Ngày 31 tháng 12 năm 2014, năm mới sắp tới, tại Cẩm Viên.

Sau mấy tiếng trang hoàng, hội sở xa hoa lộng lẫy, ánh đèn cùng hoa tươi khiến gian phòng tỏa ra ánh sáng lung linh tráng lệ hơn nhiều so với ngày thường.  

Giữa vẻ đẹp hào hoa phú quý này lại có phần không thích hợp, một người đàn ông năm mươi tuổi hói đầu đang chật vật ngã trên mặt đất.

Tay hắn đang bị bảo tiêu của Tần Hữu ghìm chặt ở phía sau, không thể động đậy, ánh mắt hoảng loạn mà nhìn về phía thượng tọa: “Ngài Tần, tôi thật sự không hiểu ngài đang nói gì, tôi muốn gặp Lão thái gia.”

Trong phòng yên tĩnh có chút tiêu điều, trên ghế sa-lông, khuỷu tay Tần Hữu đặt trên tay vịn rộng lớn, một tay khác khoác lên đôi chân dài, ngồi không nhúc nhích.

Mà con ngươi đen thâm trầm giống như hồ sâu đông lạnh ghê người, ánh mắt băng lãnh không gợn sóng, nhưng lại tỏa ra cảm giác ngột ngạt trầm trọng cơ hồ có thể khiến người khác nghẹt thở.

Thấy môi mỏng của hắn nhếch lên vô cảm, rất hiển nhiên là đang xem thường tên lâu la này.

Vị trợ lý cúi đầu nhìn người đàn ông hói đầu, nở nụ cười: “Mọi chuyện còn chưa đủ rõ ràng sao? Lão già ngươi phạm phải chuyện gì, cũng phải trả giá thật lớn, hi vọng lão thái gia sẽ che chở cho cả đời sao?”

Nói xong, ánh mắt liền chuyển về phía Tần Hữu, Tần Hữu vẫn duy trì tư thái đó nhưng lại bất động ngồi xuống, trên người lại là một bộ âu phục màu tím tối tăm.

Cả người hắn, khí tràng mạnh mẽ vẫn như mọi ngày, gương mặt vô cùng tuấn dật, cơ thể được âu phục bao lấy không một nếp gấp, mỗi đường nét so với trước đây càng thêm gọn gàng lạnh lẽo, cứng rắn.

Hoàn toàn không giống ngày xưa, đường nét nhu hòa mang theo sức sống, giờ đây chỉ còn là sự cường thế, hờ hững, âm u đầy mùi chết chóc. Từ sau khi Sở Dịch rời đi, hắn vẫn luôn như vậy.

Thật giống như chuyện kia, rốt cục cũng mang đi tia nhân tình cuối cùng vốn cũng không nhiều trên người hắn.

Đương nhiên, ra tay cũng tàn nhẫn hơn, không hề e dè, vị trợ lý nhìn người đàn ông dưới chân, người này theo lão thái gia mấy chục năm.

Năm đó, khoảng thời gian Yến Hoan bị đưa đến Nhạn Sơn nghỉ dưỡng, người đàn ông này chính là người bên cạnh lão gia tử, chuyên xử lý những chuyện không thể mang ra ánh sáng, bất quá hiện tại, hắn đã rửa tay, về nhà sống yên ổn, chăm sóc vợ con cho qua tuổi già.

Nửa năm qua, vị trợ lý cũng ít nhiều đoán được, chuyện Yến Hoan năm đó có ít nhiều liên quan tới lão gia tử. Sau khi vết thương của Tần Hữu lành lại, thời điểm động thủ, vốn nghĩ hắn sẽ trực tiếp chỉnh người này tới chết, ai ngờ, Tần Hữu chỉ âm thầm kéo ra người đã làm một hai sự việc không thể để lộ ra ánh sáng.  

Chờ đến khi lão hói đầu bị phiền phức tìm tới, vô lực tự vệ, liền cắt đứt mọi khả năng gặp mặt giữa gã và lão gia tử.

Vì vậy tên này chỉ có thể mở đường riêng, đi khắp nơi tìm những người đã từng đi theo lão gia tử nói chuyện, hành động này của lão liền đem toàn bộ nhóm người thân tín của lão gia tử bày ra trước mắt Tần Hữu.  

Vị trợ lý giờ mới hiểu được Tần Hữu đây chính là bắt người làm mồi, đem đám người vẫn luôn chỉ nhìn lão gia tử mà làm việc chậm rãi thu thập.

Tần Hữu dĩ nhiên là muốn che mắt lão gia tử.

Hiện tại mồi đã tận dùng, cuối cùng cũng tới lúc trừng trị hắn.

Hiển nhiên, lão hói đầu vừa nghe vị trợ lý nói, liền nghĩ tới những chuyện phát sinh trong mấy tháng nay, cũng lập tức minh bạch.   

Sắc mặt nhất thời trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Tần Hữu: “Ngài Tần, nguyên lai, vẫn luôn là ngài,…. tại sao?…”

Con ngươi đen đặc của Tần Hữu hơi động, ánh mắt quét tới ngày càng rét lạnh, nghiêm nghị, âm trầm.

Vị trợ lý hiểu ý, lập tức uốn gối, ngồi xổm xuống, vỗ vai lão hói đầu: “Bác Đàm, mọi việc đều có nhân quả, làm ác luôn bị báo ứng. Ngài Tần nói bác đi tự thú cũng chính là cho bác con đường sáng, bác cũng biết rõ càng cố chấp sẽ lại liên lụy tới vợ con, bác nói có phải không?”

“Chuyện bác phạm phải dù cũng không phải tội chết, nhưng cũng là tù chung thân, những ngày trong đó rất gian nan, sự kiện kia, ngài Hàn cùng bác là đồng phạm, để cho hắn vào trong đó bầu bạn với bác, vậy không phải là vui vẻ sao, tôi nghĩ chuyện này xảy ra vào năm trước đúng không.”

Ngài Hàn trong miệng vị trợ lý chính là người thay lão hói đầu mật báo cho lão gia tử, lần này Tần Hữu muốn bắt lão để giết gà dọa khỉ.

Lão hói đầu mặt trắng bệch, con ngươi đảo một vòng, liền ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cái ghế bên trên.

Tần Hữu đang ngồi ở đó, vẫn chưa nói lời nào, cả người tỏa ra sát ý, khí thế uy nghiêm giống như đã nắm cả thế giới trong tay, không có chỗ nào không tuyên cáo rằng đại nạn của lão sắp tới.

Biết rõ bản thân vô lực cứu vãn, thân thể lão hói đầu co quắp ngã trên mặt đất, nửa ngày mới nói ra được một câu: “Được, tôi đồng ý, lôi kéo Hàn tổng xuống nước, thế nhưng…. Ngài Tần… Ngài phải đảm bảo sẽ buông tha người nhà tôi.”

Lúc này, Tần Hữu chậm rãi đứng dậy, chân dài bước xuống, chậm rãi hướng tới chỗ lão.

Trong tầm mắt, đôi giày da bóng loáng của Tần Hữu ngày càng gần, lão hói đầu ra một lưng mồ hôi lạnh.

Tần Hữu vẫn đang thong thả bước tới trước mặt lão, ánh mắt bình tĩnh khóa trên người, mở ra bàn tay đưa về phía trợ lý.

Trợ lý sững sờ, chốc lát mới phản ứng được, từ trong túi áo rút ra bút máy, vững vàng đặt ở lòng bàn tay Tần Hữu.

Tần Hữu mở nắp bút, ném qua một bên, sau đó, ngồi xổm xuống trước mặt lão.

Cả người lão run lẩy bẩy, Tần Hữu không hề lay động đôi mắt, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người lão, giống như nhìn một xác chết.

Lão vẫn không có phản ứng gì, Tần Hữu khẽ nâng mũi chân, đạp lên đôi tay đang đè xuống đất của lão.

Lão ta ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, vừa định giãy dụa liền bị mấy người đằng sau gắt gao đè lại, khiến lão không thể động đậy.

Lúc này, Tần Hữu rốt cục mở miệng, nói ra câu nói đầu tiên kể từ khi bước chân vào căn phòng này: “Lúc trước, chỉ dùng cái tay này, rót thuốc vào miệng bà ấy?”

Giọng nói Tần Hữu phi thường trầm thấp, yếu ớt truyền đến như lời của thần chết, lão hói đầu nhất thời trợn mắt.

Vừa dứt lời, Tần Hữu cầm bút máy, ngòi bút hướng về mu bàn tay lão, đột nhiên đâm xuống, một trận đau đớn thấu xương ập tới, trong khoảnh khắc, máu tươi bắn tung tóe, lão hói đầu nhất thời kêu lên thảm thiết.

Lão hói đầu cuộn tròn trên đất, ôm lấy cái tay bị thương, cả người co giật, gào lên đau đớn.

Tần Hữu đứng lên, bình tĩnh ánh mắt hờ hững nhìn về phía lão, giơ tay ưu nhã, phẩy tay áo vốn không dính chút tro bụi nào.

Sau đó, từ trên tay trợ lý nhận lấy khăn tay, ung dung thong thả đem đầu ngón tay dính máu lau sạch.

Khăn mùi soa hoen ố bị ném xuống đất, Tần Hữu không thèm liếc lão, quay đầu đi ra ngoài.

Vị trợ lý vội vã mang áo khoác đuổi theo, ngoài cửa hội sở, ánh đèn lấp loé, xa hoa đồi trụy.

Tần Hữu đã mặc xong áo khoác, người đàn ông cao to kiên cường được mấy bảo tiên vây vào trong, nhanh chân rời đi.

Ngày hôm đó trời rét đậm, màn đêm gió lạnh gào thét.

Bảo tiêu mở cửa xe cho hắn, Tần Hữu bước xuống, chiếc xe liền nhanh chóng biến mất trong bóng đêm đen đặc.

Đảo cát mênh mông, bãi cỏ Đông Hải, mặt trời sáng chói đẹp đẽ.

Đạo diễn hô một tiếng qua, Sở Dịch cười, tay ra dấu OK, liền nhanh chóng đi qua một bên.

Người bên ngoài đều mặc quần áo ngắn, chỉ có mình cậu là mặc quần dài, chiếc áo sơ mi trắng trên người ướt đẫm, dính chặt vào thân thể.

Cậu tới đây được hai ngày rồi, hiện tại là đang quay MV cho ca khúc mới của nữ ca sĩ đang “hot” trong giới.

Nửa năm qua, giống hệt những gì cậu đã nói khi rời khỏi Tần Hữu, công tác phi thường bận rộn, cơ hồ đã lâu chưa đặt chân tới thành phố S.

Nửa năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, “Thành phố không màn đêm” đã phát sóng, giống như những gì Yến Thu Hồng đã nói, bộ phim truyền hình này có diễn viên chất lượng từ nam chính, nam phụ tới cả nam thứ… chẳng bằng nói là toàn bộ các nam thần đều quy tụ về đây.  

Hơn nữa, giống như tất cả các sản phẩm trước của Yến Thu Hồng, bộ phim này vẫn được khen ngợi như trước, nhờ vào nhân vật của mình, Sở Dịch hiện tại cũng được tính là một nhân vật “hot” đến bỏng tay nha.

Thất chi đông ngung, thu chi tang du*, khả năng, cuộc đời dù bất đắc dĩ nhưng cũng không khác câu nói này là bao.

*Thất chi đông ngung, thu chi tang du: mất bên đông, được bên tây – Ví lúc ban đầu tại một phương diện nào đó thất bại, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác. Xem thêm tại đây.

Áo ướt dính nhơm nhớp trên người vô cùng khó chịu, Sở Dịch lấy tay kéo áo cách người mình một đoạn.

Nhìn chung quanh, trợ lý tiểu Phùng của cậu một tay cầm túi quần áo, một tay khác cầm theo cốc nước nhanh chân chạy tới chỗ cậu.

Lúc đó, khi rời thành phố S đến Hoành Điếm đóng phim, vị trợ lý tiểu Vương trước đây nghỉ việc, vị trợ lý mới này cũng là nhận tội thay mà tiếp nhận công việc, chỉ vì Sở Dịch nổi tiếng hơn liền đặc biệt đi theo cậu, cơ bản thành phụ tá riêng của cậu.

Lúc đó, Sở Dịch mới rời khỏi thành phố S, cả người đều vô cùng không ổn, căn bản là rất khó thích ứng với người mới, bởi vậy, cũng cùng người đại diện bàn bạc qua.

Khi đó, người đại diện cũng đang ở Hoành Điếm, Sở Dịch tìm tới cửa, nói xong ý kiến của mình, người đại diện ngược lại không trả lời cậu, mà lại giống như bị dọa sợ hết hồn, trên dưới đánh giá cậu một trận: “Cậu trạng thái không tốt, có phải cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”

Hiển nhiên là Sở Dịch không bị bệnh, chỉ là cảm thấy cơ thể giống như bị ai đó lấy đi một bộ phận nào đó, cảm giác đau lòng hiện lên chân thực và trực tiếp thông qua phản ứng sinh lý mà thôi.

Một tuần, cậu đều trong trạng thái cảm giác khoang ngực trống rỗng.

Cảm giác hư nhuyễn vô lực khiến cậu muốn nói một câu cũng dị thường vất vả.  

Giống như chỉ còn một hơi thở mong manh, cũng khó trách người đại diện lại ngạc nhiên thành như vậy.

Sở Dịch nhấc lên mí mắt, tâm tư từ nửa năm trước lại ùa về, ánh mặt trời trên bờ biển vẫn rực rỡ như vậy.

Mắt thấy tiểu Phùng sắp chạy tới trước mặt cậu, Sở Dịch đứng tại chỗ, không nhúc nhích, yên lặng nhìn hắn.

Vào lúc này, một người mẫu nữ trong đoàn làm phim vừa vặn đi tới giữa hai bọn họ.

Một người mẫu nữ cúp 36E yểu điệu đi tới, ánh mắt tiểu Phùng lập tức dính trên người cô ấy.

Sở Dịch nhìn thấy dưới chân hắn có cái hòm đạo cụ, muốn mở miệng nhắc nhở nhưng không kịp nữa rồi.

Ánh mắt tiểu Phùng một đường cúi chào 36E, dưới chân liền mất lực.

Sở Dịch: “…”

Không nhịn được giơ tay đỡ lấy cái trán.

Sau đó, mất mặt cũng đã thành quen, dù sao đứa nhỏ này kỳ thực cũng rất khá.

Chỉ là, đối với sở thích to lớn nhất cuộc đời hắn đối với ngực to là quyết chí thề không thay đổi.

Tiểu Phùng bị ngáng chân một chút, ngược lại cũng không té, thân thể hướng phía trước đột nhiên lảo đảo một cái, rất nhanh tay liền chống xuống đất, toàn thân lưu loát, chân chạm mặt đất liền đứng yên.

Cho nên, đây là một sở trường khác của hắn, trợ lý còn có thể kiêm là vệ sĩ, thân pháp của hắn rất tốt.

Dù là như vậy, thay quần áo xong, lúc nghỉ ngơi tại bờ biển, Sở Dịch vẫn nói hắn hai câu: “Cậu biết không? Đối với phụ nữ, phải để ý biểu hiện, tán thưởng nhưng không được quá phận, nếu không liền không phải phép.”

Tiểu Phùng nở nụ cười, “Anh Sở Dịch, người lớn thích thì phải nói ra. Nếu tôi thích cô ấy, tôi liền móc tim móc phổi ra cho cô ấy xem.”  

Sở Dịch nghĩ thầm cậu thích nhiều nhất cũng chỉ là một chút chinh phạt mà thôi, cũng không phải là vì người ta.

Nhưng cũng không đem lời nói ra.

Ai ngờ tiểu Phùng lại cười một tiếng, “Loại tâm tư này, anh Sở Dịch khẳng định không hiểu, lâu như vậy, cũng không thấy anh đối người nào đặc biệt quan tâm. Đừng trách tôi lắm miệng, anh mới hơn hai mươi tuổi, làm sao mà mỗi ngày trôi qua lại giống như ông già vậy, không có chút sinh hoạt yêu đương cuồng nhiệt gì cả.”

Trên bờ biển, tiếng người khác nói chuyện vui cười từ từ tiêu tán, bên tai Sở Dịch nhất thời chỉ còn dư lại tiếng sóng biển rì rầm.  

Nằm trên ghế giữa bãi cát, giơ tay che mắt.

Chốc lát, một câu nói từ trong miệng cậu, “Tôi có thích một người.”

Giống như nói cho người khác nghe, lại giống như đang nói với chính mình.

Chính vì gặp được người đó, nhưng lại không thành, cậu mới cảm thấy cuộc sống bây giờ là một con đường dài dằng dặc, mấy chục năm sau này cũng không có gì khiến cậu ước ao, mong ước.

Tiểu Phùng vừa nghe lập tức kích động, hạ thấp giọng hỏi: “Là ai? Tôi biết không? Là hạng người gì?”

Sở Dịch từ cơn sóng nhỏ ngắn ngủi lấy lại tinh thần, tay vừa nãy che mắt buông xuống đặt tại bên người.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, “Người đó, có một đôi chân dài, diện mạo đẹp trai dễ nhìn, trời sinh quyến rũ.”

“Tính cách thì sao?”

Sở Dịch ý cười nơi khóe mắt càng ngày càng ôn nhu, “Người đó không thích phản ứng với mọi người, chỉ đối với tôi là khác biệt. Người đó rất cường đại, cường đại đến mức, khiến người ta phải đau lòng.”

Hắn là nơi phương xa mà cậu không đến được, là cố hương mà cậu không thể quay về.

Nửa năm trước, chuyện phát sinh ở thành phố kia, chuyện giữa cậu và hắn, giống như đã được sắp đặt, giống như đã cách biệt cả một đời.

Cho dù Sở Dịch không thể quay về cố hương, tối hôm đó lại nhận được điện thoại từ cố hương.

Người gọi điện tới khiến Sở Dịch có chút bất ngờ, nhưng cũng không phải là Tần Hữu mà là mẹ cậu.

Nhận điện thoại, Sở Dịch nghe thấy tiếng phụ nữ cứng rắn truyền tới: “Sắp đến tết, năm nay cậu có về ăn tết không?”

Sở Dịch nhất thời cảm thấy mặt trời mọc ở hướng tây, người chưa bao giờ nguyện ý nhìn cậu một cái, năm nay cư nhiên lại chủ động gọi cậu về nhà ăn tết?

Lúc này cũng mới trải qua tết dương, chưa nói tới chuyện lần trước, bọn họ căn bản xem như là đã trở mặt.

Vì vậy Sở Dịch liền trào phúng mỉa mai sự nhiệt tình của bà ấy, kiên quyết nói: “Giao thừa tôi còn có việc, không có thời gian ăn tết.

Bà ta vừa nghe vậy lập tức cuống lên, “Vậy cậu lúc nào thì có thể trở lại một chuyến, em trai cậu bị bệnh, bệnh rất nặng, trong nhà gần đây không tốt.”

Sở Dịch cười, “Nhà các người không tốt cùng tôi có nửa đồng quan hệ gì sao? Bà nếu thật sự cảm thấy có quan hệ, vậy thì bao nhiêu tiền, nói thẳng đi.”

Bà mẹ nhất thời giận không nhịn nổi nói: “Cậu là tôi sinh, sao lại không có quan hệ gì với cậu, toàn bộ đàn ông họ Sở các người đều không biết liêm sỉ, không có ai là người tốt.”

Oán khí này hướng cậu mà đến, nhưng người chân chính phải nhận dường như cũng không phải là cậu, Sở Dịch vừa nghe vừa vui vẻ, ha ha cười hỏi: “Không đúng, hay bà nói tôi nghe một chút, vị cha ghẻ tốt đẹp của tôi gần đây đã làm chuyện gì vô liêm sỉ vậy?”

Trong điện thoại trầm mặc chốc lát, sau đó truyền đến tiếng nói giận dữ kèm theo chút tiếng khóc: “Hắn ở bên ngoài nuôi bồ, ngay cả con cũng có rồi, còn không biết từ đâu chọc ra một thân nhiễm bệnh sinh dục.”

Sở Dịch cười ra tiếng, này cũng thật là sự công bằng của ông trời mà.  

Mà không chờ cậu cười trên sự đau khổ của người khác vài câu, bà ta khóc càng thương tâm, “Tôi cầu van cậu, Sở Dịch, cậu dành chút thời gian trở về đi, em trai cậu, gan có chút vấn đề, bệnh không dễ chữa.”

Sở Dịch thẳng thắn không thèm để ý tới bà ta, giơ tay liền ngắt điện thoại.

Mà lần này về hay không cũng không phải do cậu chọn, bởi vì ngay trong đêm đó, người đại diện cũng gọi điện tới.

Người đại diện vô cùng vui sướng mà nói cho cậu biết: “Sở Dịch, cậu quay xong MV thì trở về thành phố S ngay, có biết không? Giải Kim Phượng năm nay, giải nam phụ xuất sắc nhất, quả nhiên có cậu nằm trong danh sách đề cử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play