Lúc kiến trúc sư tới, Tần Hữu đang trong phòng làm việc không biết nhận điện thoại của ai.

Sở Dịch không ngờ, là hai người tới.

Kiến trúc sư Ninh Nhiễm khí chất thanh lãnh cùng một người đàn ông cao lớn khác mặc sơ mi tơ lụa cùng nhau xuất hiện trước mặt Sở Dịch.

Ninh Nhiễm không được tự nhiên kéo kéo khóe miệng, tổ chức lại ngôn ngữ một chút rồi mở miệng, “Bạn của tôi cũng theo tới.”

Sở Dịch cười càng thêm thân thiết, “Vậy là vừa vặn, tôi cũng chuẩn bị trà chiều cho bốn người.”

Lúc chào hỏi, Sở Dịch mới biết người mặc áo sơ mi chính là Trần tổng của công ty thiết kế.

Nhớ tới lời nói lần trước của vị trợ lý, khóe miệng cậu giật một cái, không phải là hai người này sao?

Áo sơ mi bao lấy thân thể mạnh mẽ cường tráng của Trần tổng, đôi mắt hẹp dài hơn nheo lại, bộ dáng trải hoa đào khắp nơi, Sở Dịch đối với đàn ông với khí chất lãng tử phát tao này không có cảm tình quá tốt.

Ngoại trừ lúc chào hỏi cậu có trao đổi ánh mắt trong chốc lát, lực chú ý của ngài Trần đây luôn luôn dừng trên người Ninh Nhiễm.

Sở Dịch cơ hồ ngay lập tức thay đổi cách nhìn về hắn, một người có thể lưu tâm với một người bao nhiêu, người ngoài cuộc có thể nhìn ra được.

Ba người ngồi ở một gian phòng nhỏ ngoài sân ngay cạnh phòng khách, lúc ngồi xuống, cái ghế của Trần tổng liền để sát vào bên cạnh Ninh Nhiễm.

Sở Dịch cười như gió xuân ấm áp, trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ, hôm nay là ngày 520 lễ tinh nhân, có lẽ nào, cậu không kịp chuẩn bị mà cảnh tú ân ái của người ta đã đập vào mặt.

Vì vậy, cậu nói: “Hai người ngồi trước, tôi đi gọi… người đi ra.”

Người này là ai tất cả mọi người đều rõ, cho dù là như vậy, dựa theo cách nói chuyện của Sở Dịch cũng có thể đoán chính xác người đó là ai.

Mà nhìn hai người trước mặt đang không ngừng tỏa ra hương sắc tình ái này, Sở Dịch cảm thấy là cẩu độc thân cậu phải khai hỏa phát súng đầu tiên.

Mà nhìn hai người trước mặt đang không ngừng thể hiện tình yêu mùi mẫn đến độ lên men chua này, Sở Dịch cảm thấy nếu như mùi thơm thanh khiết của cẩu độc thâm từ cậu phát ra thì cũng chỉ là tự vệ phản kích, khai phát súng đầu tiên cũng là để phá tan cái mùi chua chua này.

Chú Tần, đặc biệt là chữ Chú này, cậu sẽ không nói, hừ!

Nếu Tần Hữu đi ra, Sở Dịch còn có thể thêm đồng đội, có khi còn là cứu binh.

Ai ngờ, Sở Dịch vừa mới dứt lời, Trần tổng lập tức giơ tay ra hiệu cậu không cần gọi: “Hay là chờ Tần Hữu hết bận rồi đi ra, tôi không có vấn đề gì, ngày hôm nay thuần túy là cùng tới với Ninh Nhiễm, quấy rối cậu ấy lại không tốt, hai người cứ thảo luận coi như tôi không tồn tại.”

Sở Dịch đứng ở bên cạnh bàn, ánh mắt đi xuống vừa vặn nhìn thấy Trần tổng thả tay xuống, cực kỳ tự nhiên khoát lên trên đùi Ninh Nhiễm.

Ninh Nhiễm quay đầu ánh mắt ôn nhu nhìn Trần tổng, lát sau mới nhìn lại Sở Dịch, hắn mở ra bản vẽ, trong thần sắc một điểm eo hẹp cũng không có, thật giống như chuyện đương nhiên, thấy nhiều thành quen.

Giá trị HP của Sở Dịch trong nháy mắt -1000, coi như các ngươi lợi hại!

* HP có thể hiểu là viết tắt của từ Health Points hoặc Hit Points:có nghĩa là thanh máu của người chơi (hoặc thể lực). Khi máu (thể lực) của người chơi bị đối phương hạ xuống còn 0 thì bạn sẽ bị mất mạng.

Nhưng khóe môi cậu mỉm cười khéo léo, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, làm như không thấy, ngồi xuống trước bàn.

Hơn nữa, vừa nãy cậu nghe được từ trong phòng làm việc của Tần Hữu, điện thoại cứ một cái lại tiếp một cái, hiển nhiên hiện tại Tần Hữu thật sự là rất bận.

Vừa mở bản vẽ ra là trình bày phương án, Ninh Nhiễm liền chăm chú không màng tới bất kì chuyện gì khác, Sở Dịch không thể không thừa nhận vị này là một nhà kiến trúc tuy không giỏi giao tiếp, trình độ chuyên môn lại rất khá.

Được khoảng mười phút, từ trong phòng bếp truyền đến vài tiếng u u lớn, Sở Dịch chỉ vào bệ cửa sổ trong phòng ngủ: “Nơi này rất tuyệt, tôi rất thích”, nói xong đứng lên, “Cà phê được rồi, tôi đi một lát rồi quay lại”

Đôi mắt đen láy của Ninh Nhiễm rơi vào cánh tay trái đang bị băng thành cái bánh chưng, tay chống đỡ lấy lực mà đứng lên: “Để tôi giúp cho.”

Thật đúng là người tốt, Sở Dịch vội vã giơ tay ngăn lại, “Không có gì, anh ngồi đi, tiện mà, tôi có thể làm một mình được.”

Lúc cậu dùng tay bánh chưng nâng khay đựng trà, một tay vịn tường đi ra từ phòng bếp, còn chưa ra khỏi cửa, ánh mắt hướng về vị trí ngoài sân, xa xa liền thấy hai người đang ngồi ở đó nghiêm túc cúi đầu nhìn bản vẽ, Trần tổng đột nhiên nghiêng đầu hôn một cái lên khóe môi Ninh Nhiễm.

Sở Dịch: “…!” Ninh Nhiễm tiên sinh tốt tính như vậy, vừa nãy ôm eo vỗ chân và vân vân nhất định là đã do lâu ngày thành thói quen rồi.

Nhưng ở chỗ người khác hôn nhẹ, anh nhất định sẽ dứt khoát kiên quyết phản kháng cùng nghiêm túc nhắc nhở trách cứ người kia chứ, đúng không? Đúng không?

Lên đi, không thể phụ lòng tín nhiệm của hiệp hội bảo vệ cẩu độc thân đối với anh được!

Thế nhưng, năm giây sau, Sở Dịch nhìn thấy, một Ninh Nhiễm mới vừa rồi còn một mặt chính trực, nhìn xung quanh một chút, quay đầu lại đột nhiên đem tay ôm lấy cổ Trần tổng, miệng đối cái miệng của người kia mà tàn nhẫn gặm lên.

Sở Dịch: “…!!!” Trong nháy mắt, thanh máu liền về không.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh, cậu khóc lóc chạy tới phòng làm việc của Tần Hữu giống như học sinh tiểu học chạy tới văn phòng giáo viên cáo trạng, sau đó đẩy cửa ra, ủy khuất khóc lóc kể lể: “Chú Tần…. Chú nhìn bọn họ …”

Giống như hướng ứng lời triệu hoán sâu trong tâm trí, ở bên kia hành lang, truyền tới tiếng cửa gỗ va chạm.

Nhìn thấy bên kia hôn xong, Sở Dịch từ phòng bếp đi ra, thân ảnh cao lớn của Tần Hữu rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Đôi vai rộng vững chắc lại quen thuộc khiến trong lòng cậu càng ủy khuất, khóe miệng giơ lên chút, trong đầu còn lưu lại hai hàng nước mắt như sợi mì “Chú Tần”

Bây giờ chính là 2 đấu 2, Ninh Nhiễm tiếp túc trình bày phương án với Sở Dịch, Trần tổng không lên tiếng, còn Tần Hữu chỉ bất động ngồi ở một bên, nhưng lại cuồn cuộc tản ra khí tràng mạnh mẽ khiến người khác không thể lơ là.

Loại khí tràng này khiến Sở Dịch cực kỳ an tâm, vừa vặn đang nói tới việc xây ga ra và tầng hầm.

Nghĩ lại nếu độ cao của tầng hầm bằng tầng một sẽ khiến người khác cảm thấy chật chội, Sở Dịch quay đầu nhìn Tần Hữu: “Tầng hầm của chú cao bao nhiêu?”

Tần Hữu hơi dịch cái ghế, ngồi gần Sở Dịch hơn một chút, cúi đầu nhìn bản vẽ: “Ừm, không khác cái này là mấy.”

Sau đó, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Sở Dịch, ôn hòa sủng nịch, khiến toàn thân Sở Dịch đều vô cùng thoải mái.

Sở Dịch nhìn hắn cười, Tần Hữu xoa xoa đầu cậu, động tác này dưới cái nhìn của bọn họ hẳn cũng không quá bình thường, Sở Dịch nghĩ tới hai người đang ngồi đối diện, này có tính là hòa nhau 1 trận không?

Mà làm cho cậu thất vọng là, Ninh Nhiễm vẫn nghiêm túc như cũ mà nhìn bản vẽ, Trần tổng ánh mắt vẫn thủy chung khóa tại trên gò má Ninh Nhiễm.

Sở Dịch thất vọng sau lại có chút ước ao, ở trong nước, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cặp đồng tính có thể thản nhiên thân mật trước mặt người khác.

Vì vậy, sau khi bàn xong, Trần tổng lôi kéo muốn nắm tay Ninh Nhiễm, lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, Sở Dịch cười cười, từ đáy lòng than thở: “Hai người thật ân ái, hơn nữa, rất xứng đôi.”

Ninh Nhiễm lập tức nở nụ cười, lần này là ý cười  từ trong ánh mắt, tràn đầy hạnh phúc.

Thế nhưng, rất nhanh, đảo mắt qua Tần Hữu đang đứng cạnh Sở Dịch.

Cực kỳ chân thành mà nói: “ Hai người cũng vậy.”

Sở Dịch: “…” Phán đoán của anh rất có linh tính, chẳng trách có thể làm kiến trúc sư.

Cậu liếc qua Tần Hữu, nghe không, nghe không?

Trần tổng rất không đúng lúc mà bật cười một tiếng, Ninh Nhiễm quay đầu nghi hoặc mà nhìn hắn, ánh mắt kia tựa như muốn nói, có cái gì không đúng sao?

Mà Trần tổng cười cười: “Em nói đúng.”

Nói xong, ánh mắt có chút chế nhạo nhìn về phía Tần Hữu.

Tần Hữu vẫn luôn trầm mặc lúc này mở miệng, lời là nói với Ninh Nhiễm, lúc nói chuyện, trong đôi mắt thâm trầm dường như quấn lấy một đám sương mù dày.

Hắn nói: “Cảm ơn.”

Hắn nói, cảm ơn.

Đơn giản hai chữ, lại giống như là thừa nhận.

Mặc dù biết Tần Hữu hẳn là không muốn khiến cậu lúng túng, thế nhưng trong đầu Sở Dịch vẫn mơ hồ trồi lên hi vọng, tiễn hai người kia ra tới cửa, nhìn bọn họ lên xe, cửa xe lại bị đẩy ra.

Ninh Nhiễm xuống xe chạy tới chỗ Sở Dịch cùng Tần Hữu, trong tay còn cầm hai tấm vé màu sắc rực rỡ.

Dừng lại trước mặt hai người: “Hai người có sắp xếp gì chưa? Tôi đây có hai tấm vé biểu diễn, mà Trần Dược lại an bài hoạt động khác, nếu như chưa có kế hoạch gì, buổi tối có thể đi xem.”

Sở Dịch tức đến muốn khóc, Trần tổng rõ ràng đã nhìn ra cậu và Tần Hữu không phải, sao lại còn phái Ninh Nhiễm mang theo vũ khí sinh học này tới cho cậu một đòn chứ?  

Mà Ninh Nhiễm hiển nhiên là có ý tốt, anh một mặt vui mừng nói: “Thực sự là ngại quá, cảm ơn anh.” Nói xong nhận tấm vé.

Mãi đến khi bọn họ lái xe đi, ánh mắt thâm thúy của Tần Hữu nhìn về phía Sở Dịch, “Ngày hôm nay là ngày gì sao?”

Sở Dịch giơ hai tâm vé, “Đúng vậy, 520, là lễ tình nhân.”

Hai người đi vào trong phòng, Tần Hữu ánh mắt mịt mờ.

Sở Dịch nghĩ đến chuyện vừa rồi, “Chú Tần, chú quen với hai người họ, có biết hai người họ ở cạnh nhau được bao lâu rồi không? Bọn họ thật sự rất xứng đôi, chú có thấy vậy không? Hai người đó còn đeo nhẫn kết hôn nữa.”  

Sở Dịch bùm bùm một hơi hỏi ra những câu này, Tần Hữu yên lặng nghe, nghiêng đầu, từ trong ánh mắt Sở Dịch có thể thấy được hâm mộ không hề che giấu chút nào.

Tần Hữu trong đầu không biết là tư vị gì, giống như, người khác có thứ gì đó, mà đứa nhỏ nhà hắn muốn, nhưng lại không chiếm được.

Hắn nhớ tới Trần Dược trước lúc Trần gia suy tàn có bao nhiêu phong lưu, sau khi Trần gia suy tàn, nghe đâu vì muốn Trần Dược có thể đông sơn tái khởi mà vị kiến trúc sư họ Ninh cơ hồ táng gia bại sản, sau nữa, Trần Dược mới thu tính tình.  

Quá gian nan, trong đó có biết bao chua xót không muốn ai biết.

Nhưng hắn hiểu rõ, giả như Sở Dịch cần phải có giai đoạn gian khổ này thì mới có thể thu được hạnh phúc mà cả đời mong muốn, thì hắn nhất định sẽ giết chết kẻ khiến Sở Dịch khổ sở, sau đó chính mình sẽ nuôi cậu cả đời.

Nghĩ như vậy, Tần Hữu nhìn hai tấm vé trên tay Sở Dịch liền cảm thấy cực kì chói mắt. Người khác có thứ gì đó, hắn không thể chịu nổi việc Sở Dịch không có, cho dù là không có cũng phải là thứ mà chính bản thân Sở Dịch không muốn.

Không tiếp tục nói về hai người dư thừa kia, hai người đi lên lầu, Sở Dịch xoay người, đưa mắt nhìn về phía hắn, “Chú Tần, buổi tối muốn ăn gì?”

Mắt thấy cậu sắp đâm phải cái cột, Tần Hữu đưa tay đẩy vai cậu hướng chỗ trống bên cạnh.

Cánh tay buông xuống, hắn ôn hòa mà kiên định mở miệng, “Đi thay bộ quần áo có thể ra ngoài, mang cậu ra ngoài hưởng lễ.”

Bước chân Sở Dịch khựng lại, lập tức trợn to hai mắt.

Cuộc sống này, Sở Dịch không thể hiểu nổi làm thế nào mà Tần Hữu có thể đặt bàn ngay trước giờ cơm, hơn nữa còn dễ như ăn cháo mà đặt được một bữa tối có ánh nến.

Nói chung, sau một tiếng rưỡi, bọn họ đi tới nhà hàng đẳng cấp không thấp gần hồ.

Sân thượng lát gỗ, rộng rãi kéo dài tới bên hồ, trong bóng tối nặng nề, xa xôi bờ bên kia, mặt nước được ánh đèn rọi xuống, khiến khung cảnh trở nên kiều diễm.

Mà cả sân thượng đều chìm trong bóng tối, chỉ có ánh nến chập chờn trên bàn ăn, chỉ đủ rọi sáng thế giới hai người bọn họ, Sở Dịch ngồi đối diện Tần Hữu.

Trên bàn là lọ hoa mân côi kiều diễm ướt át, ngào ngạt mùi thơm ngát, là loài hoa tượng trưng cho tình yêu tốt đẹp.

Đêm an tường, yên tĩnh, lại được ánh nến cùng hoa tươi tô điểm, đẹp như một giấc mộng.

Không khí mập mờ, ấm áp khiến hồn ta dập dờn, đây chính là ái tình khiến người ta như say như tỉnh.

Tay của Sở Dịch vẫn chưa khỏi hẳn, lúc sườn bò được mang lên, Tần Hữu rất tự nhiên đem đĩa đồ ăn kéo tới trước mặt, sau đó cúi đầu, nghiêm túc cắt nhỏ.

Nghiêm túc mà chăm chú, nghiêm túc đến thành kính, Sở Dịch vốn tưởng chỉ đùa một chút, nhưng, thật giống như tất cả chuyện cười ở buổi tối hôm ấy sẽ không tiếp tục, cậu cảm thấy đêm nay là đêm đầu tiên thuộc về cậu cùng Tần Hữu.

Tiếng nhạc yếu ớt quanh quẩn bên tai, tiếng Pháp mềm mại du dương mà triền miên được nữ ca sĩ uyển chuyển hát lên.

Giống như được người yêu ôm vào trong lòng, thật giống như toàn bộ thế giới được trải đầy hoa hồng.  

Muốn nói ra những lời tình yêu, ngày ngày đêm đêm, bày tỏ toàn bộ tâm tình, tất cả đều là tình yêu say đắm bất tận.

Mà Tần Hữu an vị tại đối diện, đôi mắt đối với người khác vẫn luôn là lãnh ý cùng nghiêm khắc lại đang nhu hòa chăm chú mà nhìn cậu. Ánh nến như chiều tà, bị như vậy, dưới ánh mắt nhu hòa mà chăm chú như thế, tựa hồ giống như được tầng tầng lớp lớp bao lại, đem cậu bao lấy thật kín, không có một kẽ hở.

Đẹp như vậy, đây chính là tình yêu.

Có thể vì bầu không khí đêm nay quá ám muội, hai người đều đặc biệt ít nói.

Mãi cho đến khi đặt đĩa xuống, Sở Dịch đứng lên, chầm chậm mà kiên định đi tới trước mặt Tần Hữu: “Có thể mời chú nhảy một điệu?”

Buổi tối hôm nay, rượu ngon, đêm đẹp, người  yêu thương, cũng không nên bị phụ lòng.

Tần Hữu bị cậu chọc cười, chỉ là ngắn ngủi sững sờ, sau đó cũng đứng lên.

Trước sau như một dung túng, trước sau như một không bao giờ từ chối, giống như rất nhiều lần trước.

Hắn xưa nay, sẽ không nói không với Sở Dịch.

Diện tích đụng chạm của bàn tay với thân thể cũng không lớn, còn cách nhau một tầng vải vóc mỏng, nhiệt độ cũng không tính là nóng bỏng, nhưng lại giống như đang đốt cháy hai người.

Tần Hữu cảm nhận được hơi thở của Sở Dịch phả lên gò má hắn, hắn dùng cánh tay kiên cố dẫn theo thân thể trẻ trung chậm rãi nhảy, Sở Dịch cũng giống như trước, đối với hắn vẫn luôn thuận theo, vẫn luôn cùng hắn phối hợp.

Vài điểm sáng từ ánh nến bị thổi tắt thật đúng lúc, khiến người hoảng hốt lại giống như đang trong mộng.

Đôi mắt trong suốt của Sở Dịch cứ như vật mà nhìn hắn, hắn thậm chí có thể từ đôi mắt trong veo kia của cậu mà nhìn thấy hình ảnh của chính mình.

Chỉ có một mình bóng hình hắn.

Có tiếng ca bồng bềnh như hoa trôi giữa trời đêm yên tĩnh, quả nhiên tiếng Pháp vẫn là ngôn ngữ thích hợp nhất để biểu lộ.

Giọng nữ nhu hòa yếu ớt ngâm xướng.

Người kia đến, giống như một dòng suối ấm áp chảy trong lòng mình.

Giống như, người này chính là bắt nguồn của hạnh phúc.

Hôm nay Tần Hữu vẫn luôn bận cắt thái cho Sở Dịch, cũng không uống nhiều rượu, nhưng mãi đến khi lái xe về nhà, toàn bộ đại não cùng thân thể giống như vẫn còn chưa tỉnh khỏi giấc mộng quanh co khúc khuỷu ban nãy.

Sở Dịch hình như uống khá nhiều, bản thân ngồi ở ghế phụ, ánh mắt không có tiêu điểm mà nhìn chăm chú phía trước, trong miệng còn nhỏ giọng ngâm nga bài hát lúc nãy.

Tần Hữu cảm thấy có chút không đúng, khả năng lựa chọn bữa tối nay vốn là sai lầm.

Có lẽ ánh nến cùng hoa tươi đã tạo nên một bầu không khí quá dụ người, trong thân thể hắn từng giọt máu đều không ngừng kêu gào, chỉ có một đêm say trong dục vọng mới có thể ngưng được.

Lái xe tiến vào biệt thự, vào trong nhà để xe liền dừng lại.

Hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn người thanh niên bên cạnh.

Sở Dịch cũng đã dừng ngân nga, chỉ là đôi mắt thanh nhuận đang không hề chớp mắt mà nhìn hắn.

Ánh mắt kia nóng rực, ánh mắt Sở Dịch khó có thể che giấu mong đợi, Tần Hữu cơ hồ là kiên trì, nghiêng người qua tháo dây an toàn trước người Sở Dịch.

Không đợi động tác tiếp theo của hắn, Sở Dịch đột nhiên nhỏ giọng mở miệng,“Tần…… Hữu……”

Cậu nói không nhanh, âm thanh cũng không thấp đến mức không nghe thấy được, Tần Hữu từ đầu ngón tay tới sống lưng liền cứng ngắc.

“Tần, hữu.” Sở Dịch thoáng lên giọng, tiếng nói cũng càng thêm rõ ràng.

Con ngươi đen nhánh cùng hơi nước mịt mờ, vô cùng đưa tình mà nhìn hắn, nhưng vô cùng chấp nhất.

Đây là lần đầu tiên Sở Dịch gọi tên hắn, hai chữ đơn giản từ trong miệng Sở Dịch, giống như phản ứng hóa học kịch liệt khiến Tần Hữu trở nên sôi trào.

Ngay lúc hắn dừng lại, tay Sở Dịch nhanh chóng choàng lên cổ hắn đem hắn kéo gần lại.

Đồng thời hai mảnh ấm áp liền che lên đôi môi Tần Hữu, trong khoảnh khắc tiếp xúc đó, xúc cảm liền dâng trào.

Mọi tế bào trong người Tần Hữu kịch liệt khuấy động, giống như toàn bộ thế giới trước mặt hắn đang ầm ầm nổ tung, trời long đất lở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play