Đối với Sở Vãn Ninh mà nói, đây là lần đầu tiên nắm tay Mặc Nhiên, mười ngón đan xen.
Y cảm thấy đã đủ rồi, quá nhiều, may mà Mặc Nhiên không có nhiều hành động, bằng không y có thể thật sự nhảy từ nơi cao trăm thước xuống, bỏ trốn mất dạng.
Thật là may mắn.
Mà đối với Mặc Nhiên mà nói, đây là không biết lần thứ bao nhiêu hắn nắm tay Sở Vãn Ninh, mười ngón đan xen.
Hắn cảm thấy không đủ, quá ít, nhưng may mà mình không làm ra nhiều hành động, bằng không có thể đưa tay lên môi hôn sau đó đòi lấy nhiều hơn, biết vị ăn vào xương tuỷ.
Thật là không tốt.
Nhưng cho dù là vậy, Mặc Nhiên vẫn cảm thấy được, Sở Vãn Ninh tựa hồ đang lẩn trốn.
Lúc họ cùng nhau đáp xuống từ thân kiếm, Sở Vãn Ninh lại không nói hai lời đã xoay người bỏ chạy, chạy hai bước, cảm thấy chạy trốn quá vội, lại lập tức chậm lại.
Chậm lại không được hai bước, nghe thấy Mặc Nhiên đuổi theo sau y, dưới xấu hổ buồn bực lại hoảng loạn, liền bắt đầu đi nhanh hơn.
"..."
Mặc Nhiên nhìn y sải bước, trong lòng vừa ngứa vừa đau, vừa ấm vừa mềm.
Mắt thấy Sở Vãn Ninh cúi gằm mặt tới đại thụ, Mặc Nhiên lập tức nói: "Cẩn thận——!"
"Rầm!"
Vẫn là đụng trúng.
Hắn vội đi tới, hỏi: "Đau không? Để ta xem nào."
Sở Vãn Ninh che trán không hé răng, một lát sau, lại bỏ lên phía trước.
Mặc Nhiên muốn đi cùng, kết quả nghe y nói một câu: "Ngươi đừng đi theo ta."
"Ta... Cũng muốn về nghỉ ngơi mà."
"Ngươi đứng hóng gió thêm một lát đi, hóng lạnh thì vào."
Hóng lạnh?
Mặc Nhiên cười, hóng lạnh thế nào được?
Nắm tay người, một đêm này, lòng đã nóng rực.
Nhưng hắn vẫn nghe lời, không đi theo nữa. Hắn đứng dưới ánh trăng sáng thanh lãnh, nhìn Sở Vãn Ninh đi xa, cho đến khi biến mất sau tường không thấy nữa, rồi sau đó đến cây đại thụ Sở Vãn Ninh va vào, yên lặng chốc lát, dựa trán lên thân cây.
Vỏ cây thô ráp, hắn nhắm mắt lại.
Sở Vãn Ninh...
Thích hắn.
Phi hoa lưu thuỷ, cô đảo như xuân.
Hạo nguyệt đương không, thanh vân tế nhật.
Triều tịch ám dũng, thuỷ thiên nhất sắc.
Nhân gian dù tốt, cũng không sánh bằng một câu, Sở Vãn Ninh thích hắn.
Tuy là lời hắn không biết nói sao, tư chất ngu muội, giờ khắc này cảm xúc mênh mông, tuôn trào như suối. Tình yêu của Mặc Vi Vũ đơn giản thẳng thắn như đầu gỗ thành thi nhân, Sở Vãn Ninh thích hắn, Sở Vãn Ninh... Sở Vãn Ninh thích hắn!
Hắn dụi trán lên vỏ cây, muốn trấn định, muốn ẩn nhẫn, muốn "Nguội xuống", muốn...
Không được, làm không nổi.
Hắn rốt cuộc không trấn định được, không ẩn nhẫn được, không nguội xuống được, hắn nhắm hai mắt run nhẹ, giữa lông mi thấm nhu tình cùng mừng rỡ như điên, khoé miệng hắn muốn giương lên, lúm đồng tiền càng lúc càng sâu, chứa đầy mật ngọt.
Sở Vãn Ninh thích hắn.
Thích hắn.
