nhất thời có trăm nghìn ý nghĩ trôi qua, nhưng vẫn cực lực giữ bản thân tỉnh táo bình tĩnh, đem chuyện này từ đầu tới đuôi nghĩ rõ ràng.
Mà Tần Hữu cúi đầu nhìn đứa nhỏ, thần sắc vẫn là sự lạnh lùng nhất quán của hắn, trầm giọng mở miệng: “Nếu chú Sở của nhóc đem nhóc đi, sau này nhóc liền không cần tiếp tục quay lại đó chịu khổ.”
Sở Dịch nhịn không được, đem đứa nhỏ vội vã giao cho dì giúp việc trong nhà, nắm lấy cổ tay Tần Hữu kéo tha về phòng.
Sở Dịch không muốn khóc, nhưng khóe mắt tràn ra nước mắt, căn bản không nhịn được.
Đôi mắt đỏ ừng ực nước nhìn Tần Hữu: “Chú Tần, chuyện có đúng như em nghĩ không? Chú trước kia vốn định thu dưỡng đứa nhỏ làm con nuôi, chuyện ngày hôm nay là do chú an bài?”
Đôi mắt đen kịt thâm trầm của Tần Hữu nhìn cậu: “Chúng ta cũng sẽ không sinh con của mình, đứa nhỏ này tôi đã quan sát một thời gian, bị người trong nhà cay nghiệt như vậy, tính tình cũng không thấp kém, khiếp nhược, ngược lại còn rất lanh lợi, ba tuổi đã có nhận thức tốt, sau này cũng sẽ không hề thua kém.”
Đây không phải là trọng điểm, Sở Dịch liều mạng khắc chế nội tâm mãnh liệt, nhưng thời điểm mở miệng, giọng nói vẫn khàn khàn: “Là vì em sao?”
Tần Hữu rõ ràng có thể đi nhờ mang thai hộ để có đứa con ruột thừa kế huyết mạch của hắn, sinh đẻ chính là đem bản tính của người đàn ông vào trong bản năng, Sở Dịch kỳ thực đã làm xong chuẩn bị nghênh tiếp một người so với cậu còn thân cận với Tần Hữu hơn.
Cậu cái gì cũng đã chuẩn bị xong, cho dù trong lòng sẽ có chút chênh lệch, cho dù, sinh mạnh này có thể là mang đến cho cuộc sống của cậu rất nhiều biến số.
Nhưng, Tần Hữu lại một lần nữa khiến cậu bất ngờ, bất ngờ hơn khiếp sợ.
Hiện tại đứa nhỏ này là Tần Hữu để cậu mang về, tất cả ân huệ đều là mượn từ tay hắn, cậu không thể không nghĩ ra ý của Tần Hữu.
Người đàn ông này, khi ngươi cho rằng hắn đã vì ngươi mà làm hết mức có thể, thì một lần nữa làm ra chuyện khiến ngươi không kịp chuẩn bị, khiến ngươi phải nhận thức lại.
Nước mắt Sở Dịch liên tục rơi, Tần Hữu giơ tay thương tiếc vuốt đi nước mắt trên mặt cậu, đem cậu ôm vào trong lòng.
Giọng nói vốn luôn lạnh lẽo ở trong tai Sở Dịch lại trở nên ôn nhu, Tần Hữu thở dài, vỗ vỗ lưng cậu: “Đừng khóc, ngược lại đứa nhỏ cũng mang họ Tần, tôi cũng không thích trẻ con, như bây giờ không phải là rất tốt sao?”
Sở Dịch cắn răng mới nhịn xuống được tiếng khóc, tay càng ôm chặt lấy Tần Hữu.
Tần Hữu thu dưỡng đứa nhỏ trong dòng họ làm người thừa kế đã nhấc lên một hồi sóng lớn, trong lúc nhất thời, cửa nhà giống như bị người ta đạp đổ, phần lớn là thuyết khách do Tần lão gia tử tìm đến.
Hắn nói rõ suy nghĩ cùng bày tỏ thái độ, lúc sau liền không ai dám tới cửa nữa, ngày hôm nay Yến Thu Hồng tới, hắn đến cũng không phải là để khuyên Tần Hữu cái gì.
Thu tháng mười mát mẻ, ngày qua ngày thời tiết càng mát mẻ, bọn họ ở trên tầng nói chuyện, Sở Dịch mang theo đứa nhỏ chơi trong sân.
Từ cửa sổ nhìn xuống, Yến Thu Hồng nhìn chốc lát, quay đầu nhìn hắn, “Cậu lần này cũng thật là khiến tất cả mọi người làm rớt tròng mắt.”
Ánh mắt Tần Hữu cũng nhìn xuống một lớn một nhỏ bên dưới, lạnh nhạt nói: “Rất khó đoán sao? Nếu thực sự là con ruột của tôi, không quản nuôi nấng thế nào cũng không thể thoát được chuyện sinh tử mà trở nên kiêu căng, sau này càng lớn tâm lớn, vô cùng có khả năng trong đầu nảy sinh tâm tư không thèm đặt Sở Dịch ở trong mắt.”
Hơn nữa coi thái độ hắn đối xử với Sở Dịch, vô cùng có khả năng oán hận Sở Dịch, hết thảy đều khó nói, tất cả chuyện không thể khống chế, hắn thà rằng ngay từ lúc bắt đầu liền đưa tay bóp chết.
Cho dù đã sớm chuẩn bị, nghe hắn chính mồm nói ra những câu nói này, Yến Thu Hồng vẫn còn có chút ngạc nhiên.
Ánh mắt Tần Hữu nhìn y, ánh mắt thâm trầm mà kiên định: “Nhận đứa nhỏ làm con nuôi lại không giống như vậy, từ đầu tới cuối đều là chịu ân huệ của Sở Dịch và tôi, chúng ta cho một điểm, đứa nhỏ liền có một chút, tâm lý trạng thái đều khác nhau. Đứa nhỏ Tần Thời Việt này bản tính là biết mang ơn, hiện tại nó cũng đã rất rõ ràng, ngày hôm nay cùng sau này, thứ nó có đều bắt nguồn từ cơ duyên giữa nó và Sở Dịch.”
Yến Thu Hồng trố mắt ngoác mồm, “Cậu đây là một lần thay Sở Dịch dự định mấy thập niên sao?”
Dù sao Tần Hữu đang tuổi trang niên, có hắn ở đây, ai cũng không dám làm gì Sở Dịch, Sở Dịch muốn chịu oan ức cũng khó khăn.
Tần Hữu thản nhiên gật đầu, “Sau đó, ai có thể nói trước, tôi có lúc sẽ phải đi trước em ấy.”
Yến Thu Hồng ngày này đến vốn là để giải thích nghi hoặc, mà mấy câu nói của Tần Hữu chỉ càng làm y thêm chấn động.
Là người đứng xem, y cảm thấy được viền mắt phát nhiệt, thở dài một tiếng, giơ tay vỗ vỗ vai Tần Hữu: “Ngươi…” Lại có thể vì Sở Dịch mà lo liệu như vậy, Sở Dịch lại là người trọng tình như thế, nếu có ngày hắn ra đi trước cậu, không cần người khác làm gì, chính cậu có thể tiếp tục sống sao?
Lời còn dư lại vẫn ở tại cổ họng không nói ra, muôn vàn hoài cảm, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Nửa cuối năm 2015, Sở Dịch an bài công việc cũng không nhiều, tháng mười một, Tần Hữu liền bồi cậu đi Canada một chuyến.
Thời gian bay rất dài, Sở Dịch ngay từ đầu hưng phấn không được bao lâu liền ngủ.
Trong cabin hơi lạnh, Tần Hữu lấy chăn ra, đắp lên người Sở Dịch, sau đó chính mình cũng hạ ghế dựa xuống.
Trong lúc buồn bực, cơn buồn ngủ cũng lặng yên mà tới.
Một trận trắng đen qua đi, trong lúc hoảng hốt, Tần Hữu ngắm nhìn bốn phía, hắn đang ngồi trong một cái sân.
Trong viện cây cỏ sum suê, cạnh vườn hoa có một vùng trồng hoa tường vi tỏa ra đến cực điểm mỹ lệ.
Hắn đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, phía trước có cái bàn gỗ, tầm mắt có thể nhìn thấy, tiểu đình nhỏ cổ điển thấp thoáng giữa từng giàn cây cỏ tươi tốt xanh um.
Mông lung mơ hồ, Tần Hữu nhớ ra đây là tòa biệt thự cũ của Sở Thanh Hà, hết thảy trước mắt là cảnh hắn từng thấy qua trong video, là Sở Dịch khi còn bé.
Đây là thời điểm đẹp nhất đầu tiên từ khi Sở Dịch được sinh ra.
Xoạt xoạt một tiếng, cửa dẫn tới vườn hoa của biệt thự được mở ra, một đứa bé dùng hai cái chân ngắn chạy tới.
Đứa nhỏ thoạt nhìn chỉ có hai ba tuổi, mặc một bộ áo lông tinh xảo màu lam đậm, bên trong lộ ra cổ áo trắng như tuyết, giống như một tiểu vương tử.
Tiểu vương tử giữ lại mái tóc nồi úp, hai má bánh bao béo ị, cằm lại nhọn, tóc mái được chải chỉnh tề, đôi mắt phát sáng, tròng mắt đặc biệt lớn.
Nhìn thấy hắn, đứa nhỏ lập tức cười hì hì chạy tới, Tần Hữu hoảng hốt nhớ tới những bức hình kia, đây là lúc Sở Dịch ba tuổi.
Vẫn luôn chạy đến trước mặt hắn, đứa nhỏ mở ra bàn tay bụ bẫm: “Muốn bút.”
Tần Hữu sửng sốt một chút, từ trong túi âu phục rút ra bút máy tinh xảo mà bỏ vào trong tay cậu.
Bàn tay nhỏ lập tức đóng lại, đứa nhỏ chớp chớp lông mi mấy lần, ánh mắt sáng lóng lanh vẫn nhìn hắn, “Muốn màu sắc bút.”
Tần Hữu từ trên bàn cầm một cái bút màu nước đưa cho nhóc.
Đứa nhỏ lập tức nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đối với hắn duỗi ra hai cánh tay ngắn ngủn, “Ôm.”
Tâm Tần Hữu sắp bị nhóc manh hóa, tay đỡ dưới nách, đem cả người ôm lên, đặt ở trên chân mình.
Đứa nhỏ một bên bi bô nói không thành câu một đoạn nhạc thiếu nhi, một mặt duỗi ra cánh tay ngắn ngủn với lấy giấy trên bàn, mà không với tới.
Tần Hữu đem văn kiện kéo tới trước mặt hắn, lật tới một trang trống không.
Đứa nhỏ vụng về nắm cán bút, ngòi bút trên tờ giấy trắng hạ xuống mấy vết tích nguệch ngoạc, cái gì cũng không biết viết, vai đứa nhỏ hơi trùng xuống.
Tần Hữu cúi đầu thấy nhóc méo miệng, một bộ muốn khóc nhưng vẫn nhẫn nhịn, “Làm sao vậy?”
Đứa nhỏ nhất thời quay người vùi đầu trong lồng ngực của hắn, tay nhỏ chặt chẽ nắm lấy vạt áo âu phục, ủy khuất khóc lên.
Một bên nức nở một bên mồm miệng không rõ mà lên án, “Một chữ…cũng không biết viết.”
Tần Hữu thay nhóc lau nước mắt, ôm nhóc ngồi thẳng, tay phải nắm chặt tay phải đang nắm bút của đứa nhỏ, “Ta dạy.”
Ngòi bút trên giấy dứt khoát viết xuống một chữ, kiên nhẫn nói: “Sở.”
“Sở.” Đứa nhỏ bi bô nói theo hắn.
Tiếp liền viết xuống vài nét bút, “Tần.”
Đứa nhỏ biết nghe lời phải: “Tần.”
Đột nhiên, đứa nhỏ ngẩng đầu lúng ta lúng túng nhìn về phía cửa vườn hoa.
Tần Hữu theo ánh mắt của nhóc nhìn sang, chỗ cánh cửa sắt ngoài trừ trống rỗng, cũng chẳng có cái gì cả.
Nhưng đứa nhỏ nhẹ giọng mở miệng, chậm rãi nói: “Ba ba đi.”
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tần Hữu tỉnh lại, trước mắt không còn hoa vườn, chỉ còn bóng tối yên tĩnh bên trong cabin, mà Sở Dịch đang ở bên cạnh hắn.
Như là phát hiện hắn tỉnh, Sở Dịch lim dim hai mắt cũng mở ra, thấy Tần Hữu ngồi thẳng tắp, ánh mắt lại đang nhìn kỹ trên người mình, khóe môi bỗng nhiên vựng ra ý cười sáng ngời, để tay lên tay Tần Hữu: “Vẫn luôn không ngủ sao?”
Tần Hữu nắm chặt lại tay cậu, đem toàn bộ tay cậu bao lại trong lòng bàn tay mình, chậm rãi một lần nữa nằm xuống.
Đôi mắt vẫn nhìn Sở Dịch, hơi hí mắt ra, yếu ớt thở dài: “Em sau này, cũng chỉ có tôi.”
Cậu là người yêu của hắn, cũng là đứa con của hắn.
Cậu là một phần của hắn, cũng là tất cả của hắn.
Tần Hữu tự hỏi bản thân không phải là một người đa tình, nhưng hắn đời này tất cả ôn nhu, tất cả đều tại trên một người này.
Ý cười của Sở Dịch càng thêm xán lạn, một tay đặt lên mu bàn tay Tần Hữu: “Có chú là đủ rồi, là đã có rất nhiều, em đã có rất nhiều rồi, nhiều thêm một chút chính bản thân em cũng sợ.”
Ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai bao quanh tầng mây dát lên ánh vang duyên dáng, chiếu như lên nền trời màu chàm, đẹp đến kinh tâm động phách.
Cảnh đẹp trước mắt là ai tặng.
Sở Dịch đem tay Tần Hữu nắm thật chặt, cậu có được hắn, là được ai đem tặng.
Một ngày mới đến, nhìn nắm sớm kiều diễm ngoài cửa sổ, Tần Hữu đưa tay tới sau lưng Sở Dịch, đem cậu ôm vào trong lồng ngực của mình.
Sau này còn mấy chục năm, vô số lần mặt trời mọc mặt trời lặn, mỗi một lần như vậy, hắn đều bồi Sở Dịch cùng nhau trải qua.
Đầu Sở Dịch dựa vào bả vai hắn, cười nói: “Quỹ hội kia của Yến đạo thoạt nhìn rất đáng tin, trở về em sẽ quyên thêm cho bọn nhỏ một phần.”
Tần Hữu quay đầu nhìn cậu, “Nửa cuối năm này, em thật giống như đặc biệt nóng lòng đi làm từ thiện.”
Ý cười của Sở Dịch càng lớn hơn, đôi mắt cũng càng thêm sáng ngời: “Đời trước, em nhất định đã cứu vớt toàn bộ vũ trụ nên đời này mới có thể chiếm được chú, hiện tại làm thêm nhiều việc, mới có thể có đời sau được.”
Tần Hữu bị cậu chọc cười, giả vờ nghiêm túc hỏi: “Đời này chưa qua liền muốn đời sau, tôi tốt đến vậy sao?”
Sở Dịch gật đầu không ngừng, “Đúng vậy.”
Cậu dùng vận may cả đời mới gặp được Tần Hữu, người đàn ông này, khiến cho cậu thấy tất cả khó khăn cực khổ cậu đã trải qua đều không đáng nhắc tới, khiến hết thảy mỹ cảnh cậu từng trải qua suốt hai mươi năm đầu đời đều trở nên bình thường.
Tay nắm chặt tay, lòng bàn tay Sở Dịch chậm rãi chảy mồ hôi, đến nửa ngày, cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên người, “Tần Hữu, em yêu chú.”
Đúng vậy, giống như tất cả viên mãn trong đời này của cậu cũng chỉ là ba chữ này.
Yêu, sau đó được đáp lại.
Chiếm được là do em cố gắng.
Chiếm được là do em may mắn.
(CHÍNH VĂN HOÀN)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT