Sở Dịch bị mấy trận chuông điện thoại không tha đánh thức, khi tỉnh dậy mới phát hiện mới sáu giờ, cậu vừa mới ngủ thiếp đi chưa tới một giờ.

Gọi điện thoại tới là trợ lý tiểu Vương, đơn giản mà nói một câu: “Anh Sở Dịch, tôi đang ở bên ngoài tiểu khu đợi anh.”

Đầu óc choáng váng, Sở Dịch lập tức từ trên giường nhảy lên, hai chân hư nhuyễn, suýt chút nữa ngã sấp trên đất, miễn cưỡng đứng vững, nhe răng nhếch miệng mà bưng cái mông xoa xoa, mà cũng không có thời gian để lo cho nó.

Đúng rồi, chuyến bay sáng sớm nay, cậu phải tới báo danh tại đoàn làm phim Chân nhân tú.

Quay đầu nhìn Tần Hữu đang đưa lưng về phía cậu, Sở Dịch cúi đầu nhìn chính mình, toàn thân để trần, nửa người trên chỗ nào cũng loang lổ các vết tích ám muội, mà Tần Hữu cũng chỉ khoác hờ cái chăn mỏng, tấm lưng kiên cố rộng rãi bại lộ trong tầm mắt cậu.

Hôm qua, bọn họ đã cùng nhau vượt qua một đêm mê loạn điên cuồng.

Sở Dịch không vội vã mặc quần áo, lần nữa quỳ ngồi trên giường, một tay chống đỡ đệm giường, nghiêng người tiến lên trước, cẩn thận nhìn Tần Hữu một chút.

Tần Hữu hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, cho dù vừa nãy một trận tiếng chuông reo lâu như vậy, cũng không quấy nhiễu hắn ngủ say.

Nhớ tới ánh mắt không tỉnh táo lắm của Tần Hữu đêm qua, ánh mắt Sở Dịch từ từ tối lại, đúng vậy, ngày hôm qua, Tần Hữu lâu ngày không nghỉ ngơi sau lại uống rượu, cả người đều không tỉnh táo.

Cậu so với Tần Hữu tỉnh táo hơn, nhưng những việc nên làm hay không nên làm, cậu đều đã làm rồi, nghĩ lại thì giống như có chút thừa dịp người gặp khó. Nhưng, trước không do dự,  bây giờ cũng không hối hận, cậu cảm thấy tâm tình vô cùng viên mãn, nhưng cũng không phải không có chút thấp thỏm, Sở Dịch không biết khi Tần Hữu tỉnh lại, giữa bọn họ, tình hình sẽ thành cái dạng gì.

Lại một trận tiếng chuông điện thoại, Sở Dịch cũng không quản được nhiều, nhảy xuống giường, vội vàng kiếm quần áo đang tán loạn trên đất, thân thể trần truồng, che tạm cái mông rồi lảo đảo ra ngoài.

Nửa tiếng sau, cậu xuất hiện ở bên ngoài biệt thự, xe công ty đang đỗ ở kia, Sở Dịch giả bộ đi đứng vững vàng, đem hành lý nhét vào cốp sau, mở cửa xe rồi ngồi vào.

Dù là như vậy, trợ lý Vương ngồi phía trước vẫn xoay đầu lại nhìn cậu một cái, “Anh Sở Dịch, thân thể anh không thoải mái sao?”

Khi Sở Dịch ngồi xuống cũng phải cẩn thận nghiêng người, ngồi chếch mông để tránh tiếp xúc với đệm ghế, bản thân đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười: “Cảm lạnh nên đầu gối hơi nhức.”

Sở Dịch ở trên xe vẫn luôn duy trì bộ dáng này, hơi dựa lưng vào ghế ngủ một chút.

Ngủ không được bao lâu, xe tựa hồ dừng lại, trong lúc hoảng hốt có người vỗ vai cậu: “Anh Sở Dịch, tỉnh dậy đi, đến sân bay rồi.”

Sở Dịch cảm thấy mí mắt cùng đầu đều rất nặng, đeo kính râm vào, lúc đẩy cửa xuống, cả người vô lực khiến cậu muốn khóc lên.

Bây giờ cậu thật sự nhớ thương vị trí mềm mại trên cái giường lớn, nằm cạnh Tần Hữu, hay dù không thể về được, cậu cũng chỉ muốn nằm, cứ như vậy mà ngã xuống, hay ai đó đem cậu nhét lên máy bay cũng được, suốt chuyến bay cậu cũng ngủ thẳng một mạch.

Tại phòng khách hạng sang chờ đăng ký, trợ lý cuối cùng cũng phát hiện ra cậu có chút bất thường, ngồi xuống cạnh cậu, giơ tay sờ trán: “Nha, anh Sở Dịch, anh phát sốt.”

Sở Dịch ngẩng mặt dựa lưng vào ghế, nỗ lực nhấc lên mí mắt nặng nề, thần trí không tính là tỉnh táo, chỉ là vẫn nhớ rõ lời nói xung quanh mà chậm rãi phản ứng lại.

Bàn tay tiến vào trong túi sờ soạng một hồi, cái gì cũng không lấy ra được, đem túi đưa tới trước mặt trợ lý, mở miệng: “Giúp tôi tìm thuốc hạ sốt.”

Hôm đó Tần Hữu vẫn luôn ngủ thẳng tới mười một giờ mới tự nhiên tỉnh.

Đứng ở cửa sổ lấy điện thoại di động ra, lần thứ hai nhấn gọi, vẫn là một giọng nữ máy móc: “Xin chào, số điện thoại vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Hắn không biết Sở Dịch đi đâu, đi lúc nào, nói chung sáng sớm khi tỉnh lại, cả thân thể cùng tinh thần đều rất sảng khoái, chỉ là trong nhà không thấy ai.

Tần Hữu không biết hôm nay Sở Dịch có công tác gì, quan trọng tới mức ngay cả thân thể không khỏe vẫn cố tham gia, nói chung chỉ cần vài ba cuộc điện thoại mà thôi, hắn đã nghĩ rất kĩ rồi, khẳng định tối hôm qua đều bắn trong cậu.

Công tác quan trọng tới mức nào mà không thể nói với hắn chứ, hắn cũng không phải là không thể giúp Sở Dịch hoãn lại hoặc hủy bỏ công tác đó.

Là cố gắng kéo thân thể không thoải mái đi làm, hay, Sở Dịch vốn là muốn trốn hắn?

Vì vậy khi Yến Thu Hồng tới cửa, sắc mặt Tần Hữu thật không dễ nhìn.

Ngồi ở bàn ăn, khi nhìn thấy Yến Thu Hồng, dáng đi thanh thản, khuôn mặt tràn ngập cảnh “xuân”, hắn nhất thời cảm thấy bản thân hôm nay ai cũng không muốn gặp.

Đợi đến khi Yến Thu Hồng tới trước mặt hắn, Tần Hữu hạ đũa, đứng lên, trầm giọng hỏi, “Anh tới làm gì?”

Yến Thu Hồng nghe được lập tức trừng mắt, không thể tin được mà đánh giá hắn nửa ngày: “Cậu cũng thật là, xong việc liền không nhận người. ”

Hết chuyện để nói!

Mặc dù biết Yến Thu Hồng nói là vì hắn mà người này phải đi một chuyến, ngày hôm nay tới cửa liền phải chịu sắc mặt không tốt của hắn, nhưng Tần Hữu càng ngày càng thấy tâm tình không tốt.

Cũng không thèm phản ứng Yến Thu Hồng, quay người đi tới salon.

Ngồi trên ghế salon, Yến Thu Hồng móc ra một điếu thuốc đưa tới trước mặt hắn. Tần Hữu lạnh mặt nhận lấy tiện tay châm thuốc, nhưng nghĩ tới điều gì đó liền ném điếu thuốc lên khay trà.

Hôm nay Tần Hữu mặc một chiếc sơ mi trắng hơi rộng, nghiêng người về phía trước, Yến Thu Hồng liếc mắt liền nhìn thấy rõ những dấu hôn xanh tím.

Sau gáy tựa hồ còn có một đoạn vết cào, hồng ấn như ẩn như hiện kéo dài từ cổ tới một bên vai dù mỗi dấu chỉ còn rõ một nữa, giống như bị đầu móng tay bằng phẳng non mềm dùng sức cào lên.

Có thể thấy được tình hình trận chiến kịch liệt đến cỡ nào!

Yến Thu Hồng lập tức cảm thấy được cả người đầy máu gà, “Cậu  cùng Sở Dịch đã thành?”

Liền nở nụ cười chế nhạo: “Cậu không phải đã nói chuyện giữa hai người không phải thế này sao?”

Ánh mắt lạnh thấu xương của Tần Hữu quét tới trên người, Yến Thu Hồng thấy sống lưng mát lạnh, nháy mắt một cái liền hiểu được chuyện gì.

Con ngươi quét một vòng căn nhà trống trải, ánh mắt rơi xuống bàn ăn chỉ bầy có một bộ bát đũa, liền thu lại.

Không sợ chết mà hướng về phía Tần Hữu ha ha cười nói: “Cho nên sáng sớm ra cậu đã khó coi là vì đêm qua làm loạn, sáng nay Sở Dịch liền ném chú lại mà đi?”

Con ngươi Tần Hữu tối đi, ánh mắt càng lạnh hơn, âm thanh lạnh đến mức không còn một tia nhiệt độ: “Anh sáng sớm lại đây, chính là để nói mấy điều này với tôi?”

Yến Thu Hồng cũng không trực tiếp trả lời hắn, đôi mắt như có ý riêng mà hướng về thân thể hắn quét một vòng, hạ thấp giọng mang theo ý tứ hàm xúc khác mà cười hỏi, “Hay là cậu làm không tốt nên đứa nhỏ ghét bỏ nên đã bỏ đi chứ?”

Vốn chỉ là câu nói đùa, vừa dứt lời, lông mày tuấn mỹ của Tần Hữu nhăn lại càng chặt.

Đôi mắt đen như mực trong nháy mắt chợt lóe một tia mê man.

Yến Thu Hồng nhất thời cười lớn, ngồi trên ghế salon cười đến ngửa tới ngửa lui, chờ tới khi cười xong, xoa xoa khóe mắt, hổn hà hổn hển nói: “Cậu xong rồi, còn thực sự hoài nghi qua sao?”

Tần Hữu môi mỏng mím thành một đường, không để ý tới y, lúc này sắc mặt vô cùng âm trầm.

Sau một lát, Yến Thu Hồng mới chậm rãi thở lại đều đặn, ý cười cũng chậm rãi thu về.

Ánh mắt nhìn về phía Tần Hữu, giọng nói nghiêm túc: “Sở Dịch cũng là thân bất do kỷ thôi, nghề này của bọn họ cũng không thể tùy tiện xin nghỉ, cậu…”

Tần Hữu sắc mặt lạnh đến mức đóng băng, không hề nghĩ ngợi lời nói liền thốt ra, “Có tôi ở đây, cậu ấy cần phải thân bất do kỷ sao?”

Lời nói bị đánh gãy, Yến Thu Hồng sửng sốt nháy mắt, liếc nhìn Tần Hữu bỗng nhiên biến sắc, liền nhai nhai nuốt lại lời y vừa nói, có tia ngạc nhiên hỏi: “Đó là công việc của cậu ấy, ý của cậu là sao, có cậu ở đây, cậu ấy liền không thể theo đuổi sự nghiệp của bản thân sao?”

Tần Hữu nhếch môi tạo thành đường nét lạnh lẽo cứng rắn lại cố chấp, thần sắc cũng càng thêm lạnh lẽo: “Nếu luôn không rõ thời điểm nào thì nên ở đâu, cậu ấy cũng không cần phải đi làm”.

Dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, Yến Thu Hồng nhìn khóe mắt Tần Hữu, vì tức giận mà đỏ bừng lên, trên mặt mới vừa rồi còn chút ý cười rốt cuộc cũng bị y thu lại hoàn toàn.

Y không thể tin mà nhìn Tần Hữu, thần sắc nghiêm nghị mở miệng: “Cậu có biết cậu bây giờ rất giống ai không?”

Cường thế cố chấp đến mức không chấp nhận một lời giải thích nào, Tần Hữu như vậy, so với cha hắn năm đó quả thực giống nhau như đúc.

Một câu nói ngắn ngủi, lại giống như một điều gì đó kinh thiên động địa.

Thần sắc vốn lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Hữu trong nháy mắt ngưng lại, ngắn ngủi vài giây, đôi mắt đen đặc thâm thúy của hắn sáng tắt giống như đang trải qua một hồi phong ba bão táp đầy biến đổi.

Yến Thu Hồng thậm chí nhìn thái dương hắn lấm tầm đầy mồ hôi, chốc lát sau, Tần Hữu buồn chán mà cúi đầu, giơ tay đem mặt chôn vào lòng bàn tay, từ trong miệng thoát ra một hơi thật dài.

Phát hiện ra bản thân cũng giống như người mà chính hắn chán ghét suốt mấy chục năm trời, là cảm giác như thế nào?

Yến Thu Hồng nhất thời cảm thấy bản thân vừa rồi nói có hơi nặng lời, lập tức đứng lên, nở nụ cười, vừa đi tới vừa ôn tồn an ủi: “Tần Hữu, cậu chỉ là nhất thời mang theo tâm tình thiếu nữ thôi, chuyện này đối với đàn ông cũng rất bình thường, không nghiêm trọng như vậy đâu, ha?”

Tần Hữu vẫn duy trì tư thế như vậy, bàn tay chầm chậm dùng sức mà xoa xoa trán.

Một lát sau mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về một bên, không lên tiếng, chỉ là đối Yến Thu Hồng rất nhẹ mà lắc đầu.

Hắn không cần bất kỳ cảnh yên bình giả tạo hay an ủi nào.

Đúng là đúng, sai là sai, tính cả lần từ trang trại ngựa với lần ở trên xe, Tần Hữu không phải lần đầu tiên bị dọa bởi những suy nghĩ tâm tình đi chệch quỹ đạo.

Câu nói vừa rồi của Yến Thu Hồng như là hồi chuông cảnh tỉnh hắn, đúng vậy, hắn giống ai?

Rất nhiều năm trước, cha hắn chính là cũng đi theo lối suy nghĩ vừa rồi của hắn, khiến mẹ hắn bị giam cầm thê thảm suốt mười mấy năm trời trước khi qua đời.

Một trận tiếng chuông điện thoại đánh vỡ vắng lặng trong phòng, Tần Hữu từ đâu đó móc ra điện thoại, liếc mắt nhìn màn hình, là Sở Dịch.

Ngón tay đặt trước màn ảnh, chốc lát đều không ấn xuống được.

“Không phải cậu muốn biết cậu ấy đi đâu làm gì sao? Tự nhiên khó chịu, điện thoại tới thì nghe đi.” Yến Thu Hồng nói.

Tần Hữu lúc này mới lấy lại tinh thần.

Ấn nhận cuộc gọi, giọng nói Sở Dịch cùng thường ngày giống nhau, phấn chấn khỏe khoắn: “Tôi vừa nãy ở trên máy bay, hiện tại người đã tới C thị, muốn tại đây quay Chân nhân tú, trong vòng một tuần cũng không về được.”

Chỉ là nghe giọng nói, lại khiến dòng máu khắp người Tần Hữu sôi trào mãnh liệt, mà lời này Sở Dịch nói mười phần trung khí, Tần Hữu đột nhiên cảm thấy hết thảy lo lắng lúc trước của hắn đều là không cần thiết.

Vì vậy hắn chỉ là ừm một tiếng, sau đó nói: “Tôi biết rồi.”

Ngắt điện thoại, Yến Thu Hồng sững sờ nhìn hắn, miệng trương mấy lần, như là muốn nói gì đó.

Tần Hữu đem điện thoại vững vàng ném lên khay trà, vào lúc này, thần sắc đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh hờ hững vốn dĩ.

Ánh mắt hướng Yến Thu Hồng nhìn lại, “Anh hôm nay tới có chuyện gì?”

Yến Thu Hồng trầm mặc chốc lát, thở dài, ở bên ghế salon cạnh hắn ngồi xuống, “À, tôi chỉ là muốn nhìn xem cậu hiện tại đang bận cái gì thôi.”

Lời chưa nói hết nhưng Tần Hữu hiểu rõ ý tứ của y, bình thường hắn bận cái gì kỳ thực cũng không liên quan nhiều tới Yến Thu Hồng, duy nhất chỉ có sự kiện kia.

Cánh tay đặt trên tay vịn mềm mại rộng lớn trên ghế salon “Hung thủ là ai, tôi đã phái người từ mọi phương diện bắt đầu đi thăm dò.”

“Chuyện đã trải qua nhiều năm như vậy, bây giờ còn tra ra được sao? Cậu lại không thể quá gióng trống khua chiêng.” Yến Thu Hồng nói.

Tần Hữu khóe môi tạo ra một nụ cười lạnh lùng: “Bằng sức lực cả đời của tôi.”

Vùng phía tây ngàn dặm xa xôi, điện thoại bị ngắt, Sở Dịch sững sờ một chút.

Giọng điệu này của Tần Hữu chính là dạng không muốn nói nhiều, rốt cuộc vẫn là không muốn đối mặt với chuyện đêm qua, chỉ là đơn thuần không bằng lòng việc sáng cậu rời đi mà không chào hỏi hắn sao?

Kỳ thực nếu không phải vì thân thể không quá thoải mái, thì trước khi lên máy bay cậu đã nhắn tin lại cho Tần Hữu.

Nhưng cũng không để cậu có nhiều thời gian để suy nghĩ, nhân viên tổ tiết mục được cử tới đón ngồi ở phía trước đang nghiêng người nói với cậu: “Lúc này thì cậu tranh thủ gọi điện đi, chờ lúc nữa tới chỗ tập hợp rồi đi vào trong núi thì không thể mang theo điện thoại, hơn nữa, trợ lý cũng ở lại chờ trong nội thành, không cùng tổ, những hạng mục này hắn trước đó nói, mọi người đều biết rồi chứ?”

Sở Dịch trước khi máy bay cất cánh đã uống thuốc, trên máy bay cũng đã ngủ được mấy tiếng, lúc này tinh thần tỉnh táo hơn nhiều rồi.

Cậu gật đầu. “Tôi biết.”

Như vậy cũng tốt, cho cậu cùng Tần Hữu, từng người một có ít thời gian để bình tĩnh.

Quay chụp suốt bảy ngày, tổ quay chụp bầu không khí làm việc vô cùng hòa hợp, khâu hậu kỳ cũng bình tĩnh không có gì bất ngờ.

Lần quay chụp tiếp theo phải nửa tháng nữa mới tiến hành, sáng sớm, sau khi cùng mọi người nói lời tạm biệt, Sở Dịch cùng mọi người trong tổ ngồi xe trở lại nội thành.

Xe chầm chậm chạy trên sơn đạo gồ ghề, trên đường cậu ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, có loại ảo giác hít thở không thông.

Cũng không chỉ là hít thở không thông, Sở Dịch mở mắt nhìn ra sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, giơ tay xoa ngực thuận khí, chỉ thấy ngực càng ngày càng âm ỉ đau đau, cảm giác này rất kỳ quái, giống như tim đập nhanh đến mức khiến cậu cảm thấy sợ hãi, một khắc cũng không thể an tĩnh.

Cậu nhớ rõ lần trước có cái cảm giác này là khi cậu mười tuổi, mấy ngày trước khi Sở Thanh Hà gặp chuyện, hồi đó, cậu không thoải mái, ở nhà quấy khóc, bảo mẫu làm cách nào cũng không dỗ được.

Sở Dịch khẳng định chính cậu không có bệnh tim, cậu vẫn cho rằng, có vài thứ ngay cả khoa học cũng khó giải thích được, cậu thà rằng tin là thật, cũng không dám không tin.

Trở lại nội thành, trợ lý tới đón, Sở Dịch vừa lên xe trợ lý, một khắc cũng không kịp chờ: “Điện thoại của tôi đâu?‘

Tiểu Vương quay đầu, từ đâu đó lấy ra điện thoại di động đưa cho cậu, Sở Dịch nhận lấy, tìm dãy số quen thuộc nhấn gọi, lần đầu tiên tín hiệu bận. Gọi lại, là trợ lý Tần Hữu nhận, nói cho cậu biết Tần Hữu lúc này đang họp, người vừa mới đi vào, một tiếng sau mới có thể đi ra rồi gọi lại cho cậu.

Điện thoại vừa ngắt, loại cảm giác khó chịu kia càng ngày càng mãnh liệt, quay đầu hỏi tiểu Vương: “Vé máy bay chiều về là mấy giờ?”

“Buổi trưa, khoảng nửa giờ sau, chúng ta hiện tại đang đi tới sân bay, có vấn đề gì sao?”

Sở Dịch giơ tay lau vệt mồ hôi, day day trán, “Không có vấn đề gì.” Cậu chỉ cần quay lại thật nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play