Bộ phim điện ảnh  《 Tuyệt Đại Phong Hoa 》 công chiếu, phân cảnh của Sở Dịch không quá mười phút, nhưng lại giúp cậu nổi danh một cách ngoài ý muốn.

Cậu đổ thừa cho các yếu tố khác, nhân vật tử sĩ Thần vốn dĩ là được yêu thích, đây là một nhân vật trung tâm, hơn nữa, từ đầu chí cuối, đối với mối tình đầu luôn một lòng một dạ, đưa công chúa tới thảo nguyên, lại vì người mình yêu mà ngay cả giọt máu cuối cùng cũng không lưu lại, nhân vật bi thảm luôn khiến mọi người thương xót, thở dài.

Thời gian quảng bá nhiều hơn, lợi nhuận thu về đã chạm ngưỡng bốn trăm vạn, khắp nơi đều có tiêu đề về cậu.

“Sở Dịch, ta vì ngươi mà sẽ sinh hài tử.”

“Lầu trên thật không có thành ý, tôi có thể cấp cho nam thần cả một tòa Hoa Quả Sơn.”

Tiếp điện thoại của Triệu Ly Hạ, cũng là một hình dạng không đứng đắn, ha ha nói: “Lợi hại nha ca ca, cậu bây giờ được các đồng bào nam bầu chọn là nam thần số một trong lòng họ rồi.”

Trong lúc bất chợt được nhiều người quan tâm như vậy, Sở Dịch trong lòng vui vẻ cũng có một ít sợ hãi, hẳn là cái cảm giác như này đi.

Lần này đột nhiên được chú ý 100%, được toàn thể thông báo biểu dương trắng trợn, sau đó chỉ sợ lời nói hoặc hành động sai lầm, khiến những người yêu mến cậu phải thất vọng.

Tần Hữu vốn muốn chúc mừng y, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, toàn bộ tuần cuối tháng ba này Sở Dịch đều không có nhà.

Đầu tháng tư mới từ bên ngoài trở về, Sở Dịch đã có hơn một tuần ngủ không được ngon giấc, khó có được một ngày nhàn hạ, buổi sáng ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, đưa tay lấy đồng hồ ra nhìn, đã hơn mười giờ.

Mặc quần áo, rửa mặt, ra khỏi phòng thấy cửa phòng Tần Hữu vẫn đóng, phòng sinh hoạt không thấy bóng người.

Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, phía sân sau phủ đầy hoa hải đường, lá xanh hoa đỏ,  những nụ hoa hồng phấn nổi trên lá xanh màu phí thúy thật là đẹp.

Cảnh xuân tươi mát, thích ý thư thái.

Lúc xuống dưới tầng cảm thấy tầng dưới rất yên tĩnh, cước bộ nhẹ nhàng, mãi cho đến chỗ phòng ăn, mới nhìn thấy Tần Hữu ngồi ở trên ghế salon giữa phòng khách, mà trên ghế hai bên cũng có ba người đàn ông khác, ngoại trừ vị trợ lý ra, hai người còn lại dù ngồi trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy họ đều có thân hình cao lớn.

Tần Hữu mặc cái áo sơ mi trắng, trong tay cầm tài liệu, cúi đầu lật xem, không nói chuyện.

Nhưng khí thế nghiêm túc, cường đại uy nghiêm quả thực khiếp người, khiến cho phòng khách yên tĩnh tới mức một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Những người đang ngồi xung quanh đều giữ yên lặng chờ đợi hắn sai bảo, hiển nhiên là đang nói việc làm ăn, Sở Dịch liền nghĩ không nên tới quấy rầy.

Đầu ngón chân vừa mới chuyển hướng, chợt nghe Tần Hữu trầm giọng lên tiếng: “Đi đâu vậy? Trong phòng bếp có cháo nóng.”

Sở Dịch bước chân nhất thời dừng lại.

Suy nghĩ một chút, ung dung đi xuống, lúc này, Tần Hữu lù lù bất động.

Mà hai người vốn đang ngồi quay lưng lại phía Sở Dịch đều kinh ngạc quay lại liếc nhìn một cái, sau đó đồng loạt đứng lên, xoay người, khách khí cúi nhẹ chào cậu.

Sở Dịch lúc này mới phát hiện, đây là Ngô công tử cùng hai tên thủ hạ mà lần trước bị Tần Hữu thu thập.

Cười gật đầu xem như là bắt chuyện, Sở Dịch ngồi ở phòng ăn điểm tâm, vô tình hay cố ý mà ngẩng đầu nhìn sang.

Tần Hữu vẫn là thần thái tĩnh lặng như vật, một tay để trên tay vịn, chân bắt chéo. Hắn cúi thấp đầu, đường cằm băng lãnh góc cạnh cứng rắn giống như tạc tượng, không có tì vết nào, đôi mi ánh tuấn cau lại, cả người đều lộ ra vẻ cao cao tại thượng, không thể mạo phạm cùng sự cường thế mãnh liệt.

Sở Dịch thầm thở dài, Đẹp! Chú Tần à, tôi chính là fan não tàn của ngài.

Lại hoảng hốt nghĩ tới ngày đó, ngày hôm nay cũng là những người này.

Thực sự là thế sự vô thường, ngày đó cậu bị Tần Hữu dọa sợ tới mồ hôi ướt đến mấy tầng y phục, ngày hôm nay, cũng những người này, cũng hình ảnh này, cậu cư nhiên lại có thể an nhàn ngồi ở bên ăn điểm tâm.

Toàn bộ phòng khách chỉ có tiếng Tần Hữu lẩm nhẩm cùng tiếng lật giấy, Sở Dịch giống như đi vào cõi thần tiên, cái muôi đụng tới cái chén tạo nên tiếng vang thanh thúy.  

Tần Hữu lúc này rốt cục cũng quay đầu, con ngươi đen vốn lạnh lụng rơi vào trên người cậu liền cưng chiều ấm áp.

Giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, khóe môi buộc chặt liền tạo nên một độ cung đẹp mắt: “Ăn ít một chút, để dành bụng, sắp trưa rồi.”

Diễn màn này trước mặt nhiều người như vậy, lại còn tự nhiên thêm phần đương nhiên, khuôn mặt Sở Dịch vô cớ mà nóng lên.

Trong đầu như có vật thể không rõ bị ngâm trong nước nóng cấp tốc phồng lên, càng nóng càng phồng to.

Sở Dịch vốn cho rằng buổi trưa bọn họ có thể cùng nhau ăn bữa cơm ở nhà, đương nhiên là do cậu, Sở Dịch bây giờ đi trên đường cái cho dù có đeo kính râm cũng sẽ bị nhận ra, không thể dễ dàng ra ngoài ăn như trước kia.

Nhưng sau khi mấy người kia rời đi, Tần Hữu về phòng, lần nữa đi xuống thì trên người đã mặc một thân tây trang đơn giản, trên tay còn cầm theo túi du lịch.

Sở Dịch nghênh đón, “Chú phải ra ngoài sao?”

Tần Hữu gật đầu, “Đi vài ngày, thứ ba sẽ về.”

Ánh mắt thâm trầm nhìn cậu chốc lát, đôi mắt thâm thúy dường như được dòng suối nóng chảy qua “Ở nhà thật tốt, nghe chưa?”

“Phải đi công tác sao?” Sở Dịch hỏi.

Ánh mắt ôn nhu mới vừa rồi của Tần Hữu trong nháy mắt liền ảm đạm, nhưng cũng chỉ thoáng qua: “Tiết thanh minh, về nhà ông một chuyến.”

Sở Dịch lúc này mới nhớ ra, trong lúc bận rộn nên không để ý giờ lại khiến cậu có chút buồn vô cớ.

Vừa thấy ánh mắt Tần Hữu, Sở Dịch rất có chừng mực mà không hỏi nhiều, khóe mắt rất nhanh tạo thành độ cung tuyệt đẹp, nét mặt tươi cười sáng sủa, “Thuận buồm xuôi gió”

Vùng ngoại ô, giữa ánh nắng mặt trời ban trưa, một chiếc xe hơi màu đen vững vàng lăn bánh.

Đến trước cửa một căn nhà liền dừng lại, cửa mở, xe chậm rãi lái vào, đi qua một con đường nhỏ giữa bãi cỏ, mãi cho đến khi đứng trước tòa nhà.

Căn nhà này giống như đã có vài niên đại, thanh đằng đã bò đầy bao lấy toàn bộ tường ngoài, ôm lấy toàn bộ kiến trúc hoàn chỉnh.

Cây đại thụ trước nhà cành lá rậm rạp khiến khu trước hơn phân nửa được bao phủ bên trong.

Mở cửa xe, Tần Hữu bước ra ngoài, sau đó hướng cửa tầng một đi tới.

Đi vào trong có một người đàn ông chào đón, cước bộ Tần Hữu cũng không có dừng lại, nhìn không chớp mắt: “Ông nội đâu?”

“Ở thư phòng.”

Sải bước trên sàn, giày da dẫm nát mấy tấm ván gỗ cầu thang, phát ra âm thanh đát đát.

Đi qua hành lang mờ tối, tới cửa gian phòng, mở cửa. Tần Hữu bước chân không đổi mà đi vào.

Một lão nhân vẫn còn minh mẫn, tóc hoa râm đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay lại, cười híp mắt nói: “Đã về rồi.”

Tần Hữu đi tới bên cạnh người đó mới dừng lại: “Ông nội”

Hai ông cháu ngồi trước cửa sổ uống trà, nghe giọng nói bình tĩnh vô ba của Tần Hữu nói xong lời muốn nói, tay lão nhân cầm chén trà run lên, nước trà vàng óng ánh rớt ra ngoài.

Tần Hữu cúi đầu, bưng trà chậm rãi khẽ nhấp một ngụm, xem như là không thấy.

Lão nhân vừa mới thất thố liền nhanh giãn ra một nụ cười, điểm đầu: “Cũng đúng, mẹ cháu năm nay nếu còn sống là được sáu mươi tuổi, tu sửa phần mộ cũng là đạo hiếu.”

Tần Hữu đặt chén trà xuống, ánh mắt lúc này chuyển về phía lão nhân, không nói chuyện.

Ánh mắt lão nhân nhìn về phía khoảng trống trước mặt một lát, quay đầu lại nói với Tần Hữu: “Ta đã là một ông già, đầu gối khớp xương không đi đi lại lại được, cháu thay ta thắp nén nhang.”

Tần Hữu sau bữa cơm trưa liền rời đi, lão nhân chống quải trượng đứng ở cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo hắn ra ngoài.

Đứng phía sau là một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, thấy chiếc xe biến mất trong làn nắng ấm, nhẹ giọng nói: “Lão gia tử, nên ngủ trưa.”

Lão nhân đầu cũng không quay lại, dùng âm thanh khàn khàn mà lớn tiếng nói: “Những năm trước cha hắn qua đời, ta kêu nó đi tu bổ mộ phần, nó một tiếng cũng không buồn đáp, nguyên lai là lưu cho ta cho tới ngày hôm nay.”

Đang nói chuyện thì xoay người, nữ nhân vội vàng đi tới đỡ lão nhân, nhưng bị đẩy ra.

Đôi tay khô gầy của ông lão cầm chắc đầu quải trượng, hàn ý trong ánh mắt không hề che lấp: “Nhìn thấy không? Tần Hữu nó đã sớm quyết định, chỉ là tiện đến báo cho ta một tiếng.”

Nữ nhân ở một bên há miệng, không nói chuyện.

Lão nhân hai mắt đỏ lên, quải trượng trong tay nặng nề nện xuống đất, “Con đàn bà kia, xứng đáng để được tử tôn Tần gia ta tới cúng tế sao? Ả làm hại cả đợi con ta, nếu không vì ả có công sinh ra Tần Hữu, lại chết bất đắc kì tử như vậy, thì ta cũng đã không cho ả được cùng con ta an bình chung một chỗ? Chỉ là một diễn viên mà thôi, ả xứng sao? Ả đã hủy hoại con ta!”

Tâm tình lão nhân phi thường kích động, giống như gào lên, cả người liền thở không được.

Nữ nhân hốt hoảng dìu lão nhân ngồi xuống, vừa vuốt lưng thuận khí, vừa nói: “Đừng nóng giận, Tần Hữu cũng chỉ là nhất thời đổi ý, người xem, tính tình quả quyết này của hắn lúc đó không phải cũng giống như ngài sao? Không phải vậy, thì hắn sao có thể có được như hôm nay, không phải sao?”

Hồi lâu, lão nhân mới bình tĩnh một chút, cầm tay nữ nhân, “Ngươi nói phải, điểm quả quyết tàn nhẫn của nó rất giống ta, nhưng ta tàn nhẫn cả đời, điều hối hận nhất là đã không thể quyết đoán mà xử lý ả đàn bà kia.”

Tay nữ nhân khoác lên vai lão, ôn nhu trấn an: “Ngài năm đó, cũng là sợ ném chuột vỡ đồ.”

Lão nhân hanh cười một tiếng, lắc đầu thuyết: “Quên đi, coi nhu là ta ghi công cho ả, ai bảo ả sinh ra Tần Hữu?”

Thở dài “Cả đời  này, con ta thật không chịu thua kém, may mắn cháu nội lại khác cha nó, tính tình Tần Hữu lạnh lùng, không mắc mao bệnh như cha nó, tùy thời đều biết mình nên làm gì, không nên làm gì, so với cha nó còn tốt hơn gấp vạn lần.”

Mà lúc này, xe Tần Hữu đã chạy trên đường đi cúng mộ cha mẹ.

Lưng dựa vào ghế dựa, trong chốc lát, vị trí túi tiền ở gần thắt lưng cảm nhận được một trận rung động nhẹ, chuông điện thoại lập tức vang lên.

Tần Hữu lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn, là Yến Thu Hồng.

Tiếp điện thoại, Yến Thu Hồng nói: “Tưởng Lan muốn vai diễn kia của Sở Dịch, tôi đã giải quyết xong, tiền của anh tạm thời cất đi.” Liền chuyển giọng: “Anh đang đi trên đường sao?”

Tần Hữu nhàn nhạt ừ một tiếng xem như là trả lời.

Yến Thu Hồng còn nói: “Tôi còn đang bận chút chuyện, xong liền đến tế bái cô.”

Hắn dừng một chút, “Nhưng, cha tôi… sợ là sẽ không tới, tính tình cha cũng bướng bỉnh, anh cũng hiểu mà. Nhưng, chỉ là vì ông không thích người Tần gia thôi, cũng không phải là do ông ghét anh.”

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói mắt, Tần Hữu không nhịn được mà nheo mắt lại, “Tôi là phận dưới, tế bái xong tôi sẽ qua thăm ông.”

Ngắt điện thoại, thả lại vào túi, Tần Hữu một lần nữa nhắm mắt lại, nhưng trong đầu như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến hắn hít thở không thông.

Cho dù ép buộc bản thân không được nghĩ tới, thế như tiếng kêu khóc thê lương của phụ nữ, tiếng quát mắng của người đàn ông, tất cả giống như mới phát sinh ngày hôm qua.

Thậm chí lần cuối cùng nhìn thấy mẹ, sắc mặt xám xịt của người, cùng với phần thân thể nhuộm đầy máu đỏ giống như rõ ràng hiện ra trước mắt.

U ám, tái nhợt, máu đỏ, tất cả đan vào một chỗ khiến cho kinh hoảng, không biết qua bao lâu, thân thể Tần Hữu run lên, mở choàng mắt.

Tài xế ở bên cạnh cẩn thận hỏi,”Ngài thấy ác mộng sao?”

Tần Hữu lắc đầu, giống như, hắn không hề ngủ.

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, lần này là âm thanh ngắn ngủi báo hiệu có tin nhắn, Tần Hữu nhanh chóng lấy điện thoại ra, hắn quả thật cần điều gì đó để dời đi lực chú ý.

Mở màn hình, tay lập tức dừng lại, người gửi tin là Sở Dịch.

Trong hình là khuôn mặt trắng nõn của Sở Dịch, dáng tươi cười như ánh mặt trời tháng ba, nhiệt huyết từng tầng tỏa ra từ đôi mắt đen láy, giống như, có thể rọi sáng tất cả mọi ngóc ngách âm u.

Tin nhắn có hai câu.

“Đây là số của người bạn cách xa vài cây số →_→”

“Chú có thể cho tôi biết, đây là cách bao xa không? o(n_n)o~~”

Sau một lúc lại hỏi hắn lái xe đến đâu rồi, ngón tay Tần Hữu vuốt vuốt khuôn mặt nho nhỏ, một lúc lâu không nói, những điều kì lạ trong đầu đều rất nhanh an tĩnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play