Là... Là người hắn lưu luyến si mê kia, là người tốt nhất trên đời, là người hắn muốn ôm trong lòng suốt quãng đời còn lại, là Sở Vãn Ninh... Là Sở Vãn Ninh...
Đường đường từng là Đạp Tiên Quân, giờ là Mặc Tông sư ở Tu Chân giới, thế mà lại một mình ở bãi cát trắng không người, chống lên cành đại thụ, nhắm hai mắt cúi đầu, bả vai khẽ run, cười thành tiếng.
Bởi vì Sở Vãn Ninh thích hắn, nên hắn thấy gió cũng ngọt, nghe thấy tiếng sóng cũng ngọt ngào.
Sở Vãn Ninh, thích hắn.
Hắn rủ mắt cười, nhưng cười cười, lại khóc.
Hắn như người điên mà cười, chảy nước mắt, thật ngọt, nhưng quá đau lòng.
Sở Vãn Ninh...
Thích hắn.
Từ lúc ở Thải Điệp Trấn, đã trộm giấu đi túi gấm kết tóc.
Thích hắn...
Hắn bỗng nhiên muốn biết, là bắt đầu từ khi nào, Sở Vãn Ninh đã đứng sau mình, yên lặng bồi, yên lặng chờ, chờ hắn quay đầu lại, chờ hắn duỗi tay, chờ hắn xoay người lại nhìn.
Sở Vãn Ninh, đợi bao lâu?
Kiếp này, kiếp trước.
Chồng lên nhau, hai mươi năm?
Còn lâu hơn hai mươi năm.
Hắn là Mặc Vi Vũ nhìn thấu đất cát, biết vô giá nhất trên đời, là năm tháng.
Dưới quyền thế, làm mưa làm gió, cho dù có giữ được đồ chơi quý giá, giai nhân mật ngự, đều sẽ cuồn cuộn không ngừng chảy tới, chỉ có năm tháng, người chết như xuyên, không thể đuổi theo.
Một người, nguyện dùng vạn lượng hoàng kim đổi lấy ngươi, đó là dục.
Một người, nguyện dùng tiền đồ như gấm đổi lấy ngươi, đó là yêu.
Mà một người, nguyện dùng hai mươi năm thanh xuân, năm tháng tốt nhất đổi lấy ngươi, chờ đợi ngươi.
Không chịu hé răng, không cần hồi báo, cũng không cần kết quả.
Đó là ngốc.
Thật sự, thật sự quá ngốc.
Cổ họng Mặc Nhiên nghẹn lại, khổ ý ngập đầu lưỡi, mãnh liệt thành sóng, hắn nghĩ——
Sở Vãn Ninh, ngươi thật sự... Quá ngốc.
Vì sao lại thế? Có thể như thế?
Mặc Vi Vũ ta có tài đức gì... Có thể khiến ngươi như thế.
Ngươi là người tốt nhất trên đời, mà ta thì sao?
Tay đầy máu tanh, chết không đủ thứ, vạn người thoá mạ, vĩnh viễn không siêu sinh.
Ta khi dễ ngươi, căm hận ngươi, cô phụ ngươi, ta hại chết ngươi.
Ngươi căn bản không biết ta đã từng làm gì...
Ngươi căn bản không biết!!
Mặc Nhiên dựa lên cây kia, tiếng khóc nghẹn ngào hoà vào gió biển thét gào. Hắn đã làm gì...
Trong ánh mắt Sở Vãn Ninh, đi đuổi theo bóng hình người khác.
Trong ánh mắt Sở Vãn Ninh, si ngốc chờ một người khác quay đầu lại.
Ở ảo cảnh Kim Thành Trì, chính miệng hắn nói với Sở Vãn Ninh, Sư Muội, ta thích huynh.
Hắn cầm đao cắt vào lòng Sở Vãn Ninh!
Nhưng Sở Vãn Ninh thì sao?
Trầm mặc tựa như bàn thạch, sóng biển cũng không đổi, dao đâm vào lòng, y cũng như thể không có chuyện gì, quan tâm hắn, khoan dung với hắn, làm bạn cùng hắn.
Tới tận lúc chết.
... Tới tận lúc chết.
Hắn cười to, hắn khóc rống, dưới ánh trăng chỉ có mình hắn, không ai tới nhìn, hắn ngu ngốc cùng điên cuồng.
Sở Vãn Ninh, hai đời, hai đời đến chết đều không cho Mặc Nhiên biết tâm ý của mình, người ngạo cốt tranh phong này đã làm một chuyện hèn mọn nhất, chính là thích một người.
Vì người kia, y làm tất cả mọi chuyện có tể, lại đã chờ đợi từ lâu, rõ ràng ánh mắt đối phương sẽ vĩnh viễn không có mình, y biết rõ đối phương sẽ không yêu mình, lựa chọn không làm phiền, không để cho người khác bối rối.
Lựa chọn, giữ lại tôn nghiêm cuối cùng.
Kiếp trước, đến chết, y cũng chỉ nói một câu cuối cùng, là ta bạc ngươi, tử sinh không oán.
Kiếp này, mình thổ lộ với y, Sở Vãn Ninh là người tốt như vậy, người kiêu ngạo như vậy, lại nói: "Ta không tốt. Ta xưa nay chưa từng có ai thích."
Đạp Tiên Quân... Mặc Vi Vũ... Đã... Làm cái gì...
Đã làm cái gì!!!
Bị mù, hay bị ngu?
Dùng gì làm tổn thương, dùng gì cô phụ người ta.
Sở Vãn Ninh nằm trên giường, màn đã hạ xuống, y cách một tầng rèm mờ ảo, nhìn ánh đèn bên ngoài.
Mặt y thật nóng, tim đập thật nhanh, suy nghĩ ngừng lại, chảy rất chậm.
So với người ngoài kia vì tội ác, mà không cảm nận được ngọt ngào thuần tuý, Sở Vãn Ninh có vẻ đơn giản như vậy, trong sạch.
Y duỗi năm ngón tay ra, giơ trước mặt, chờ đến khi hoàn hồn, nhận ra mình đã dùng một bàn tay khác phủ lên, hai tay giao điệp, như lúc nãy Mặc Nhiên nắm tay y.
"..."
Nhận ra mình làm gì, Sở Vãn Ninh ngẩn cả người, ngay sau đó thẹn quá hoá giận, hận mình vì tâm viên ý mãn, vậy mà si mê lực đạo cường hãn khi nãy mà không thoát ra được.
Không có tiền đồ!
Y hung dữ buông tay mình ra, cũng dùng tay trái đánh lên tay phải một cái.
"Lạch cạch."
Cửa bỗng mở, kéo theo gió đêm thổi trên cát.
Sở Vãn Ninh đột nhiên trở mình, nhắm mắt vờ ngủ. Y nghe tiếng nam nhân đi vào phòng, tới trước giường, thân ảnh cao lớn che khuất ánh nến mờ nhạt, dù cách rèm, cũng có thể cảm nhận được ánh tối nhạt đi, bóng Mặc Nhiên ở bên giường, áp bách y, làm y có chút không thở nổi.
"Sư tôn, người ngủ rồi sao?"
Tiếng Mặc Nhiên thực ôn nhu, không biết vì sao, mang theo chút khàn khàn, như tẩm trong nước biển.
Sở Vãn Ninh không đáp lại.
Mặc Nhiên đứng yên ở chỗ cũ chốc lát, sau đó sột sột soạt soạt, tựa hồ sợ đánh thức Sở Vãn Ninh, lại ngủ ở chỗ hôm qua, quy quy củ củ, thành thành thật thật mà trải rơm cho mình, lại thổi tắt nến.
Phòng thoáng chốc rơi vào bóng đêm, thậm chí vì không có linh điệp cùng hải đường, bóng đêm càng sâu, làm cảm quan của người ta bị kích thích, bị áp bách, làm người ta sợ trong bóng đêm sẽ xảy ra chuyện gì, lại chờ mong trong bóng đêm có thể xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Mặc Nhiên lại chẳng làm gì, người từng vào nhà thổ thanh lâu nhiều lần này, bỗng trở nên chất phác, cẩn thận, thương tiếc, thủ lễ.
Hắn nằm xuống.
Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng thở hắt ra, mơ hồ sinh ra chút phiền muộn, nhưng y còn chưa kịp thẹn vì mình phiền muộn, đã nghe tiếng Mặc Nhiên lại bật dậy. Sau đó, rèm khẽ lay động, hắn vén rèm giường y lên.
Tim Sở Vãn Ninh vọt lên họng, y vẫn không nhúc nhích, vẫn cuộn tròn giả bộ ngủ say, còn cố gắng điều hoà hô hấp của mình, hy vọng đối phương không nhận ra điểm khác thường.
Y không biết Mặc Nhiên bỗng dậy, là muốn là chuyện gì.
Y chưa từng kết đạo lữ, chưa từng phá giới, y chỉ có một hiểu biết duy nhất về mối quan hệ, đều là đến từ những giấc mộng không tên hoang đường kia.
Y như người chưa từng xuống nước, nỗi sợ sóng lớn mãnh liệt lớn hơn khát vọng, thà tìm phao trước mới đi tới nơi nước dâng lên eo. Nếu lập tức bắt y đối mặt với sóng gió, y sợ mình sẽ bị xoáy nước nhấn chìm.
Cho nên, kỳ thật y rất sợ Mặc Nhiên làm ra nhiều chuyện.
Nhưng mà, không biết có phải vì Mặc Nhiên cảm nhận được run rẩy rất nhỏ của y hay không, hay nghe thấy tiếng tim đập mạnh của y, Mặc Nhiên an tĩnh đứng đó một lát, sau đó hắn cúi người——
Lúc cúi xuống thấp, Sở Vãn Ninh cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở hùng hồn nóng cháy của hắn, nóng bỏng trong lòng phải áp xuống.
Lại chỉ, thấp thấp như vậy nhìn y một lát, vén một sợi tóc phiền phức của y ra sau tai, sau đó đắp chăn cẩn thận, giúp y giữ ấm.
Trong lòng Sở Vãn Ninh trấn định hơn, lại cảm thấu không hài lòng. Nhưng xem như vậy, Mặc Nhiên vẫn thành thật...
Chữ "Người" vụt qua trong đầu, người thành thật Mặc Nhiên lại cúi xuống, Sở Vãn Ninh chỉ kịp cảm nhận được cảm giác ấm áp mềm mại bên má, đầu uỳnh một tiếng hoảng sợ, như đá lớn rơi xuống biển, bắn lên ngàn một nước cao.
Hơi thở của Mặc Nhiên quanh quẩn bên y, hun nóng y, dày vò y.
Hắn hôn lên má y.
Có mấy người có thể đối mặt âu yếm người ngủ cùng, chỉ ngồi yên nhìn, chỉ đắp chăn lên, chỉ nói một câu ngủ ngon chứ.
Mặc Vi Vũ cố gắng hết sức khắc chế và nhẫn nại, khoá lại dục vọng ăn vào da thịt, siết chặt lại, chỉ buông xuống một nụ hôn mềm mại ấm áp này.
Máu chảy rần rật, Vãn Dạ Ngọc Hành anh minh thần võ đáng thương, một đời thong dong trấn định, tư thế oai hùng, lại trong hô hấp trầm thấp nóng cháy của Mặc Vi Vũ, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Y nhất thời không thể hỏi gì, không thể nhận ra gì, hô hấp cũng ngừng lại, tim đập nhanh như không thuộc về mình, trong trời đất rộng lớn, giống như không còn lại gì, lại giống như bỗng cháy lên một ngọn lửa trong lòng, trước mắt hiện lên ánh sáng chồng chéo sặc sỡ. Trong lúc đầu váng mắt hoa, y miễn cưỡng nhận ra được một điều:
Mặc Nhiên hôn y.
Cho dù chỉ là bên má.
Nói tới cái khác, như Mặc Nhiên hôn bao lâu, y căn bản không còn sức mà nghĩ, ngón tay y siết chặt lấy chăn, mồ hôi ướt đẫm, mí mắt y không nhịn được mà run lên, run rẩy...
May mà đêm thật tối, lông mi không kiềm được mà run lên của y không bị Mặc Nhiên nhìn thấy.
Cũng may mà mặt Sở Vãn Ninh quá nóng, cả người cũng hôn hôn trầm trầm, nên y không cảm nhận được, trong nụ hôn, có một giọt nước mắt ấm áp từ gương mặt Mặc Nhiên nhỏ xuống, thấm vào cổ mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT