Tần Hữu một tay túm lấy cổ áo lão, đem lão kéo dài tới trước mặt, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói thê thảm giống như một dã thú bị thương: “Cái gì mà uống thuốc thành người điên, ông nói rõ ràng.”
Động tác tác động tới chân trái bị thương, nhất thời đau đến nát tâm can, nhưng hắn ngoại trừ cắn chặt hàm răng cũng không thể làm gì khác.
Thân thể ông lão dưới sự kiềm chế của hắn mà run lẩy bẩy: “Có một lần ta tới khu vực bên cạnh tòa nhà hái thuốc, tận mắt thấy người trông nom bà ấy đem thuốc khiến người ta nổi điên đổ vào trong bình thuốc bổ. Tôi có học qua mấy năm y dược, cho nên biết thuốc kia có công dụng gì.”
Liền há miệng run rẩy nói: “Sau đó có một buổi tối, bà ấy trốn được ra ngoài, tôi ở trong rừng vô tình gặp, còn cầu tôi giúp bà, bà ấy là một người khỏe mạnh, nơi nào nhìn thấy giống dáng vẻ của kẻ điên, thế nhưng sau này lại bị những người trông nom bà ấy đuổi kịp, mấy người đó bắt được, sau đè bà ấy xuống đất rót thuốc, sau đó mới che miệng đem bà ấy kéo về nhà.”
Ngón tay Tần Hữu gắt gao tóm lấy cổ áo lão, khớp xương căng cứng đến trắng bệch, khiếp sợ, nổi giận, trong phút chốc cảm thấy bầu trời sáng sủa giống như từng mảng từng mảng nứt toác, ầm ầm sụp đổ.
Trong chốc lát, thanh âm gì cũng không nghe thấy được.
Mà cũng chỉ trong chốc lát, hắn tóm chặt cổ áo lão, dùng sức kéo lại đây, đôi mắt sung huyết khoét sâu vào ánh mắt thất kinh của lão, giọng nói thô khàn cơ hồ khó có thể thừa nhận: “Nếu ông dám nói một câu giả dối!”
Ông ta lập tức dựng thẳng bàn tay, mặt bởi vì nghẹt thở mà đỏ bừng: “Nếu tôi có một lời giả dối, liền bị sét đánh.”
Tần Hữu chậm rãi thả tay ra, ánh mắt cùng từ từ rời khỏi thân thể lão, không có tiêu điểm mà vọng về bãi than đang bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời rừng rực.
Đôi mắt đen như mực bị từng vòng sương mù vây lấy, quá nhiều tâm tình, thịnh nộ, đau đớn, hối hận, không thể tin tưởng, hoặc có chút gì đó, ngay cả chính hắn cũng không rõ.
Năm đó, cha hắn vì tai nạn xe cộ mà qua đời, mẹ hắn liền bị đưa đến an dưỡng tại Nhạn Sơn, mà người được phái đi trông nom bà đều là người của Tần lão gia tử, không có ai là không phải người liều chết trung thành với Lão gia tử.
*Nhạn Sơn (chữ Hán giản thể: 雁山区, bính âm: Yànshān Qū) là một quận thuộc địa cấp thị Quế Lâm, khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Mà chính bản thân hắn cũng đã quá ngây thơ, rõ ràng lão gia tử đối với mẹ hắn xưa nay vẫn luôn là không quá yêu thích, hắn cư nhiên liền thật tin tưởng, một người tàn nhẫn như lang hơn nữa còn Thuận thiên giả xương, nghịch thiên giả vong*, là trưởng bối cũng không tiếc đối phó với một cô gái yếu đuối.
Thuận thiên giả xương, nghịch thiên giả vong:ý nói rằng, người sống thuận theo lý của Trời thì sẽ ngày càng hưng thịnh, người chống lại lý của Trời thì tất sẽ bị tiêu vong
Bảo tiêu đi theo Sở Dịch tìm chút nước sạch thay tẩy vết thương ở lòng bàn tay, hai tay đơn giản băng bó lại. Khả năng vừa nãy ở trong nước, cơ thể có chút hao tổn, vào lúc này đi mấy bước, khắp toàn thân đều cảm giác đau nhức.
Xa xa nhìn thấy Tần Hữu vẫn như cũ ngồi dưới tàng cây, lão đầu đã đi, hắn đang nói gì đó với vị trợ lý.
Tần Hữu lúng ta lúng túng ngồi tại chỗ, ánh mắt vô hồn, chỉ còn dư lại một mảnh tỉnh mịch xám xịt.
Vị trợ lý cúi đầu ngồi xổm một bên, Tần Hưu nhìn Sở Dịch còn cách khoảng trăm mét, thân ảnh tập tễnh đi lại đây, lạnh giọng hỏi: “Lúc nào thì lão gia tử biết tới Sở Dịch?”
Vị trợ lý ngưng lại, nửa ngày mới quanh co mở miệng: “Giữa trung tuần… tháng Năm….”
Con ngươi đen kịt của Tần Hữu liền co rụt lại, vậy là, ngày 20 tháng 5 đó, lão gia tử không phải đột nhiên vào thành phố thăm đồng nghiệp, khả năng cao là bản thân hắn tới là vì Sở Dịch.
Chân bước đi đau đến nhe răng, mà Sở Dịch vẫn không ngừng nỗ lực đi về phía Tần Hữu.
Cậu đi được rất vất vả, Tần Hữu cũng xa xa nhìn cậu, trong ánh mắt chợt lóe vẻ bất nhẫn, mở miệng nói với vị trợ lý, ngữ khí lại lạnh lẽo như băng: “Cảnh Trình, tôi cho là cậu biết vị trí của mình.”
Sắc mặt Cảnh Trình nhất thời tái nhợt, môi run run, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, liền nuốt xuống, chuyện Sở Dịch hắn cũng chỉ nói với chú của hắn, mà chú hắn có thể nói là tay chân thân tín của Tần lão gia tử.
Lúc này xa xa truyền đến thình thịch ong ong, giương mắt nhìn lên, máy bay đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Sở Dịch càng đi càng gần, Tần Hữu thậm chí cảm nhận rõ ràng sự đau đớn qua ý gượng cười trên nét mặt Sở Dịch, trong sáng như vậy, thuần túy như vậy, không có chút cảnh giác nào với những nguy hiểm rình rập trong bóng tối.
Vết thương ở đùi Tần Hữu càng ngày càng đau, ngực lại càng đau hơn.
Thời điểm hắn mở miệng lần nữa, âm thanh phi thường âm lệ, “Cho nên, hôm tiệc mừng thọ, tôi dặn cậu Sở Dịch không tiện ngủ cùng tôi, sai cậu đem chậu sứ cất đi, cậu hẳn không phải là bận quá mà quên mất.”
Sắc mặt vị trợ lý tức thì trắng bệch đến không còn chút máu nào, không nói phải, cũng không nói không phải, hiển nhiên là tư thái ngầm thừa nhận.
Chuyện kỳ thực cũng không phải là do lão gia tử phân phó, mà chỉ cần là chuyện mà lão gia tử quan tâm, tự nhiên sẽ có người thay hắn ra tay, ngày đó, sai vị trợ lý giở trò chính là chú hắn.
Khi Tần Hữu kế thừa gia nghiệp từ lão gia tử là đã rất vững vàng, những năm này, hai ông cháu vẫn luôn cùng một quan điểm, cho nên trước mặt bọn họ, lập trường của rất nhiều người đều rất khó nói là trung tâm với người nào.
Vì vậy, vị trợ lý vẫn cảm thấy bản thân không có lỗi gì lớn, nhưng ánh mắt ác liệt như dao này của Tần Hữu.
Lời của hắn lập tức thốt ra: “Tần Hữu, tôi hiểu, không phải chỉ vì muốn tốt cho ngài sao, mà còn vì Sở Dịch nữa, nếu hai người thực sẽ tiếp tục như vậy, lão gia tử sẽ không làm gì ngài, nhưng có thể buông tha cho Sở Dịch sao?”
Ánh mắt Tần Hữu trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị khiến người ta phải sởn cả tóc gáy, chốc lát, mới mở miệng: “Cho cậu ba ngày, nghĩ rõ ràng xem, bản thân cậu sau này sẽ trung tâm với ai.”
Vị trợ lý không khỏi kinh hãi: “Tần Hữu, ngài muốn làm gì, hôm nay, cái người kia đã nói gì với ngài sao?”
Đôi môi mỏng của Tần Hữu nhếch lên thành một nụ cười lạnh như băng.
Lúc này Sở Dịch đã chạy tới trước mặt hắn không quá mười mét, Sở Dịch mặc dù ngay cả đi cũng bước được bước không, quần áo trên người cũng vì vừa nãy cứu hắn mà xộc xệch bất kham, cả người thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng bốn mắt chạm nhau, nụ cười nỗ lực trên mặt bởi vì lo lắng mà có chút tối nghĩa.
Lần đầu tiên trong đời, Tần Hữu rõ ràng mà nếm trải cảm giác đau đớn, chua xót, bất đắc dĩ cùng phẫn hận là như thế nào.
Đây rốt cuộc là chuyện buồn cười tới mức nào chứ?
Vốn dĩ cho rằng bản thân chỉ thiếu cậu một lời cam kết, tại thời điểm hắn dùng hơn ba mươi năm sống trên đời chưa bao giờ có kích động để nghĩ rằng hắn có thể đưa ra lời hứa này với cậu, hắn liền bị giáng một cái tát vang dội.
Sở Dịch hiện tại, Yến Hoan năm đó, tình cảnh của hai người, có gì khác nhau sao?
Những người kia, thủ đoạn đối với Yến Hoa có bao nhiêu đê hèn, tàn nhẫn, bọn họ thậm chí cũng đã từng ra tay với Sở Dịch.
Quan hệ của hắn và Sở Dịch thiếu không chỉ là sự buông xuống của hắn, trong phút chốc, Tần Hữu biết Sở Dịch đã phấn đấu quên mình như thế nào.
Khoảng cách giữa bọn họ, rõ ràng là dùng máu để đánh đổi, mới có thể xóa bỏ.
Vào lúc này, máy bay trực thăng đã đáp xuống, cánh quạt tạo ra một trận cuồng phong, dù cách xa vẫn quét trên người bọn họ, tiếng động cơ đánh thẳng vào màng tai.
Sở Dịch quay đầu lại, liếc mắt nhìn, đôi mắt lo lắng xen lẫn ý cười gượng trở nên sáng ngời, trong ánh mắt còn mang theo chút ẩm ướt, quay đầu lại, nhanh chân lảo đảo vọt tới bên người Tần Hữu: “Bọn họ tới rồi.”
Ánh mắt Tần Hữu lướt qua, vừa vặn nhìn thấy người vừa từ trên trực thăng xuống, đột nhiên không để ý hết thảy mà mở miệng: “Đừng tới đây.”
Một tiếng này của Tần Hữu có thể nói cả nét mặt lẫn giọng nói đều nghiêm túc, Sở Dịch chỉ còn cách hắn hai bước chân, cũng dừng lại.
Sở Dịch rõ ràng nhìn thấy trong con ngươi đen như mực của Tần Hữu một tia vui mừng sau khi thoát chết trở về cũng không có.
Ánh mắt kia ảm đạm, uể oải, thậm chí có chút bất lực, trên thực tế, từ sau khi được cứu lên, Tần Hữu vẫn luôn như vậy.
Từng trận đau nhức kéo tới, nhưng Sở Dịch lại cực lực để bản thân đứng vững, chỉ là, thời điểm nhìn sang Tần Hữu, khóe môi liền có nụ cười khổ tự giễu.
Sau lưng mấy người cứu viện chạy tới như điên, Sở Dịch liền giả bộ thoải mái mà cười cười, tay chỉnh lại mái tóc xộc xệch: “Tôi quên mất bọn họ có cáng, còn đang muốn đỡ chú qua đó.”
Rất nhanh, ánh mắt chuyển qua một bên, ý cười trong đáy mắt từ từ biến mất.
Cậu biết, lúc này mù quáng trả giá sẽ chỉ khiến người khác có cảm giác gánh vác.
Có thể khi Tần Hữu đối mặt với cái chết, cậu liền làm theo bản năng, không có lựa chọn nào khác.
Cậu vẫn luôn áy náy bản thân khiến Tần Hữu bị thương ở chân. Nhưng, tình cảnh đó khiến Tần Hữu cảm thấy khó có thể gánh vác được – Tần Hữu yêu quý cậu, có vài thứ lại không thể cho cậu, cũng không muốn cậu bị thua thiệt, cho nên Tần Hữu vẫn luôn hỏi cậu có đáng giá hay không.
Cho nên trực tiếp từ chối cậu như vậy, đối với Tần Hữu mà nói, cũng là lần đầu tiên.
Trong giây lát, Sở Dịch thật sự nghe được tiếng vỡ vụn, niềm hi vọng đi ngược lại lý trí của cậu ngay tại buổi chiều này tan vỡ.
Sự bi thương lóe lên chốc lát trong mắt cậu, khiến Tần Hữu thấy trong lòng căng thẳng.
Tần Hữu ngồi thẳng người, muốn nói gì đó, nhưng theo ánh mắt nhìn sang, lão gia tử đang được bọn họ nâng đỡ đi tới đây.
Nhân viên y tế theo trực thăng tới đây cũng suy đoán Tần Hữu bị gãy xương bên chân trái.
Tần lão gia tử ở một bên hỏi vài câu, lúc này Tần Hữu đặc biệt ít lời, nằm trên cáng không nói lời nào.
Thấy hắn không muốn nói chuyện, Tần lão gia tử quay người cười híp mắt nhìn Sở Dịch đang ngồi ở một bên, hòa ái mà nói: “Tiểu Sở a, Tần Hữu lần này may mà có cậu, ân tình cứu mạng này, lão gia tử ta luôn ghi nhớ, sau này phàm là có chuyện gì ta có thể giúp, cậu tuyệt đối đừng ngại nói với ta một tiếng.”
Sở Dịch nụ cười khàn khàn mà trả lời: “Lão gia tử ngài đừng khách khí, coi như là người qua đường gặp nạn cũng không có thể bàng quan, tôi… đấy là phải làm…”
Tần Hữu vốn lấy tay che trán, vào lúc này, ánh mắt từ khe hở nhìn lại phía Tần lão gia tử.
Hắn thấy rõ ràng, lão gia tử với đôi mắt tràn đầy ý cười, trong chớp nhoáng lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tần Hữu đúng là bị gãy xương, Sở Dịch ngoại trừ lòng bàn tay có chút trầy xước, trên người cũng có vài chỗ bị thương nhẹ, hai người liền trực tiếp bị đưa đến bệnh viện.
Bọn họ nằm tại hai phòng bệnh khác nhau, vốn Sở Dịch nghĩ bản thân chỉ thương nhẹ, ở nhà chậm rãi tĩnh dưỡng là tốt rồi, nhưng Tần lão gia tử lại bảo cậu ở lại bệnh viện dưỡng cho thân thể khỏe lại rồi mới được về, lời nói cũng quá mức khách khí, cậu chung quy không thể không biết ngại mà đi liền luôn được.
Đêm đó, Sở Dịch đến thăm Tần Hữu, lúc đó là sau khoảng thời gian được phép thăm bệnh.
Bảo tiêu cùng y tá trong nhà đang ở gian ngoài, nói với cậu, Tần Hữu sau khi tiêm thuốc giảm đau liền ngủ rồi.
Sở Dịch đành phải đi vòng vèo.
Ngày thứ hai, hai chú cháu nhà họ Triệu tới đây, vào buổi sáng, ngay sau khi Sở Dịch mới vừa làm xong vật lý trị liệu.
Sở Dịch ngẩng mặt dựa vào trên giường, Triệu Ly Hạ không có chút nào coi bản thân là người ngoài, mở tủ lạnh lấy chai nước uống.
Ngồi xuống giường chếch Sở Dịch một chút, hắn trên dưới đánh giá Sở Dịch: “Cậu gan cũng lớn thật, lũ bất ngờ mà cứ như vậy nhảy xuống?”
Sở Dịch cũng không có hứng thú cãi nhau với hắn, đang chuẩn bị xếp gối giả bộ đi ngủ, đột nhiên nghe thấy Triệu Ly Hạ nói: “Sở Dịch, cậu nên buông tay đi.”
Động tác tay dừng lại, Sở Dịch quay người nghiêm túc nhìn Triệu Ly Hạ, cười rất nhạt: “Bảo tôi buông tay, câu nói này hình như không phải là lần đầu cậu nói, tôi nghĩ rốt cuộc cậu có ý gì.”
Hắn nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống tại đầu gối, hai con mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Sở Dịch hồi lâu, nghiêm nghị mà mở miệng “Sở Dịch, năm mười chín tuổi, hai chúng ta đi nghỉ hè, chuyện phát sinh buổi tối hôm đó, tôi đều nhìn thấy hết.”
Sở Dịch rũ mắt, chậm rãi gật đầu, “Tôi cũng đoán được.”
Cái gọi là chuyện xưa như sương khói, năm đó, thanh mai trúc mã phản bội cậu, chọn ở bên cạnh một cô gái khác khi Sở Dịch vốn là cho là tình yêu của bọn họ sẽ dài lâu, vào mùa hè năm thứ hai, thanh mai trúc mã hỏi thăm cậu rồi một đường cùng nhau đi đến Canada.
Bị dính phải chuyện như vậy, Sở Dịch không biết là người khác thì có thái độ gì, nhưng cậu khi đó, ngoài mặt giả bộ hòa hợp êm thấm, sau đó liền dụ thanh mai trúc mã đi dạo trong đường núi cùng cậu và Triệu Ly Hạ.
Triệu Ly Hạ nói buổi tối hôm đó, chính là hôm cậu dụ dỗ thanh mai trúc mã ra ngoài nói chuyện, sau đó, chính cậu dùng bao tải trùm lên đầu tên đó, rồi mạnh mẽ đánh thanh mai trúc mã của cậu một trận.
Tên đó bị đánh nằm cả đêm trong ngõ nhỏ trong trấn, đến bây giờ chắc cũng không biết là chính cậu động thủ.
Ánh mắt Triệu Ly Hạ nhìn phía ngoài cửa sổ, hắn tựa hồ nhớ lại thời điểm hắn trộm theo đuôi chứng kiến hình ảnh Sở Dịch đem người đánh gần tới chết kia mà khiếp sợ.
Sở Dịch rõ ràng là một người ôn hòa như vậy, buổi tối hôm đó, liền khiến hắn đem hết thảy tâm tư đối với Sở Dịch ngưng lại.
Hắn xưa nay chưa từng thấy ai vì yêu mà thành thù đến trình độ như thế, Sở Dịch quá ác độc.
Không nghĩ tới Sở Dịch lại trực tiếp thừa nhận như vậy, hắn lần thứ hai mở miệng: “Người đem Bùi Thành Uyên nhốt vào kho…”
“Cũng là tôi.” Sở Dịch rất nhanh mà trả lời.
Nụ cười của Sở Dịch không có một tia mù mịt, ánh mắt trong suốt như nước giống như thường ngày: “Nhưng tôi không cảm thấy có lỗi, làm sai hiển nhiên phải trả giá đắt.”
Triệu Ly Hạ nói: “Cậu xưa nay, không thành người yêu tức thành thù.”
Ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Sở Dịch: “Nhưng cậu nghĩ Tần Hữu là ai? Hắn không giống mối tình đầu của cậu, càng không phải là Bùi Thành Uyên, nếu có một ngày, cậu cùng hắn chia tay trong không vui, ấn theo tính tình của cậu, tiếp tục dây dưa với hắn đòi lẽ phải sẽ chỉ khiến cậu càng lún sâu mà thôi.”
Sở Dịch giống như coi chuyện đó là không đáng kể, mặt quay sang một bên, nhẹ cười thành tiếng.
Triệu Ly Hạ lại hỏi: “Bình tâm mà nói, cậu cùng Tần Hữu đến bây giờ có vẻ cũng chưa thành, cậu có oán giận hắn sao?”
Sở Dịch rất nhanh ngẩng đầu lên một chút, “Đã từng.”
Thái độ của cậu, hôm nay là thái độ thẳng thắn khác thường, hoàn toàn không có che giấu.
Đúng, trong lòng cậu đã từng oán giận Tần Hữu, đem cậu sủng đến quên hết tất cả, nhưng lại không chịu cho cậu bắt đầu, cũng không chịu cho cậu trải qua.
Phần tâm tư âm u vẫn luôn ẩn giấu trong kẽ hở nhỏ hẹp trong lòng cậu, vẫn luôn bị sự cảm kích cùng nhớ nhung của cậu đối với Tần Hữu che lấp, nhưng tồn tại vẫn là tồn tại, cậu không thể nói không có.
Ngày đó trong dòng nước lũ đang cuộn trào mãnh liệt, một cái ý nghĩ đáng sợ cũng đã chợt lóe lên trong đầu cậu, nếu không được, cậu liền như vậy chết cùng Tần Hữu, chết cùng nhau, từ nay về sau, những trở ngại trên trần thế sẽ không bao giờ có thể tiếp tục ngăn cách cậu cùng Tần Hữu.
Ý nghĩ đó, không thể là ý nghĩ của một người bình thường.
Sở Dịch cười cười, nước mắt từ từ chảy ra khóe mắt.
Nụ cười của cậu vẫn giống như ánh mặt trời, nhưng nước mắt nhanh chóng che đi tầm mắt cậu.
Sở Dịch nghiến chặt hàm răng, tay vuốt cái trán, rất nhanh lại hạ xuống.
“Tôi buông tay Tần Hữu, không phải là vì tôi sợ chết, sợ dây dưa, chỉ là, hắn cho tôi quá nhiều, hắn không nghĩ tới báo đáp nhưng tôi không thể ỷ vào dung túng của hắn, cũng không thể nhìn hắn vì tôi mà khó dễ hay ngột ngạt.”
Triệu Ly Hạ ngạc nhiên mà hé miệng, “Cậu…”
Sở Dịch cười, nước mắt theo gò má lướt xuống, thần sắc giống như là bụi bậm lắng xuống sau cùng là sự yên tĩnh bi thương.
Cậu nói: “Tần Hữu không phải loại người như cậu nghĩ, tôi cũng không phải loại người như vậy, chúng tôi không cùng nhau chỉ là bởi vì hiểu và quý trọng mà thôi!”
Lúc Triệu Ly Hạ rời đi có chút mờ mịt luống cuống, Sở Dịch trong phòng bệnh liền ngồi chốc lát, chờ hết thảy cảm xúc mãnh liệt lắng xuống, mới rời giường, đi ra cửa, bước chân kiên định chậm rãi đi tới phòng bệnh của Tần Hữu.
Đây là một phòng kép, lúc này phòng ngoài không có ai, Sở Dịch nhẹ nhàng đi vào.
Đi về phía trước vài bước, nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, cậu bây giờ mới hiểu tại sao không có ai ở ngoài, Tần lão gia tử đang ở bên trong, nói gì đó với Tần Hữu.
Cậu nghe thấy tiếng thở dài già nua của Tần lão gia tử, “Ai! Sở Dịch đứa bé kia rất tốt, ta biết cháu rất thích đứa bé này, kỳ thực, chờ cháu kết hôn rồi, để cho cậu ta ở cùng cháu cũng không phải là chuyện to tát gì. Đàn ông mà, tình nhân thì không thể có danh phận, chúng ta cũng không bạc đãi cậu ấy, dù sao, cậu ấy cũng coi như là ân nhân cứu mạng của cháu.”
Sở Dịch bình tĩnh đứng tại chỗ, chân giống như mọc rễ.
Rất nhanh, cậu nghe thấy Tần Hữu dị thường kiên quyết nặng nề mở miệng, “Ngài không phải là nhầm lẫn gì rồi chứ?”
Sở Dịch chậm rãi nhấc lên cánh tay, che miệng lại, vai cực lực áp chế nhưng cả người vẫn hơi lay động.
Cám ơn chú, từ bắt đầu đến kết thúc, một khắc cũng chưa từng khinh thường tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT