Sáng hôm sau, Tần Hữu xuống lầu trước, bữa sáng đã được bày trên bàn, Sở Dịch còn chưa chịu xuống.

Tần Hữu ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cầu thang, liền nhìn thấy phần chiếu nghỉ giữa hai tầng lộ ra một mái đầu nhung nhung.

“Còn không mau xuống ăn sáng.” Tần Hữu nói.

Người trên lầu đáp tiếng, toàn bộ thân hình chậm rãi hiện ra trong tầm mắt hắn, phía trên mặc một chiếc áo lông trắng, phối hợp cùng chiếc quần jean màu xanh đậm, hình ảnh thoải mái của tên nhóc mới lớn, chính là Sở Dịch.

Đi tới cách hắn không xa, Tần Hữu mới phát hiện, một đêm trôi qua, viền mắt Sở Dịch vẫn hồng hồng chưa tan hết, chắc tại làn da trắng, nên bây giờ nhìn vẫn rõ ràng.

Ngày hôm qua, ôm cho cậu khóc, cũng khó trách ngày hôm nay ăn uống không có dư vị.

“Sớm.” Tần Hữu trong lòng có chút muốn cười, nhưng thần sắc vẫn nhàn nhạt nhìn Sở Dịch đi tới bên bàn ăn.

Sở Dịch môi mím chặt, khóe môi tạo thành một đường cong rất nhỏ, mắt giả vờ có tinh thần mà thoáng trợn to, nhãn thần lại không được tự nhiên hiện nên vẻ mơ hồ.

Vẫn duy trì loại biểu tình xấu hổ này cho tới khi đối diện với ánh mắt của Tần Hữu “Sớm.”. Khi ngồi, đầu cúi xuống, không nói gì, yên lặng ăn.

Tần Hữu khóe miệng giật một cái, thân thể thoáng nghiêng về trước, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Sở Dịch, “Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi lệ, đấy là vì chưa thực sự thương tâm, cậu hoàn toàn không cần phải có gánh nặng.”

Cái thìa trong tay Sở Dịch ngưng một chút, đầu cúi xuống thấp hơn, tay kia nhanh chóng nâng lên che cái trán, rất nhanh, liền ngẩng đầu, biểu tình rụt rè xấu hổ liền quét sạch.

Con ngươi đen láy giống như lên án mà nhìn về phía Tần Hữu, bi phẫn nói: “Chú Tần, chú thay đổi rồi, trước đây chú không thế này.”

Tần Hữu nhịn không được bật cười, vậy mới nói, Sở Dịch chính là như vậy, mặc kệ là đã phát sinh chuyện gì khiến bản thân khó chịu, sáng hôm sau tỉnh dậy chính là một chuyện khác.

Tính cách này cũng có điểm không thoải mái, bị mây đen sương mù bao phủ khi tới nơi có người liền thay đổi, tính tình này của Sở Dịch đúng là khiến người ta thích, nhưng cũng khiến người cảm thấy đau lòng.

Sau khi ăn sáng, trong phòng làm việc của Tần Hữu.

Hai người đứng ở trước bàn, Tần Hữu cúi người đem ngăn kéo mở ra đôi chút.

Sở Dịch nghe lời mà đem tất cả máy tính bảng, laptop đều bỏ vào trong ngăn kéo.

“Điện thoại di động.” Tần Hữu nói.

Sở Dịch bất đắc dĩ cho tay vào túi quần. “Không được tốt lắm đâu?”.

Sáng nay Tần Hữu nói mấy ngày nay Sở Dịch không được ra ngoài, đem phiền phức giao cho hắn xử lý, hiện tại liền thu lại mọi phương tiện liên lạc của Sở Dịch, trước khi mọi chuyện được giải quyết cũng không được cùng bên ngoài liên lạc.

Thần sắc Tần Hữu bình tĩnh vô ba: “Cậu không ra mặt, sự tình trái lại càng dễ giải quyết.”

Một câu nói ngắn ngủi, Sở Dịch liền hiểu, huyết thống là mối liên hệ quan trọng nhất.

Cậu lấy điện thoại ra, ngoan ngoãn giao cho Tần Hữu, sau đó cánh tay rũ xuống, tay còn lại thuận thế mà vỗ nhẹ chân hai cái, giống như cả người được buông lỏng.

Tần Hữu hơi híp mắt nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy đen kịt, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén, hiển nhiên đã nhìn thấu tất cả.

Sở Dịch: “...”

Trở tay từ túi quần jean sau móc ra một cái điện thoại di động.

Đưa tới trước mặt Tần Hữu, cậu còn muốn bi ai giãy dụa, “Chú thật giống như chủ nhiệm lớp cao trung của tôi. Mấy thứ này đều lấy đi, tôi rất nhàm chán.”

Tần Hữu thuận lợi nhận lấy, một tia không do dự ném vào trong ngăn kéo.

Ngẩng đầu như muốn cười mà không cười nói với Sở Dịch: “Chủ nhiệm lớp mấy ngày nay đều ở nhà nhìn cậu, cậu còn thấy buồn chán sao?”

Không biết từ đâu móc ra một PSP, đặt tới trên bàn trước mặt Sở Dịch, “Lấy cái này mà chơi”

Sở Dịch cúi đầu vừa nhìn liền muốn khóc, tôi cám ơn chú!

Nhưng hình như vừa mới rồi, cậu đã bỏ qua trọng điểm thì phải?

Chăm chú nghĩ lại một lúc những lời Tần Hữu vừa nói, Sở Dịch rất nhanh từ buồn chuyển thành vui: “Chú nói, mấy ngày nay chú đều ở nhà sao?”

Tần Hữu không có vội trả lời, vững vàng ngồi xuống cái bàn to đùng rồi mới mở miệng. “Ừ.”

Tần Hữu nói với Sở Dịch, là do hai ngày trước hắn đi tàu xe mệt nhọc, mấy ngày nay lại vừa vặn mưa to, có thể không ra khỏi nhà liền muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng trên thực tế, Sở Dịch cũng không có thấy hắn nghỉ ngơi, cả trưa, Tần Hữu đều ở trong phòng làm việc xem tài liệu.

Buổi chiều, ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, xuyên qua một tầng thủy tinh, mái hiên từng giọt ranh rơi xuống.

Chủ nhiệm lớp nói muốn gặp, Sở Dịch nhận lệnh liền yên tâm thoải mái mà đi vào trong thư phòng, đem ghế ngồi đặt ngay bên cạnh bàn làm việc của Tần Hữu. Tần tiên sinh luôn không thích bị người quấy rối ngay cả một điểm dị nghị cũng không có.

Sở Dịch nhìn kịch bản một chút, nghĩ một chút liền thấy không thú vị, trong phòng rất là an tĩnh.

Tần Hữu cúi đầu, khớp xương phân minh, ngón tay chầm chậm lật từng trang một.

Ánh mắt của hắn chuyên chú vào trang giấy trước mặt, giống như không chú tâm vào bất cứ chuyện nào khác, Tần Hữu nghiêm túc, dáng cau mày ngưng thần suy nghĩ này thực sự rất anh tuấn nghiêm nghị lại có phần lạnh lùng.

Sở Dịch thấy có một cái điện thoại hắn để ngay cạnh, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy.

Nhẹ tay lén lút đưa tới, mới vừa đụng gần tới cái điện thoại, nam nhân vừa rồi còn không coi ai ra gì liền trầm giọng mở miệng: “Mật mã là 3721, dám gọi điện thoại, gửi tin nhắn hay xem tin tức, liền cẩn thận một chút.”

Do Tần Hữu thủy chung vẫn không có ngẩng đầu, nếu đã như vậy, Sở Dịch liền thẳng thắn cầm lầy điện thoại, cấp tốc nhập mã để nghịch ngợm.

Sau đó mở camera, thoáng đứng dậy, chân dùng sức đem người dán tới bên cạnh Tần Hữu, đưa lưng về phía hắn, cầm đưa điện thoại giơ lên cao, quay đầu nói với Tần Hữu: “Nhìn bên này.”

Tần Hữu lúc này mới theo hướng cậu nói mà ngẩng đầu, Sở Dịch liền nhanh chóng quay mặt về phía màn hình, thành thạo mà tạo ra dáng tươi cười thích hợp nhất, đồng thời ấn nút chụp, tách một tiếng.

Đây là bức ảnh chụp chung của hai người.

Tần Hữu rốt cục nở nụ cười, dáng tươi cười lộ ra vài phần cưng chiều.

Thẳng thắn đem tài liệu trong tay đặt xuống, cúi đầu xem ảnh chụp của Sở Dịch, tất cả đều tốt, chỉ có ánh mắt đêm qua khóc nhiều của Sở Dịch, đến nay vẫn có chút mất tự nhiên.

Sở Dịch hiển nhiên cũng chú ý tới, vỗ ngực một cái: “Không sao, tôi biết chỉnh sửa.”

Tần Hữu dung túng mà lại bất đắc dĩ nhìn cậu, “Tôi biết, một cái nhấp chuột thành đại mỹ nhân.”

Sở Dịch phốc xuy bật cười, Tần tiên sinh đem tất cả các phần mềm chỉnh sửa của điện thoại đều gọi chung là Cái Làm Đẹp, cá tính như vậy đó.

Ba ngày sau, Sở Dịch được bỏ lệnh cấm.

Trong ba ngày này, cậu chỉ cùng người đại diện trao đổi điện thoại một lần vào mỗi buổi tối, hơn nữa người đại diện đối với chuyện bên ngoài đều không nói rõ ràng.

Sở Dịch từ trong tay Tần Hữu nhận lại máy tính, vị trợ lý đã tới, Tần Hữu khoát khoát tay với cậu: “Cậu về phòng tự xem đi.”

Biết bọn họ có chuyện cần bàn, Sở Dịch về đến phòng liền không kịp chờ đợi mà lên mạng xem tin tức liên quan tới mình.

Đủ các loại tin tức, thời điểm nảy sinh chuyện của cậu cũng đã được một thời gian, cuối cùng cũng cho mọi người manh mối.

Đầu tiên là một người trong ngành giải trí nổi danh thích xen vào chuyện người khác, tự nhận cha mình là bạn học cũ của cha kế Sở Dịch.

Còn nói, cha kế Sở Dịch lúc còn trẻ làm buôn bán nhỏ, sinh hoạt không tính là túng quẫn, nhưng tuyệt đối không tính là quá dư dả.

Lấy mẹ của Sở Dịch, khiến cuộc sống của y xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, cha kế trở nên có tiếng trong ngành, lái siêu xe, từ đó về sau đều sống trong khu nhà cao cấp, còn mẹ thì cầm số tiền vốn cuối cùng của bản thân đem đi làm ăn lớn.

Người này còn nói, những người bạn học kia của cha mình đều biết kế phụ của Sở Dịch là được phú bà bao nuôi.

Thế nhưng mọi người vẫn thấy kì quái, vị phú bà kia xuất thân cũng không phải giàu sang, tuy rằng vẫn là bà chủ, nhưng tiền nhiều như vậy không biết rốt cuộc từ đâu đến.

Hiện tại biết chồng trước là Sở Thanh Hà, liền minh bạch chân tướng.

Đồng thời, một đạo diễn có thâm niên trong nghề cũng lên tiếng, nói rằng thái độ làm người của Sở Thanh Hà rất chính trực, hơn nữa còn cực kì coi trọng các quan niệm gia đình.

Tuy rằng không biết vì sao Sở Thanh Hà cùng vợ lại ly hôn, nhưng với tư cách là bạn tốt của Sở Thanh Hà, hắn biết trước đây, chuyện ly hôn là do mẹ Sở Dịch khăng khăng nói ra, không hề có chuyện nàng bị Sở Thanh Hà vứt bỏ.

Cho dù như vậy, Sở Thanh Hà vẫn cho vợ một khoản tài sản không nhỏ.

Người này còn lên án Sở Dịch mạnh mẽ, cho dù cố kị danh dự của mẹ mình, cũng không thể để người cha quá cố của mình phải chịu oan ức.

Thú vị hơn nữa, sau khi những tin tức này được đưa ra, nữ diễn viên chính của “Tuyệt đại phong hoa” khách khí mà nghiêm túc đáp lời vị đạo diễn trên, một bên là cha, một bên là mẹ, Sở Dịch cũng là tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa tất cả những lời không tốt đều hướng cậu, chính cậu mở miệng nói ra thì càng không có sức thuyết phục, lại còn khiến người ta nghĩ bản thân muốn thoát mà bịa chuyện.

Đạo diễn cuối cùng cũng đáp lại lời diễn viên: “Ai!”

Hai người kẻ xướng người hoạ, một mặt đen một mặt đỏ, cuối cùng lấy một tiếng thở dài đặt dấu chấm hết, tất cả đều không nói ra.

Sự tình phát triển đến đây, sóng gió dư luận biến động lớn, trong cùng một ngày, một ký giả ở Lâm thị đã phát hiện ra tung tích của mẹ Sở Dịch trong một trung tâm sắc đẹp.

Đối mặt với các loại vấn đề của ký giả, mẹ Sở Dịch vẫn im miệng không nói, giống như là cam chịu, mà người ở bên cạnh nàng chống đỡ lại đám nhà báo, lại chính là vị trợ lý kiêm người đại diện của Sở Dịch.

Từ đó, lời đồn đãi Sở Dịch không quan tâm tới mẹ đẻ của mình liền tự sụp đổ.

Mà chuyện hai mẹ con cãi nhau bị người đưa lên lúc trước, bị người qua đường nghe được là mẹ Sở Dịch muốn một ngôi nhà từ cậu.

Mà giá cả nhà cửa ở Lâm Thị thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ.

Có một người tự xưng là người trong giới post bài phân tích tài sản của Sở Dịch, Sở Dịch ra mắt ba năm, gần đây mới bắt đầu nổi danh, thu nhập bản thân cũng có thể xem như là không nhiều lắm.

Như vậy, mẹ cậu muốn rất có thể là tài sản của Sở Thanh Hà, ly hôn lập gia đình mới được nhiều năm như vậy, còn đòi hỏi ngôi nhà chồng trước lưu lại cho con trai, người phụ nữ này da mặt dày cỡ nào?

Trong nhất thời, toàn bộ mọi công kích đều chĩa về hướng nàng, người đại diện của Sở Dịch ở nơi này thay cậu lên tiếng, hô hào những nhà đầu tư chú ý nhiều vào bản thân Sở Dịch, không nên quấy rầy người nhà nghệ sĩ.

Đương nhiên, vẫn còn những người nghi ngờ.

Trong chuyên mục liên quan tới tin tức lần này của Sở Dịch liền thấy mấy cái:

“Trong cái tin tức lần trước của cậu Sở Dịch, mọi người bây giờ đều làm như không thấy, Sở Dịch châm chọc mẹ mình là người phụ nữ ly hôn rồi tái giá, không thủ nữ tắc, đấy không phải là trọng nam khinh nữ sao?”

Kết quả lập tức bị người đáp trả.

“Sở đạo diễn cùng Sở Dịch của chúng ta đối với nữ nhân này mà nói là hai cái cây tiền, cái gọi là cậu chẳng qua là người bên ngoài, lời nói tin được bao nhiêu?”

Từ đó, tuồng kết thúc, Sở Dịch lại nhìn màn ảnh máy vi tính nửa ngày nhưng chưa hồi được thần.

Vốn dĩ, cậu cùng Tần Hữu cũng không nói chuyện nhiều, thế nhưng, cách xử lý cùng trình độ che lấp, cảnh cáo ai, bảo vệ ai, lưu lại ai, chậm rãi tìm hiểu, chậm rãi xử lý, cư nhiên là ngay sau buổi tối áp chế cậu đã được quyết định, cũng không có ra ngoài nhiều.

Trong phòng làm việc, Tần Hữu ngồi ở trên ghế salon không nói lời nào.

Vị trợ lý ngồi ở một bên, một mực cung kính nói: “Tôi đã làm theo phân phó của ngài, đừng nói, may mà Sở Dịch mấy ngày nay đều không dùng điện thoại, tôi vừa đưa ra điều kiện với bà ta, bà ta liền giống như người tâm thần muốn kéo Sở Dịch xuống cùng bà ta.”

Cẩn thận nhìn sắc mặt của Tần Hữu, lại hỏi: “Thế nhưng tôi vẫn không hiểu, không để cho bà ta được sống tốt, thu nhập của bả cũng không ít, vì sao còn muốn đem em trai Sở Dịch sau khi tốt nghiệp liền di dân ra nước ngoài, để bà ta chịu phối hợp?”

Tần Hữu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên đùi, không nói gì.

Vì sao? Bà ta không phải vẫn luôn đem hai đứa con trai, một thành bảo bối, một thì vứt bỏ sao? Hai đứa con trai, bà ta chọn hi sinh Sở Dịch vô tội.

Như vậy thì để cho bà ta chọn một lần nữa, một bên là tiền đồ của đứa con trai mà bà luôn kì vọng, che chở, một bên là tiếng xấu của bản thân, tất cả cũng có nhân quả.

Bà ta chọn con trai mình, tự mình xui xẻo, đó cũng là bà ta nợ Sở Dịch, đáng đời. Vì gia sản, liền muốn đem Sở Dịch tống vào trại tâm thần, người như thế cũng xứng đáng làm mẹ sao?

Nhưng những điều này cũng không phải trọng điểm, Tần Hữu từ trước đến nay đều là một người vô cùng thực tế.

Đợi không được câu trả lời của hắn, trợ lý cũng không dám hỏi nhiều, Tần Hữu đứng dậy lại chậm rãi mở miệng: “Một ở trong nước, một ở nước ngoài, như vậy dễ khống chế hơn.”

Sở Dịch từ trước đến nay là một người ân oán phân minh, đối với người em trai đã từng cứu cậu ra khỏi giam giữ của mẹ, cậu không muốn thương tổn, vậy nên người này phải đưa đi thật xa.

Trợ lý ngạc nhiên há miệng, hắn hiểu, vài năm sau, đưa em trai Sở Dịch đi du học, Tần Hữu sẽ có biện pháp khiến mẹ Sở Dịch không thể gây ra nhiễu loạn.

Người phụ nữ kia coi trọng con trai út như vậy, Tần Hữu chuyên đánh rắn phải đánh bảy thốn, mẹ Sở Dịch lần này đã đáp ứng điều kiện, tương đương với việc đem quyền uy hiếp đến trên tay hắn, không muốn phải chia lìa với người con này thì phải nghe lời.

Có thể chặt hết mọi cánh tay có thể gây nhiễu loạn, không có vũ lực, không chết, không chảy máu, song phương tự nguyện.

Người đàn bà này, sau này còn dám tìm Sở Dịch gây phiền phức?

Trong lúc hắn ngẩn người, Tần Hữu châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi: “Cậu của Sở Dịch đâu?”

Trợ lý lấy ra tờ giấy trong túi, đưa tới trước mặt Tần Hữu: “Đây là những người gần đây có tiếp xúc với hắn, cũng có chút quan hệ gia đình với những người này.”

Tần Hữu nhận lấy, cúi đầu vừa nhìn, vốn không có để tâm lắm bỗng nhiên trong ánh mắt lóe lên hàn quang.

Đem giấy vò thành một cục, thuận lợi ném vào thùng rác, ánh mắt sâu kín nhìn về phía ngoài cửa sổ. “Tưởng Lan”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play