Sở Vãn Ninh nằm trên giường, đầu hôn hôn trầm trầm, ý thức khi thì thanh tỉnh, khi lại rất mơ hồ.
Trong hoảng hốt y như nghe tiếng hai người cãi nhau, tựa hồ là Sư Muội và Mặc Nhiên, sau đó tiếng cãi nhau biến mất, bên tai chỉ còn tiếng gió gào rít.
Sau nữa, y như nằm giữa đệm giường, có người đang nói chuyện với mình, thanh âm vỡ vụn như cách đại dương mênh mông truyền đến, y nghe không rõ, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy hai ba câu, cái gì kiếp trước, cái gì sư tôn —— y mơ hồ cảm thấy tựa hồ đây là giọng Sư Muội, nhưng y không có nhiều sức để ngẫm nghĩ, những câu nói ấy tan đi nhanh như sương mù ban sớm.
Hồi ức y hoàn chỉnh hơn từng chút, từng chút từng chút dần rõ ràng, ký ức kiếp trước tựa như nước mưa chảy xuống sông hồ, cuối cùng chảy về biển rộng.
Y mơ thấy đầu tiên là hành lang dài dằng dặc gấp khúc, là hành lang ở Hồng Liên Thủy Tạ Tử Sinh Đỉnh, trên hành có tán cây rủ xuống che chắn, gió thổi qua hương tuyết bay xuống, khắp nơi phủ cánh hoa.
Y ngồi dưới hành lang, đang viết thư trước bàn đá.
Thư không thể gửi ra ngoài, Đạp Tiên Đế Quân không cho phép y tiếp xúc với người ngoài, cũng chẳng cho y nuôi bồ câu, không cho nuôi bất cứ loài vật nào, ngay cả Hồng Liên Thủy Tạ cũng giăng tầng tầng lớp lớp cấm chú.
Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn viết.
Quá cô độc, một mình, một vùng đất trời, phải tự trải qua như vậy cả đời.
Nếu nói không phiền muộn, đó là giả.
Thư viết cho Tiết Mông, cũng không có nhiều chuyện, đơn giản chỉ hỏi tình hình mấy ngày gần đây, có khoẻ hay không, dò hỏi ngày tháng bên ngoài thế nào, cố nhân ra sao.
Có điều, kỳ thật cũng không còn cố nhân nào.
Nên một phong thư chậm rãi viết cả buổi chiều, nội dung cũng không quá nhiều. Viết tới cuối, có chút xuất thần, hoảng hốt nhớ tới ngày tháng năm ấy ba tiểu đồ đệ vẫn mạnh khoẻ bên cạnh, mình từng dạy chúng đề bút viết thơ vẽ tranh.
Tiết Mông và Sư Muội đều học rất nhanh, chỉ có Mặc Nhiên, một chữ thôi mà viết sai tới tận ba bốn lần còn cần mình phải cầm tay dạy hắn mới được.
Y đầu tiên viết "Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng", sau lại viết "Đời người không cội nguồn, bay như bụi trên đường", từng nét bút, ngay ngắn.
(*Nguyên văn: Nhân sinh vô căn đế, phiêu như mạch thượng trần. Đây là câu thơ trong Tạp thi kỳ 1 của Đào Tiềm, hiệu là Uyên Minh, là một nhà thơ lớn của thời Tấn)
Soạn thư cũng được, viết thư cũng thế, chữ y trước nay rõ ràng đoan chính, sợ người đọc sách xem không hiểu, cũng sợ đệ tử đi theo mình học không nổi.
Chữ như người, lưng rất thẳng.
Y viết "Cố nhân nơi đâu", viết "Biển rộng núi xa".
Sau đó, gió thổi qua tán hoa, cánh hoa rơi lên giấy, y luyến tiếc phủi nhẹ, nhìn màu tím nhàn nhạt mỹ lệ, đầu bút lông lại chuyển, tiếp tục viết, "Mộng tỉnh nhân gian ngắm vi vũ*, giang sơn như cũ vẫn ôn nhu."
(*微雨: mưa nhỏ)
Bằng bằng trắc trắc.
Nguyện Ta như sao Quân như nguyệt, đêm đêm lưu quang cùng sáng tỏ*.
(*Nguyên văn: Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương hiểu khiết. Đây là câu thơ trong bài "Xa diêu diêu thiên", của nhà thơ Phạm Thành Đại, hiệu là Thạch Hồ cư sĩ, thi nhân thời Nam Tống)
Viết viết, ánh mắt không khỏi dần nhu hoà, tựa hồ quay về những ngày tháng yên tĩnh đẹp đẽ.
Gió nổi lên, thổi qua trang giấy bay tán loạn, chặn giấy chưa để cẩn thận, bị thổi bay lên, trong ánh nắng thanh hương sau giờ ngọ, loạn đầy đất.
Sở Vãn Ninh gác bút lông xuống, thở dài, nhặt những lá thư cùng thơ đầy đất.
Từng tờ từng tờ, dừng trên cỏ, bên thềm đá, nơi tàn hoa, giữa lá khô. Y đang định nhặt một trang giấy rơi trên tàn hoa vương hương thơm.
Bỗng một bàn tay thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng hiện trước tầm mắt, trước mắt y, đã nhặt trang giấy kia lên.
"Ngươi đang viết gì?"
Sở Vãn Ninh ngẩn ra, đứng dậy, một nam nhân anh tuấn đĩnh bạt đứng trước mắt, đúng là Đạp Tiên Đế Quân Mặc Vi Vũ không biết vào nhà thủy tạ từ khi nào.
Sở Vãn Ninh nói: "... Không có gì."
Mặc Nhiên mặc một bộ hoa bào đen chỉ vàng, đội miện cửu lưu, trên ngón tay cái tái nhợt còn mang một nhẫn lưu chỉ long lân, hiển nhiên mới thượng triều về. Đầu tiên hắn lãnh đạm liếc Sở Vãn Ninh một cái, sau đó phủi giấy hoa đọc, đọc hai đoạn, mắt đã mị lên: "Kiến tín như ngộ, triển tín thư nhan*..."
(*Nghĩa là Thấy thư như gặp mặt, mở thư mặt khoan thai. Đây là câu viết thường mở đầu của phong thư)
Trầm mặc chốc lát, nâng mắt lên: "Đây có ý gì?"
"Không có ý gì."
Sở Vãn Ninh nói, định lấy thư về, đã bị Mặc Nhiên dứt khoát giơ tay chặn lại.
"Tiện tay viết thôi." Sở Vãn Ninh không muốn liên lụy người khác, nói, "Không có ý định gửi ra ngoài."
Mặc Nhiên cười lạnh: "Ngươi cũng không có bản lĩnh thông thiên để gửi ra ngoài."
Sở Vãn Ninh không muốn nói chuyện với hắn nữa, xoay người tới trước bàn đá dọn bút giấy và nghiên mực. Tuy nhiên Đạp Tiên Quân đi theo, tay áo đen chỉ vàng vươn tới, ấn lá thư y định dọn xuống.
"..."
Thôi kệ, hắn thích thì cho hắn vậy.
Vì thế rút tay đi, lại lấy một tờ khác, kết quả lại bị Mặc Nhiên ấn xuống.
Cứ như vậy, y lấy một tờ, Mặc Nhiên lại giữ một tờ, đến cuối cùng, Sở Vãn Ninh rốt cuộc có hơi không kiên nhẫn, không biết tên này lại âm dương quái khí mà phát điên cái gì, nâng mắt lên, âm trầm nói: "Ngươi muốn sao?"
"Kiến tín như ngộ, triển tín thư nhan, có ý gì?" Ánh mắt Mặc Nhiên sâu thẳm nhìn y, môi mỏng khẽ mở, "Nói đi."
Cánh hoa và lá cùng lay động, bóng loang lổ, Sở Vãn Ninh không khỏi nhớ tới năm đó Mặc Nhiên mới bái hạ vào môn hạ mình, nụ cười và lời nói đều mềm mại ấm áp, kính cẩn cười hổ y: "Sư tôn, thân là cây bồ đề, tâm là đài gương sáng, có ý gì vậy ạ? Sư tôn có thể dạy ta không?"
So hai kiểu với nhau, kiểu như Đạp Tiên Quân hùng hổ doạ người bây giờ làm Sở Vãn Ninh có nỗi khổ riêng trong lòng, y bỗng dưng cúi đầu, không nói chuyện nữa, nhắm mắt.
Y không hé răng, Mặc Nhiên liền bắt đầu dần dần u ám, trong trầm mặc, hắn cầm thư trên bàn, đọc qua từng trang từng trang, càng đọc, đôi mắt càng mị lên nguy hiểm. Hắn như suy tư gì đó mà lẩm bẩm, một nam nhân có thể nghĩ ra niên hiệu biến thành "Kích bãi", đọc từng câu chữ bên bàn đá, vắt hết óc.
Đến cuối cùng, mặt hung ác nham hiểm, bỗng dưng ném tung xấp giấy kia đầy đất.
Hắn lạnh lùng nâng lên mắt.
"Sở Vãn Ninh, ngươi nhớ hắn."
"...... Không có."
Y không muốn cùng hắn, nói đã xoay người muốn đi, nhưng chưa đi hai bước, tay áo đã bị túm chặt, ngay sau đó cằm chị siết chặt với lực hung hãn, trời đất quay cuồng gian, đột nhiên bị đẩy lên bàn đá.
Lực tay Mặc Nhiên lớn như vậy, tàn nhẫn như vậy, nháy mắt đã siết mặt y hiện lên vệt xanh tím.
Ánh mặt trời xuyên qua đài sen, chiếu vào ánh mắt Sở Vãn Ninh, mặt Đạp Tiên Quân trong ánh mắt kia cơ hồ có chút vặn vẹo điên cuồng.
Anh tuấn, tái nhợt.
Nóng rực.
Đạp Tiên Quân không biết hai chữ xấu hổ, màn trời chiếu đất đã xé rách y phục Sở Vãn Ninh. Nếu nói đẩy lên bàn đá còn khả năng khác, vậy xé y phục đã chẳng còn đương nhiên chẳng còn hồi hoàn cùng địa gì nữa. Sở Vãn Ninh cơ hồ là thẹn quá hoá giận mà quát khẽ: "Mặc Vi Vũ ——!"
Ngữ khí chứa đầy tức giận cùng thất vọng không dập tắt nổi tà hoả của Mặc Nhiên, ngược lại như thêm dầu vào lửa, làm lửa cháy lớn hùng hồn.
Đột nhiên xâm nhập vào, Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy cực độ đau đớn.
Y không muốn chạm vào lưng Mặc Nhiên, chỉ trở tay run rẩy siết bàn đá bên cạnh, trầm thấp thở hổn hển: "Nghiệt súc......"
Mắt Mặc Nhiên phủ một tầng huyết khí, đối với hai chữ nghiệt súc cũng chẳng bình phán gì, chỉ âm ầm trầm trầm nói: "Ngươi không giải thích cũng thế. Cũng không hẳn là hỏi lại ngươi. Giờ ngươi căn bản không thể coi là sư tôn của bổn toạ."
Động tác hắn kịch liệt lại hung ác, chỉ lo tìm khoái y và sảng khoái cho mình, cảm thụ của Sở Vãn Ninh lại chỉ như cỏ rác.
"Vãn Ninh giờ là cái gì chứ?" Hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà: "Cũng chỉ là trắc phi, cấm luyến...... Chân lại tách ra một chút cho bổn toạ."
Trong dây dưa, Mặc Nhiên lật người y lại, giấy mực đầy bàn bị làm tán loạn, bút lông cũng rơi xuống đất. Sở Vãn Ninh bị hắn ấn lên bàn, dưới thân chỉ có thống khổ không ngừng, mênh mông vô biên vô hạn trước mắt.
Trước mắt hiện lên Mặc Nhiên còn thiếu niên mỉm cười với y, lông mi dài đen nhánh ôn nhu chớp động, như cánh hoa sậm màu.
Bên tai là tiếng Đạp Tiên Đế Quân trầm thấp thở dốc, đang làm nhục y khinh tiễn y, đang khàn khàn nói: "Sở Vãn Ninh...... A, trong lòng Sở phi của bổn toạ vẫn còn nhớ thương người khác?"
"Cái gì mà "Nguyện Ta như sao Quân như nguyệt, đêm đêm lưu quang cùng sáng tỏ." Trong giọng nói lại có sát ý, "Ngươi cho rằng ta thật sự không hiểu chút nào à?"
Sở Vãn Ninh cắn răng, nằm trên bàn đá, người bị cắn, bị véo, toàn ấn ký ướt hồng, mắt phượng lại kiên cường: "Ngươi không hiểu."
Biết rõ mở miệng chống đối sẽ đổi lấy đối đãi hung ác hơn, vẫn chấp mê bất ngộ nói, ngươi không hiểu.
Ngươi không hiểu cố nhân là ai, ngươi cũng không biết biển rộng núi xa đến tột cùng là vì cái gì.
Ngươi sẽ không biết quân là ai, nguyệt lại chỉ ai.
Ngươi...... Sẽ không hiểu được.
Sau một hồi hoang đường, Mặc Nhiên rốt cuộc buông tha y.
Y phục Sở Vãn Ninh hỗn độn, nằm trên cánh hoa tím, nằm giữa bút mực lời thơ, đuôi mắt y ửng đỏ, như diễm sắc khi hái nhuỵ hoa vương trên đầu ngón tay.
Môi đều đã cắn nát, toàn máu.
Y đứng dậy, chậm rãi mặc y phục cẩn thận...... Bị giam lỏng lâu như vậy, từ xuyên tim xẻo cốt ban đầu, giờ đã biến thành chết lòng không gì đáng buồn hơn.
Linh hạch bị phá huỷ thì giờ y còn làm gì được? Cái gọi là tôn nghiêm, cũng chỉ còn dư lại sau mấy việc đã rồi, cho dù mình có cố chấp mặc lại y phục cẩn thận, không muốn giả với nhân thủ.
Lúc y làm xong hết thảy, Mặc Nhiên đã ngồi bên bàn đá, cầm thư y viết, xem lại từng tờ từng tờ.
Xem tới trang nhân gian tỉnh mộng ngắm mưa rơi, tay hắn tựa hồ hơi ngừng lại, sau đó rất nhanh đã lật sang trang khác, cười nhạo nói: "Xương cốt đã mềm, chữ vẫn đĩnh tú như xưa."
Hắn cất chồng thư này vào tay áo, sau đó đứng dậy.
Gió thổi qua vạt áo hắn, cánh hoa bay xuôi theo áo bào màu đen thêu chỉ vàng.
"Kiến tín như ngộ, triển tín thư nhan." Y nói xong câu đó, rốt cuộc nâng mi lên, liếc mắt nhìn nam tử dáng người cực cao một cái, "Ta từng dạy ngươi viết, là ngươi quên mất."
"Ngươi từng dạy ta viết?" Mặc Nhiên nhíu máy, cũng không phải cố tình đùa cợt Sở Vãn Ninh, nhìn dáng vẻ của hắn, thật sự là một chút ấn tượng hắn cũng không nhớ.
Người muốn đi dừng bước chân.
Mặc Nhiên hỏi: "Chuyện khi nào."
Sở Vãn Ninh nhìn hắn, nói: "Rất lâu trước kia."
Y nói xong câu đó, liền xoay người, về phòng Hồng Liên Thủy Tạ.
Mặc Nhiên đứng yên ở chỗ cũ, nhất thời không rời đi, cũng không vào trong. Sau đó Sở Vãn Ninh từ cửa sổ thoáng nhìn hắn ngồi lại bàn đá, cầm chặn giấy đè lên xem lại từng trang thư.
Sở Vãn Ninh đóng cửa sổ lại.
Ban đêm, y vì bị tra tấn như thế, không biết nên tắm rửa sạch sẽ kỹ càng cho mình kiểu gì, vì vậy bị phong hàn.
Vốn cũng chẳng phải chuyện gì lớn, y cảm thấy Mặc Nhiên hắn cũng sẽ không biết. Nhưng ngày ấy không biết vì nguyên nhân gì, nghe Lưu công công nói, hình như là vì Tống Thu Đồng nấu một chén hoành thánh, không biết vì sao lại chọc Đạp Tiên Đế Quân giận tím mặt, không những chẳng thèm ngủ lại tẩm cung của Hoàng Hậu, đến bữa tối cũng không ăn, đã phất tay áo bỏ đi.
Đêm đã khuya, đầu hạ mưa lớn. Lúc này, có người tới Hồng Liên Thủy Tạ.
Đó là người hậu cận, hiểu rất rõ quan hệ giữa Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh, còn bị Mặc Nhiên yêu cầu gọi y là tông sư.
Nếu không phải có một tia lòng tốt ấy, vẫn là ác độc cay nghiệt.
Sở Vãn Ninh có vẻ khó chịu tới lợi hại, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, người cũng thực âm trầm, y nói: "Không đến."
"Bệ hạ có——"
"Có gì cũng không đến."
"..."
Lên giường với một người bệnh đương nhiên chẳng có gì thú vị, từ xưa khi thân thể y phá lệ không khoẻ, Mặc Nhiên cũng sẽ chẳng cưỡng cầu điều gì.
Nhưng không lâu sau đó, cung nhân vừa bị đuổi đi đã quay lại, hắn vào Hồng Liên Thủy Tạ, hành lễ trước mặt Sở Vãn Ninh ho tới lợi hại, sau đó biểu tình đạm mạc nói: "Bệ hạ có chỉ, bệnh nhẹ không sao, mời tông sư tới trước Vu Sơn Điện hầu hạ nghỉ ngơi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT