Edit: LuBachPhong36

Mặc Nhiên cắn chặt răng, khóe mắt tẫn nứt: "Sư Minh Tịnh!!!"

Sư Muội phất ống tay áo một cái, dưới ánh trăng, vạt áo hắn tung bay.

Hắn đứng trên ngọn cây, mặt khẽ nghiêng, ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt tuấn tú: "Đi đi, nếu còn không đi sư tôn sẽ tỉnh. Nếu người tỉnh lại nhìn thấy chúng ta đứng đây cãi nhau, sợ là lại không vui."

Dừng một chút, hắn mỉm cười bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi A Nhiên, lần sau gặp mặt, nhớ rõ phải gọi ta là Hoa Bích Nam, hoặc là gọi ta sư công cũng được—— nếu như, còn có lần sau."

Lúc hắn nói xong, bay lên trời, mũi chân uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ một thoáng đã biến mất trong rừng cây Long Huyết Sơn rậm rạp, cuối cùng không còn nhìn thấy bóng dáng. Chỉ còn sót lại tiếng cười vừa êm tai vừa u tối lạnh lùng, giống như một tấm mạng nhện giăng xuống, lơ lửng trong bóng đêm lạnh lẽo, mãi không tiêu tan.

"Sư Muội! —— Sư Minh Tịnh!!"

Trong sương mù dày đặc giữa núi rừng, Sư Muội không bao giờ quay đầu lại nhìn Mặc Nhiên nữa, hắn ôm chặt người trong lồng ngực, hăng hái lướt qua vách đá sườn núi nhấp nhô cao thấp, áo choàng tung bay, y phục phần phật.

Trong lòng hắn có nỗi vui sướng không nói nên lời, trong mắt hắn phiếm lên ánh sáng lấp lánh. Giống một gã thợ săn thắng lợi trở về, đang chờ được ăn no nê thành quả. Chính trong lúc hắn đang bay thấp, lại bỗng nghe được người hắn đang ôm trong lòng khàn khàn giọng mà gọi một tiếng: "Mặc Nhiên...."

Nét mặt vui sướng của Sư Muội cứng lại, ngay sau đó nheo mắt, ánh mắt ba phần lạnh lẽo bảy phần khô nóng.

"...... Hắn có cái gì tốt, đáng để ngươi vì hắn đi đến bước này."

Nhưng Sở Vãn Ninh không nghe thấy, y đang phát sốt cao, một gương mặt thanh tuấn anh khí giờ đây trắng bệch như băng trên mặt hồ, thậm chí còn có thể khiến người nhìn rõ mạch máu xanh nhạt bên dưới lớp da mỏng.

Sở Vãn Ninh nhẹ giọng mà gọi: "Mặc Nhiên......"

Sư Muội bỗng chốc dừng lại bước chân, dường như đã nhẫn nhịn lâu lắm, vừa có vẻ gấp đến khó dằn nổi vừa bực bội ấm ức, nhưng hắn do dự một lát, vẫn khắc chế chính mình.

Hắn đứng trước một Sở Vãn Ninh đang hôn mê, không còn giữ được sự bình tĩnh thành thạo như đứng trước mặt Mặc Nhiên, hắn nhìn chằm chằm gương mặt Sở Vãn Ninh trong chốc lát, nói: "Đừng nghĩ đến hắn nữa, rất nhanh sẽ không còn Mặc Nhiên đâu. Sau này người phải theo ta thôi."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng mà ta biết ngươi là người thâm tình, nếu nhất thời chưa quên được hắn, thực ra cũng không sao. Chờ sau khi ta đạt thành đại sự, sẽ có đủ tinh lực từ từ thuyết phục ngươi."

Nói xong câu đó, hắn lại một lần nữa lướt đất mà lên, triệu ra bội kiếm giữa không trung, lập tức bay về hướng Giao sơn anh hùng trủng.

Đêm đã khuya, nơi chôn cất ở Nho Phong Môn yên tĩnh, ánh trăng chiếu trên từng ngôi từng ngôi mộ. Những khối thi thể trước đó bị Từ Sương Lâm biến thành quân cơ Trân lung vì mất đi linh lực lưu chuyển nên sẽ không bao giờ nhúc nhích nữa, chỉ đứng cứng đờ trên vị trí của mình, không còn động đậy.

Sư Muội lấy máu tươi của gia tộc Nam Cung mà hắn cất giữ để mở ra cửa điện, hắn đảo tròng mắt, nhìn thấy Nam Cung Liễu đang đứng ngốc ở phía chân núi.

Nam Cung Liễu không thể tính một quân cờ hoàn chỉnh, chỉ là một thứ bán thành phẩm, ít nhiều cũng còn lưu lại chút nguyên khí. Nhưng hiện giờ người này đã hoàn toàn mất trí, đầu óc quá lắm cũng chỉ là đứa trẻ lên năm, Sư Muội cũng không rảnh để giết hắn, huống chi ít nhiều hắn cũng còn chút công dụng.

"Bạn thân ca ca, ngươi đã về rồi." Nam Cung Liễu nhìn lên thấy hắn, liền giãn mặt ra cười, trên gương mặt hơi béo có chút nhiệt tình cởi mở.

Từ Sương Lâm từng nhận Sự Minh Tịnh là bạn thân của mình, cho nên Nam Cung Liễu cũng theo hắn gọi người này là bạn thân ca ca.

Cái này xưng hô làm Sư Muội hơi khựng một chút, sau đó nheo lại đôi mắt: "Đừng gọi bậy."

"A......" Nam Cung Liễu liền có chút mờ mịt mà nhìn hắn, "Ngươi không thích ta xưng hô với ngươi như vậy sao?"

"Không thích, gọi ta Hoa Bích Nam là được." Mặt Sư Muội âm trầm, "Đi, đi lên phía trước mở đường cho ta."

"Bạn thân ca ca muốn đi đâu?"

"......" Cũng không có đáng gì phải so đo với một tên đầu óc chỉ mới năm tuổi, Sư Muội mất kiên nhẫn nói: "Đưa ta đến mật thất trước kia Từ Sương Lâm từng ở."

Nam Cung Liễu liền dẫn hắn đi.

Thực ra gian mật thất kia đối Sư Muội mà nói cũng không phải bí mật, chỉ là dọc theo đường đi có quá nhiều chỗ cần phải tưới máu tươi của gia tộc Nam Cung, tuy hắn có trữ, nhưng trong lồng ngực đang ôm Sở Vãn Ninh, một mình ra tay cũng thật phiền toái, chi bằng dùng của Nam Cung Liễu tốt hơn.

Một trước một sau đi một đoạn đường, Nam Cung Liễu bỗng nhiên quay đầu lại, dường như nhịn không được tò mò, hỏi hắn: "Bạn thân ca ca hôm nay mang bằng hữu trở về qua đêm sao?"

"Qua đêm?" Sư Muội hình như là bị hai chữ này làm hài lòng, ánh mắt hơi hơi thả lỏng, hắn mỉm cười nói, "Không khác lắm, chính là qua đêm, nhưng mà sau này hắn phải ở chỗ này qua rất nhiều rất nhiều đêm, phải nói là thường trú."

Nam Cung Liễu liền càng thêm tò mò: "Hắn là ai vậy?"

Sư Muội suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười cười: "Ngươi thật muốn biết? Chuyện này chỉ sợ không thích hợp cho con nít nghe."

Nam Cung Liễu liền trợn tròn đôi mắt, thật giống như trên một gương mặt nam tử trung niên lại biểu lộ vẻ kinh ngạc của trẻ con, thực làm cho người ta có chút ghê tởm, cũng có chút buồn cười.

Bọn họ một đường đi đến trước cửa mật thất, cửa lớn mở ra, bên trong đốt đèn trường minh. Trong gian mật thất bày biện đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, trải bộ lông hổ răng kiếm thật dày, treo màn lụa mỏng. Cạnh giường còn một chiếc bàn nhỏ, một chiếc đàn Không, trừ những thứ này ra, bốn vách tường trống trơn, không còn gì khác.

Sư Muội đỡ Sở Vãn Ninh nằm xuống giường, rồi chính mình phất ống tay áo ngồi bên cạnh giường, rũ mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Sở Vãn Ninh. Ánh nến rất sáng, chiếu khắp gương mặt quen thuộc này.

Lúc tỉnh, mày kiếm dài đến tóc mai, mắt phượng sinh uy.

Mà giờ phút này gương mặt tiều tụy, một đường cong chạy từ sườn mặt đến dưới cằm rồi mất hút như khói tàn.....

Sư Muội cũng không để tâm những chuyện này, hắn chỉ cảm thấy tranh giành qua hai đời, Sở Vãn Ninh cùng Mặc Nhiên rốt cuộc đều thua trong tay hắn. Giờ này khắc này, Sở Vãn Ninh đang nằm bên người hắn, Mặc Nhiên tạm mất linh lực, rất nhanh cũng sẽ ngoan ngoãn bước vào cục diện do chính mình bày sẵn, mưu đồ của hắn rốt cuộc sắp thành hiện thực.

Đang nhìn đến thất thần, chợt nghe thấy Nam Cung Liễu thò đầu qua hỏi: "Ơ? Người này trông rất quen nha."

Sư Muội liếc mắt nhìn qua hắn: "Ngươi nhớ ra hắn là ai sao?"

"Không nhớ ra."

Sư Muội nhắc một chút: "Trước kia vị ca ca này đã quở mắng ngươi, làm cho ngươi khó xử."

"Hả? Ở chỗ nào?"

"Ở ngay trên đại điện Nho Phong Môn."

Nam Cung Liễu mờ mịt nói: "A, thật vậy sao?...... Nhưng sao ta một chút cũng không nhớ được?"

Sư Muội trầm mặc trong chốc lát, ôn nhu mà cười cười: "Không nhớ được mới tốt đó."

Nam Cung Liễu không biết trong lời nói hắn có thâm ý, lại nghiêng đầu nhìn Sở Vãn Ninh trong chốc lát, mới bỗng nhiên nói: "Nhưng mà hắn thật là đẹp. Dáng vẻ nhắm mắt không cười cũng thật đẹp."

Sư Muội cười tủm tỉm nói: "Hắn chính là sủng phi của Đạp Tiên Đế Quân, ngươi nói có thể xấu xí sao?"

"Sủng phi...... Là có ý gì?"

Trên mặt Sư Muội ý cười càng sâu: "Sau này ngươi lớn lên sẽ biết. Bây giờ ngươi giúp ta đi hái một ít quýt tới đây, đun thêm một chút nước ấm..... Tính tình hắn kém như vậy, nếu lúc tỉnh lại không được hầu hạ tốt, sợ là sẽ càng thêm tức giận."

Nam Cung Liễu lập tức đi chuẩn bị.

Ngay lúc đi đến gần cửa, lại có chút do dự. Sư Muội thấy thế, liền hỏi hắn: "Làm sao vậy?"

"Quả quýt......" Nam Cung Liễu do dự cắn ngón tay nói, "Bạn thân ca ca biết khi nào bệ hạ trở về không?"

Bệ hạ trong miệng hắn, chính là chỉ Từ Sương Lâm.

Sư Muội tự nhiên sẽ không nói cho Nam Cung Liễu biết Từ Sương Lâm đã chết, hắn mỉm cười nói: "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, làm việc cho tốt, không bao lâu nữa bệ hạ sẽ trở về."

Mắt Nam Cung Liễu sáng rực lên, lập tức đeo lên giỏ tre đặt bên cạnh cửa mật thất, ra ngoài hái quýt.

Sư Muội nhìn hắn rời đi, sau một lúc lâu mới cười nói: "Thật thú vị. Lúc có thần trí thì huynh đệ bất hoà, không có thần trí, ngược lại có huynh có đệ như vậy.... Quả nhiên trên đời này có rất nhiều thứ chỉ khi còn nhỏ mới thuần khiết nhất, một khi trưởng thành, tranh quyền đoạt lợi, liền ô uế."

Hắn nói, quay đầu lại, vuốt ve gương mặt Sở Vãn Ninh.

"Ngươi xem, đại đa số Tu Chân giới đều là người như hắn, không đáng cho ngươi bảo hộ." Đầu ngón tay lướt qua từng đường nét trên gương mặt kiệt xuất, Sư Muội thở dài nói, "Tại sao ngươi phải khổ vì những người này, dốc hết sức lực, cắt đứt hồn phách, xé rách thời không, nhẫn nhục phụ trọng...... Cùng ta đấu hai đời?"

Sở Vãn Ninh vẫn trong cơn hôn mê dĩ nhiên sẽ không trả lời hắn.

Đau khổ của kiếp trước và cơn ác mộng lúc này đang dày vò y, làm gương mặt y càng thêm nóng, ấn đường nhíu chặt. Sư Muội chống cằm nhìn trong chốc lát, sau đó lấy từ trong túi càn khôn ra một lọ màu bạc chuyên đựng mạc hương lộ.

"Cho ngươi uống một chút này đi." Sư Muội mở hương lộ ra, "Ta biết ngươi nhất định sẽ mơ thấy chuyện của kiếp trước. Trước đây lúc ở Hiên Viên các, vì biết ngươi sẽ đến nên mới làm riêng mạc hương lộ cho họ đem đi bán..... Ta muốn để ngươi dễ chịu một chút, nhưng cũng không muốn khiến ngươi sinh ra nghi ngờ. Cho nên ngươi xem, đi theo ta vẫn tốt hơn là đi theo Mặc Nhiên đúng không? Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần ngươi làm ta vui, mỗi ngày ta đều có thể cho ngươi nếm thử cái mới. Còn hắn có thể cho ngươi cái gì, hắn chỉ biết đánh nhau."

Mùi thơm ngào ngạt như sương sớm rót đầy một chiếc chung sứ trắng tinh, đưa đến bên môi Sở Vãn Ninh.

Đút thuốc... Sư Muội nhìn thành quả không dễ mà giành được của mình đang nằm trên giường, hắn ngẩn người trong chốc lát, rồi bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt sáng ngời. Hắn tìm kiếm trong túi càn khôn, cuối cùng tìm được một dải lụa đen nhánh. Hắn buộc dải lụa đen trên mắt Sở Vãn Ninh, hạ một chú pháp khiến đôi mắt y hoàn toàn bị che lại.

Làm xong tất cả, hắn từ từ đứng dậy, nắm cằm Sở Vãn Ninh xoay trái xoay phải đánh giá một phen, rất là hài lòng.

"Ừm, thật sự rất đẹp. Khó trách kiếp trước Mặc Nhiên thích cột lại như vậy rồi làm ngươi. Ngẫu nhiên học hắn một chút cũng không tệ, ít nhất trên phương diện này hắn thực sự có chút tình thú."

Nụ cười Sư Muội vẫn luôn rất dịu dàng, chưa từng thay đổi. Đầu ngón tay hắn chậm rãi lướt qua cằm, môi, sóng mũi Sở Vãn Ninh, cuối cùng dừng lại trên dải lụa đen bịt mắt.

Hắn lại dùng giọng điệu mềm mại ôn nhu khiến người không rét mà run, nói: "Sư tôn, nhanh chút tỉnh lại đi. Ta nha.... mới vừa nghĩ ra một trò rất thú vị, chờ ngươi tỉnh, chi bằng chúng ta cùng nhau chơi, được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play