Edit: Tiêu Tiêu + Chu

Beta:

Hai người đi vào Phi Hoa Đảo, một chỗ gần biển bên vực, nơi đó lởm chởm quái thạch đá, phía dưới chính là biển rộng sóng lớn mãnh liệt, khoảnh khắc sống biển va chạm ở trên tảng đá liền vỡ thành vạn điểm tuyết nhỏ, bốn phía cái gì cũng đều không có, biển trời rông mênh mông, một vòng trăng non.

Mặc Nhiên triệu hồi bội kiếm mình đã kí khế ước, rồi sau đó quay đầu hỏi Sở Vãn Ninh: “Sư tôn sao không ngự kiếm?”

“Không phải sẽ không.” Sở Vãn Ninh nói, “Là không am hiểu.”

“Như thế nào là không am hiểu kiếm pháp?”

Sở Vãn Ninh vung ông tay áo lên, biểu tình vài phần cao ngạo, nhưng lỗ tai lại căn đỏ: “Ta chỉ có thể ở chỗ cách mặt đất không xa mà phi kiếm.”

Mặc Nhiên lại có chút kinh ngạc, loại đồ vật ngự kiếm này, cách mặt đất một tấc hòa li trăm mét, sở dĩ là không tiêu hao linh lực giống nhau, nếu Sở Vãn Ninh có thể ở cách mặt đất không xa mà phi, không có đạo lí là không thể phi lên trời cao đi, liền nói: ” Sư tôn, người thử một lần, ta nhìn xem.”

“…….” Sỡ Vãn Ninh thật ra không có ngự kiếm, khuôn mặt nhạt nhẽo nói, “Ta ngày thường không muốn ngự kiếm, là bởi vì cảm thấy vũ khí vẫn nên được kính trọng, đạp ở dưới chân, không khỏi cảm thấy không ổn.”

“?”

Không biết vì sao hắn tự nhiên lại giải thích, nhưng Mặc Nhiên vẫn gật gật đầu.

“Sư tôn nói không sai…….. Nhưng……… chúng ta cũng không thể nằm trên thân kiếm, hoặc là ở trên thân kiếm phi đi.”

Sỡ Vãn Ninh nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu lại thấy dưới ánh trăng, nam nhân kia cười ngâm ngâm mà nhìn mình, không khỏi cáu giận, nói: “Ngày thường, nếu có việc gấp, ta đều dùng thăng long kết giới để thi hành.”

Mặc Nhiên hơi giật mình: “Con tiểu long kia?”

“Nó có thể biến lớn.” Sở Vãn Ninh nói, tựa hồ hơi vớt vát lại mặt mũi, nhưng rất nhanh lại có chút xấu hổ, “Bất quá gặp được Nho Phong Môn cháy lớn, liền hoàn toàn vô dụng. Nó sợ lửa”

Mặc Nhiên bừng tỉnh: “Cho nên sư tôn muốn học ngự kiếm, là muốn,…………”

“Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

Mặc Nhiên không hé răng, Lâm Nghi cuồn cuộn khói đặc, giận lửa khỏi hải, cắn nuốt ít nhiều tánh mạng. Lúc ấy, Sở Vãn Ninh đứng ở trên thân kiếm, nhìn phía dưới phàm nhân bị kiếp hỏa căn nuốt, từng tấc từng tấc biến thành tro tàn, không còn gì dư lại, mà đuuờng đường là Tiên Tôn lại không thể làm gì được, không thể ngự kiếm cứu lấy một người, Sở Vãn Ninh ngay lúc đó, có tâm tình gì?

Khó trách người thà ngồi xe ngựa, lười ngự kiếm này, lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy đối với đồ đệ của mình.

“Ta biết rồi, sư tôn đừng lo, ta nhất định dạy người cẩn thận.”

Nghe hắn nói vậy, Sở Vãn Ninh cũng không lên tiếng, buông mi, không biết đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng y vẫn thở dài, đưa tay ra nói: “Hoài Sa, triệu tới.”

Một đạo kim quang bỗng ngưng tụ lại, Mặc Nhiên yên tĩnh đứng dưới ánh trăng, lần nữa nhìn thấy thanh thần võ xuất hiện khi quyết đấu sinh tử với hắn trong kiếp trước.

Vũ khí sát phạt của Sở Vãn Ninh——

Hoài Sa.

Đó là thanh trường kiếm rất thích hợp với Sở Vãn Ninh, chỉ sợ trên đời này không có người thứ hai, có thể xứng làm chủ nó hơn Sở Vãn Ninh được. Hoa văn trên nó mờ nhạt, toàn thân chảy kim quang, vì kim quang trên nó quá chói mắt, thậm chí còn tái nhợt. Kim quang cuồn cuộn không ngừng, thập phần thong dong chảy xuối theo thân kiếm, giữa bóng đêm, như pháo hoa rực rỡ, lại như màn lụa trắng mềm mại.

“Đây là Hoài Sa.” Sở Vãn Ninh nhìn nó, nói, “Ngươi chưa từng thấy, lệ khí của nó quá nặng, ta không hay dùng.”

Mặc Nhiên tâm tình phức tạp, hồi lâu mới gật đầu, trầm thấp nói: “Là một thanh kiếm tốt.”

Gió đêm thổi qua, Mặc Nhiên bước lên thân kiếm của mình, mũi chân khẽ động, bội kiếm nghe lệnh từ từ bay lên, cách mặt đất mấy tấc.

Sở Vãn Ninh cũng đứng trên Hoài Sa, Hoài Sa mười bình tám ổn mà bay lên vài tấc, chở Sở Vãn Ninh vòng một vòng.

“Không phải cũng khá ổn sao?” Mặc Nhiên nói, “Thử lại lần nữa xem.” Hắn nói, nâng kiếm lên cao tầm năm thước, cúi đầu cười cười với Sở Vãn Ninh, “Lên đây thử xem.”

“…”

Sở Vãn Ninh mím môi, không hé răng mà nâng Hoài Sa lên ngang bằng với hắn.

Mặc Nhiên nói: “Không có vấn đề gì, sư tôn, không phải người làm được sao? Chúng ta lại——“

Hắn bỗng dưng ngậm miệng, vì hắn bỗng chú ý tới mặt Sở Vãn Ninh tái nhợt, đường cong gương mặt căng chặt, rủ mi trong gió run lên, tựa hồ đang cố chịu đựng gì đó.

Mặc Nhiên cúi đầu nhìn khoảng cách từ đất lên chưa tới năm thước.

Lại ngẩng đầu, khó tin mà mở to mắt nhìn Sở Vãn Ninh.

Trong lòng hắn bỗng có một ý nghĩ phi thường vớ vẩn——

Sư tôn không ngự kiếm, không phải là vì… Sợ độ cao đó chứ??

Mặc Nhiên: “…”

Chuyện này phi thường xấu hổ, hắn có thể cảm thấy không tưởng tượng nổi. Sở Vãn Ninh người này khinh công rất tốt, mái nhà cao ngất nói lên là lên, nói xuống là xuống, mũi chân trên kiếm cách đất mấy thước, sao người như vậy lại sợ được? Nhưng mà đứng trên thân kiếm nhìn người này, sắc mặt thật sự khó nhìn, ánh mắt tự do, cho dù cố kiềm chế, giữa mày vẫn hiện một tầng lo sợ không yên.

Mặc Nhiên thử gọi: “Sư tôn?”

Sở Vãn Ninh phản ứng có hơi quá, y bỗng ngẩng đầu lên, gió đêm thổi qua làm rối tóc y, nhưng y cũng không đưa tay vén đi, đôi mắt phượng loé lửa giận, tia lủa cảnh giác bắn tung toé: “Hả?”

“Khụ… Phụt.”

“Ngươi cười cái gì!!!”

“Giọng ta khàn, ho khan.”

Mặc Nhiên liều mạng nhịn cười, hắn nghĩ, không chạy, hoá ra là sợ độ cao thật, chẳng trách lúc nãy mới giải thích nhiều như thế, chỉ là muốn cho mình chút mặt mũi.

Nếu sư tôn muốn giữ mặt mũi, làm đồ đệ đương nhiên cũng phải phối hợp cho sư tôn trèo lên cao.

Mặc Nhiên nói: “Ngự kiếm quả thật càng lên cao càng khó, ta lúc đầu, cũng chỉ có thể bay cao năm thước, cần luyện nhiều.”

“Trước kia ngươi cũng không bay lên được?”

“Vâng.”

Mặc Vi Vũ lần đầu ngự kiếm liền bay lên trời cao trăm trượng, ôn nhu gật đầu.

“Nói năm thước cũng không phải, ta không dám nhìn xuống đất, nên chắc là… Tầm ba thước? Tóm lại Tiết Mông hắn có thể dễ như trở bàn tay một chân đạp ta xuống.”

Sở Vãn Ninh hơi yên tâm một chút.

Ngự kiếm với người sợ độ cao, y cũng xấu hổ không dám nói cho ai, nhưng giờ xem ra, có lẽ cũng không mất mặt.

“Sư tôn, người cố gắng đừng nhìn xuống dưới.”

“Hả?”

“Người nhìn ta đi.” Mặc Nhiên bay trên cao, nghĩ nghĩ, lại hạ xuống một chút, “Không cần lên cao nhiều, chỉ cần nghĩ muốn bay ngang ta là được rồi.”

Sở Vãn Ninh liền cắn răng, lại lên thêm một chút nữa. Thân kiếm sáng chói đạp dưới chân, gió đêm vốn ấm áp trước măt y mà nói, cũng trở nên trơn trượt như rắn, chui vào y phục y, nhè nhẹ phun nọc độc.

“Đừng nhìn xuống, đừng nhìn xuống.” Mặc Nhiên không thể kiên nhẫn với y mà lặp lại, đưa tay ra cho y, “Người tới đây, nắm lấy tay ta này.”

Sở Vãn Ninh nghiêm túc chuyên chú học, nói: “Không cần, ta tự làm được.”

Mặc Nhiên không miễn cưỡng y, tính Sở Vãn Ninh hắn biết rõ, người này muốn tự làm, nếu không phải chuyện gì lớn, tốt nhất đừng xen vào y.

Một cự mộc quen che trời, không quen dựa vào người khác.

Bồi bên cạnh y, sánh vai cùng y, mới có thể khiến y thoải mái tự tại.

Tuy rằng hắn thật sự muốn biến Sở Vãn Ninh thành cây liễu mềm mại như nước xuân, hung hăng tiến nhập thân thể biến y thành máu của mình. Hắn như đại đa số nam nhân trên đời, đối với người mình yêu sâu đậm sẽ sinh ra chút không thực tế, dục vọng chiếm hữu đáng sợ.

Đây là bản tính, cũng là bản năng.

Bản năng độc chiếm của giống đực làm hắn khát vọng muốn khoá Sở Vãn Ninh lại, không ngừng nghỉ ngày đêm triền miên cùng mình, nuốt sạch toàn bộ nhiệt tình của mình.

Khát vọng y suốt ngày kê cao gối ngủ, thuỵ não kim thú, hương thơm mĩ diễm, ngoại trừ mình không ai có thể nhìn thấy.

Khát vọng y cả đời đều nằm dưới thân mình, thân hình ấm áp vĩnh viễn bao bọc lấy y.

Khát vọng trên người y mang đầy dấu hôn xanh tím không cần thiết, biến y thành đầy dục vọng, mỗi đêm đều dùng tình yêu nóng bỏng nhất, mới có thể khiến y no, đến mức thoả mãn mềm nhũn.

Nhưng mà, tình yêu lại khiến Mặc Nhiên không đành lòng.

Tình yêu làm hắn muốn tôn trọng Sở Vãn Ninh, muốn thấy y khí phách hăng hái, nhẹ đề khoái mã, muốn nhìn y xuất kiếm hồng trần, tay áo trắng tuyết bay múa.

Muốn dung túng y giữa rừng cây lớn ngạo mạn che trời, nhân từ mà che khuất, dung túng cho y cành lá tươi tốt, cũng cho phép y trong gió bão vứt cành khô.

Vì thế, tình yêu cho hắn bản năng mang gông xiềng, vì y đeo lên vòng sắt và dây cương thú dục, làm hắn hạ mi kiếm chế hô hấp nóng rực, trở nên vào khuôn phép cũ.

Làm hắn cả đời này, đều tình nguyện khoá bản tính lại, rút đi răng nanh sắc nhọn.

Hắn nhân ái mà sinh chiếm hữu, trở nên ích kỷ, giờ lại nhân ái mà sinh khoan dung, trở nên vô tư.

Vì thế hắn sẽ không giống đời trước, muốn giam cầm Sở Vãn Ninh, muốn thay đổi Sở Vãn Ninh.

Tình yêu muộn màng quá mức thuần tuý, làm Đạp Tiên Đế Quân ngày xưa cam nguyện thuần phục, cam nguyện dùng cả đời, đều chỉ làm bạn với Sở Vãn Ninh.

Bội kiếm bay cao hơn chút, tới độ cao nào đó, cho dù Sở Vãn Ninh không nhìn xuống đất, tay cũng không nhịn được khẽ run.

Da đầu y tê dại.

Mặc Nhiên nhìn ra y khẩn trương, liền nói: “Đừng sợ, cái này cũng chỉ giống khinh công thôi.”

“Không giống.” Sở Vãn Ninh nói, “Khinh công dựa vào mình, ngự kiếm thì…”

“Ngự kiếm cũng dựa vào mình mà thôi.”

“Ngự kiếm thì dựa dựa vào kiếm!” Sở Vãn Ninh cả giận nói.

Mặc Nhiên: “…”

Hắn hiểu được vì sao sư tôn mình rất giỏi, nhưng ngự kiếm lại sự độ cao một chút rồi—— Sở Vãn Ninh không thích dựa vào bất cứ thứ gì, y vẫn luôn tự dựa vào mình, nên giờ cũng chỉ có thể tự dựa vào mình, y mới cảm thấy an tâm nhất.

Điều này làm ngực Mặc Nhiên hơi xót, thất thực đau lòng.

Hắn nói: “Không sao, sư tôn, người phải tin tưởng Hoài Sa.”

Nhưng thần thái Sở Vãn Ninh tuy trấn định, trong mắt lại nôn nóng hoảng loạn không giấu được, Mặc Nhiên thấy trán y rịn mồ hôi, dưới chân cũng không ổn, thầm nghĩ hỏng rồi, không thể xuống dưới như vậy nữa. Nếu Sở Vãn Ninh ngã từ trên thân kiếm xuống, chỉ sợ sẽ càng ám ảnh hơn.

Liền nói ngay: “Chúng ta xuống dưới đã.”

Sở Vãn Ninh cầu còn không được, hai người đáp xuống đất, y dừng một chút, hỏi: “Bay cao bao nhiêu?”

Mặc Nhiên định báo nhiều chút, liền nói: “Năm mươi thước hơn.”

Sở Vãn Ninh quả nhiên lắp bắp kinh hãi, mở to mắt: “Cao vậy sao?”

“Đúng vậy.” Mặc Nhiên cười, “Sư tôn lợi hại vậy, lần sau bay, năm trăm thước cũng không phải nói chơi đâu.”

“…”

Nghe tới năm trăm thước, sắc mặt Sở Vãn Ninh vốn trắng bệch lại khó nhìn hơn một chút, không hé răng, nhìn chằm chằm Hoài Sa tới phát ngốc.

Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Nhữ vậy, sư tôn, ta đưa người bay một vòng, để quen đã.”

“Ngươi không cần đưa ta, không phải chưa từng đưa.”

“Nhưng lúc trước, sư tôn ngự kiếm không chịu nhìn xuống đất.”

Nói cũng đúng, mỗi lần đi nhờ kiếm người khác, y luôn cố nhìn phía sau lưng người kia, hoặc nhìn chỗ khác, cố nghĩ mình vẫn đứng vững trên đất.

Mặc Nhiên lại triệu bội kiếm của mình tới, cố ý biến nó to hơn, tự lên trước, sau đó quay lại ôn hoà nói với Sở Vãn Ninh: “Đến, lên đi.”

Sở Vãn Ninh âm thầm cắn răng, vẫn đi lên, khinh phiêu phiêu mà đứng bên chuôi kiếm.

Mặc Nhiên nói: “Đứng cho vững.” Nói xong mũi chân khẽ động, bội kiếm được lệnh, ngay lập tức xé gió bay lên, thẳng tới trời cao. Sở Vãn Ninh lúc đầu còn theo thói quen nhắm chặt mắt, nhưng nghe thấy tiếng Mặc Nhiên cười bên tai y, đột nhiên bừng tĩnh, xốc lại tinh thần nhìn xuống dưới.

Không nhìn còn được, vừa thấy, lông tơ của người Sở Vãn Ninh đều dựng ngược.

Tôn tử Mặc Nhiên này, dùng tốc độ cực nhanh đưa y lên tít trên cao, Phi Hoa Đảo bị ném xa xa phía dưới, trở nên ngày càng nhỏ, bên tai tiếng gió gào thét, y phục đều bị hàn khí ban đêm hoá lạnh, dưới chân trừ bội kiếm chẳng còn gì, bọn họ bay tới trên biển rộng, mặt biển ban đêm đem như thượng cổ cự thú mở lớn miệng, cắn nuốt sinh linh đi tới.

Lông mi lạnh lẽo run lên, Sở Vãn Ninh lại theo bản năng muốn nhắm mắt, nghe thấy Mặc Nhiên nói phía sau: “Đừng sợ, không sao đâu.”

“Ta… Không sợ.” Mặt Sở Vãn Ninh trắng như giấy.

Mặc Nhiên cười: “Được, không sợ thì không sợ. Vậy nếu người lạnh, hoặc không thích, người nói với ta, ta lập tức đưa người về đảo.”

Sở Vãn Ninh không hé răng, y biết Mặc Nhiên đang giữ mặt mũi cho mình.

Rốt cuộc Tiên Tôn trên thân kiếm lạnh lẽo run lên, Tiên Tôn sợ tới phát run trên thân kiếm vẫn muốn giữ lại uy phong.

Mặc Nhiên thấy y có chút chịu không nổi, lại quật cường chết cũng không chịu mở miệng, không đành lòng, liền nói: “Ta lại biến kiếm lớn hơn chút nhé.”

Hắn giơ tay biến kiếm lớn hơn năm sáu lần, đủ để hắn đứng sóng vai cùng Sở Vãn Ninh.

“Sư tôn, mấy ngày nữa, đám cháy ở Lâm Nghi sẽ tắt, chúng ta về Tử Sinh Đỉnh đi, nhưng những người đưa tới, nên làm sao đây?” Hắn nói chuyện, có ý muốn Sở Vãn Ninh buông lỏng dây cung kéo căng.

Sở Vãn Ninh cũng thật lợi hại, thế mà còn có thể tự hỏi, y nói: “Đưa về Thục Trung.”

“Dạ?”

“Đưa về Thục Trung trước, đám cháy ở Lâm Nghi tắt, chỉ còn mảnh đất khô cằn, không cho người ở được.”

Mặc nhiên nói: “Được.”

Hắn nhìn sắc mặt Sở Vãn Ninh tái nhợt, một lúc sau, thật sự đau lòng, liền hỏi: “Có về không?”

“Đợi một lát nữa.”

Mặc Nhiên lại biến lớn thanh kiếm mấy lần, hắn để Sở Vãn Ninh ngồi xuống, ngồi nhìn sẽ dễ chịu hơn đứng rất nhiều. Hắn mở kết giới, Sở Vãn Ninh quay qua hỏi hắn: “Ngươi làm gì vậy?”

“Kết giới xua lạnh thôi.” Ánh mắt Mặc Nhiên thực ôn hoà, “Quá cao, sẽ lạnh.”

Sở Vãn Ninh cũng kệ hắn.

Kết giới kia cũng giống kết giới của mình, cực kỳ giống, thậm chí ánh sáng chảy xuôi trên kết giới mỏng cũng tụ thành hoa hải đường, chẳng qua của mình ánh kim, của Mặc Nhiên màu đỏ.

Có một tầng kết giới nửa trong suốt mỏng, cho dù chỉ là xua lạnh không có thêm tác dụng gì, nhưng bỗng cảm thấy bốn phía đều được bảo vệ, cũng có lẽ do ánh sáng chiếu qua kết giới không còn làm mặt biển tối đen khiến người ta sợ hãi nữa, tóm lại Sở Vãn Ninh dần thả lỏng, hô hấp cũng không ngừng lại như khi nãy.

Mặc Nhiên ngồi bên cạnh y, cười nói: “Sư tôn, người nhìn bên kia đi.”

“Cái gì?”

“Có thấy không?”

“…” Sở Vãn Ninh nhìn theo hướng hắn chỉ nửa ngày, nhíu mày nói: “Ngoài ánh trăng, chẳng còn gì cả.”

“Chính là ánh trăng đó.”

Sở Vãn Ninh nao nao, nói: “Có gì đẹp? Trên mặt đất cũng thấy thế.”

Mặc Nhiên cười nói: “Đây là lần đầu tiên ngắm trăng cùng sư tôn.”

Sở Vãn Ninh không đáp, một lúc sau, Mặc Nhiên còn cho rằng y sẽ không nói gì nữa, y bỗng nhẹ giọng bảo: “Không phải lần đầu ngắm cùng nhau.”

“… Gì?”

Mặc Nhiên có hơi ngoài ý muốn, quay đầu nhìn y.

Bóng hoa chiếu lên gương mặt thanh tuấn của Sở Vãn Ninh, làn da y như cánh hoa trắng trong đêm, hai hàng mi rủ xuống, trong mắt có hồi ức sâu hơn cả biển.

“Lâu lắm rồi, chắc ngươi đã quên mất.” Sở Vãn Ninh nói, “Không có gì đâu.”

Mặc Nhiên nhất thời không biết nên nói gì, năm tháng hắn sống còn lâu hơn Sở Vãn Ninh, rất nhiều chuyện cũ không nhớ nổi, nhưng Sở Vãn Ninh nhớ rõ chuyện xưa, lại tự mình giấu kín trong lòng.

Hắn nhìn sườn mặt Sở Vãn Ninh, thấy áy náy, nhưng trong áy náy lại không nhịn được sinh một tia ngọt ngào. Hắn thậm chí không nhịn được nghĩ tới túi gấm kia, nhớ tới câu hỏi hôm qua suýt ra khỏi miệng—— Sở Vãn Ninh giữ túi gấm kết tóc của họ, giữ rất nhiều hồi ức, là vì sao…

Thải Điệp Trấn, Kim Thành Trì…

Khi thiên liệt, dùng mạng cứu mình.

Vì sao.

Hắn lúc trước không dám phỏng đoán nhiều, cảm thấy mình to gan lớn mật mặt dày vô sỉ.

Nhưng hai ngày này, từng chuyện phát hiện ra, đều như châm ngòi thổi gió cho lòng muông dạ thú của hắn.

—— Vì sao.

“Sư tôn.”

“Ừ?”

Máu trong ngực chảy rần rật, dâng trào mênh mang. Cổ hắn thực khát, lúc chăm chú nhìn Sở Vãn Ninh, cặp mắt kia rất sáng. Hắn bỗng muốn tới gần, hôn lên mặt y, lấy hết can đảm hỏi y, có phải người… Có phải người thích ta không.

Ngự kiếm, giữa trời đất, cho Mặc Nhiên một loại ảo giác mơ hồ.

Giống như hai người họ đã không còn gì ràng buộc trên đời này, yêu hận tình thù đã qua đều không còn, hết thảy như tầng mây trôi dưới ánh trăng điềm tĩnh thuần triệt.

Hắn cảm thấy mầm non trong lòng đã thành đại thụ, rễ cây to lớn phá tan tử khí âm trầm, đào ra mùi tanh nồng đậm ở nơi sâu nhất.

Sở Vãn Ninh thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, liền quay qua, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Mặc Nhiên không trả lời, đầu hắn mơ màng, hắn khát vọng được chiếm hữu y, ôm lấy y, hôn lên môi y.

Hắn không tự chủ được mà dịch lại gần hơn.

Sau đó, hắn bỗng nhận ra, sau khi mở kết giới, Sở Vãn Ninh tuy bình tĩnh hơn, nhưng y vẫn mím môi trắng bệch, sắc mặt rất kém. Y ôm tay, ngón tay thon dài theo bản năng siết chặt cánh tay, gắt gao siết lấy vải y phục.

Lúc Sở Vãn Ninh sợ hãi, không lộ ra trước người khác, chỉ có mình.

Mặc Nhiên ngẩn ra một lúc.

Rồi sau đó, đáy mắt có tinh quang vụt lên, hoá thành vụn nhỏ, sáng lên từng điểm, như ánh đèn của thuyền chài.

Thực ôn nhu.

Vốn muốn tự tiện hôn lên môi y, hơi mím lại, mang theo ý cười mềm mại lại chua xót.

Vốn muốn đường đột nắm tay y, dừng lại, sau một lát, chạm lên mu bàn tay lạnh lẽo của y.

“Ngươi…” Sở Vãn Ninh lắp bắp kinh hãi, khuôn mặt tái nhợt dâng lên một tầng hồng nhạt, lại khàn khàn cảnh giác, “Ngươi làm gì.”

Y muốn rút tay đi, nhưng Mặc Nhiên nắm lấy, lại không chịu buông ra. Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy đôi tay lạnh lẽo của mình được bàn tay rộng cực kỳ ấm áp giữ lấy, từ lòng bàn tay tới đầu ngón tay, đều chặt chẽ phủ lên, dán sát.

“Đừng chỉ dựa vào mình.” Mặc Nhiên nói, “Ta ở đây, người có thể dựa vào ta.”

Nếu lúc nãy Sở Vãn Ninh còn trấn định tự nhiên, nghe câu nói như vậy, cho dù y ngốc nghếch, lại do dư, cũng không thể không nhận ra tình ý trong đó.

Huống chi còn có đôi mắt đen nháy như đòi mạng người khác tới vậy, trang nghiêm trịnh trọng, ôn nhu lưu luyến nhìn y. Tim Sở Vãn Ninh phút cốc đập loạn nhịp thấp thỏm như trận mưa lớn, tí tách nhỏ vào linh hồn y.

Y không dám nhìn đôi mắt Mặc Nhiên nữa, đột nhiên quay mặt đi, cúi đầu.

Quá nóng.

Trăm thước trời cao, sao lại nóng thành bộ dạng thế này.

Y xưa nay kiêu ngạo thong dong, giờ như bỗng vô tư bước vào một lãnh địa không biết, áo giáp trên người bị lột sạch, móng vuốt sắc bén bị cắt mất. Thình lình Mặc Nhiên xuất hiện trước mắt, chiêu Sở Vãn Ninh quen dùng tựa như không còn tác dụng.

Nam nhân nóng bỏng mở vỏ trai của y, dùng đôi mắt thẳng thắn, nhìn con trai trắng nõn run rẩy bên trong. Ngọc trai sáng mịn cũng được, thịt trai ngòn ngọt cũng thế, đều lộ rõ dưới mắt nam nhân.

Người kiêu căng lại thong dong này, bị đánh tơi bời, bỗng cảm thấy hoảng loạn vô thố.

Làm sao bây giờ…

Y nên nói gì đây?

Y…

Y nhận ra tay mình vẫn còn bị Mặc Nhiên nắm lấy, dán sát.

Y không biết nên làm gì, vừa vội vừa gấp, hốc mắt hơi đỏ lên, theo bản năng muốn rút tay ra.

Nhưng lại giật mình, đã bị Mặc Nhiên nắm chặt.

Lòng bàn tay nam nhân rịn mồ hôi, ướt át.

“Đừng rút ra.”

“…”

Lực đạo hắn lớn như vậy, cố chấp lại quật cường, không biết vì sao, Sở Vãn Ninh bỗng cảm thấy, trong ngôn ngữ của hắn, tựa hồ có chút bi thương.

Ánh mắt Mặc Nhiên đen trầm, nhìn y chăm chú thật lâu, trầm thấp khàn khàn gọi: “Sở Vãn Ninh…”

“… Ngươi gọi ta là gì?”

“… Là ta gọi sai.”

Sở Vãn Ninh giờ vẫn còn căng cứng người, tim còn đập nhanh hơn lúc ngự kiếm, y không quen, cực kỳ không quen.

Y cố gắng dọn dẹp đầu trận tuyến của mình, lại rơi vào bờ vực sâu thẳm, giãy giụa hấp hối lần cuối.

Y rũ mi, nói: “Ừ, biết mình gọi sai, cũng không phải là hết thuốc…”

Mặc Nhiên thực nóng lòng, rốt cuộc không cần nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: “Vãn Ninh.”

Cứu.

Chữ cuối cùng, Sở Vãn Ninh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Đã nghe một tiếng mang theo thở dài ôn nhu, đầu y vang lên, tức khắc trống rỗng.

Chữ cuối cùng này, cũng không nói nên lời.

Không còn thuốc nào cứu nỗi nữa.

Không còn thuốc nào cứu nổi——

Bởi vì họ đứng ngoài vũng bùn ái dục lâu như vậy, rốt cuộc không nhịn được bước vào, rơi vào đó, từ đây thiên la địa võng, đau khổ tận xương tuỷ.

Giọng Mặc Nhiên khàn khàn, hắn nhìn y chăm chú: “Vãn Ninh, kỳ thật mấy hôm nay, ta có câu này, luôn muốn hỏi người.”

“…”

Nóng lòng tới lợi hại, Mặc Nhiên siết chặt tay Sở Vãn Ninh, ngón tay run lên: “Không, ta không hỏi người.”

Sở Vãn Ninh vừa mới hơi lúng túng, nghe thấy câu tiếp theo của Mặc Nhiên.

“Ta không muốn hỏi người gì cả, ta chỉ muốn nói với người.”

Mặc Nhiên chém đinh chặt sắt, vĩnh viễn không quay đầu lại.

Một hơi, lấy toàn bộ dũng khí.

“Ta thích người.”

Tim đập nhanh chấn động.

“Ta thích người, không phải đồ đệ thích sư tôn, là… Là ta to gan lớn mật, ta… Ta thích người.”

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, trong độ ấm và ướt át của người nọ, từ run rảy, dần dần, dần dần ổn định.

Sao có thể.

Sao lại có thể…

Khẳng định là y nghe nhầm rồi, y khó coi như vậy, hung ác như vậy, sẽ không nói như vậy, không có tình thú như vậy, y đúng là kẻ ngốc không đúng tí nào không ổn tột đỉnh. Ai sẽ thích nổi y?

“Ta thích người.”

Sở Vãn Ninh sửng sốt thật lâu thật lâu, y thật sự không biết nên nói gì, trong lòng y hỗn loạn, vô kết cấu, thế mà y cảm thấy chua xót, cảm thấy sợ hãi, trong đầu y cơ hồ trống rỗng, y muốn giống xưa, phất tay á quát “Hồ nháo”, muốn nói “Nực cười”, muốn rất nhiều, lại không có cách nào nói thành lời.

Cứng đờ hồi lâu, Sở Vãn Ninh mới khàn khàn nói, không đầu không đuôi: “… Ta tính rất kém.”

“Người đối với ta rất tốt.”

“Ta, ta lớn tuổi.”

“Người nhìn qua còn trẻ hơn cả ta.”

Sở Vãn Ninh cơ hồ hơi nóng nảy, y mờ mịt bất lực nói: “Ta xấu như vậy…”

Giờ đến lượt Mặc Nhiên ngơ ngẩn, hắn mở to hai mắt, nhìn chăm chú gương mặt nam nhân tuấn mỹ tới cực điểm, hắn không hiểu, vì sao người đẹp như vậy, lại cảm thấy tự ti?

Sở Vãn Ninh thấy hắn không hé răng, trong lòng càng loạn hơn, cúi đầu nói: “Ta khó nhìn.”

“…”

“Không đẹp như ngươi.”

Yên lặng như vậy mãi, bỗng gương mặt được đôi tay ấm áp vuốt ve, y nghe thấy Mặc Nhiên thở dài, còn ôn nhu hơn ánh trăng đêm nay: “Người có nguyện ý nhìn vào mắt ta không?”

Sở Vãn Ninh: “Mắt ngươi…?”

Ánh mắt Mặc Nhiên ôn nhuận, chiếu lên thân ảnh nam nhân bạch y, hắn nói: “Có thấy không? Đó là người đẹp nhất trên đời.”

Sở Vãn Ninh mở to mắt nhìn hắn, tuy trong lòng dậy sóng to gió lớn, nhưng lớp băng dày ba thước kia, không phải chỉ có một ngày lạnh lẽo mà trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình.

Mặc Nhiên nắm chặt tay y, đầy mồ hôi.

Hắn lại nhẹ giọng nói: “Ta thích người.”

Sở Vãn Ninh như bị đâm một cái, ngón tay run lên, lát sau, y bỗng cúi đầu, “Ta thích người” như thanh đao nhọn, đâm vào lòng y, vì thế máu nóng hổi tràn ra, không thể vãn hổi. Hốc mắt Sở Vãn Ninh đỏ lên, có lẽ vì đã đợi lâu lắm rồi, y cũng không biết mình nghe câu như thế, sẽ phản ứng như vậy. Y rất sốt ruột, cơ hồ sắp khóc, y nói: “Ta không tốt. Ta không có… Ta không có ai thích cả.”

Ta không có ai thích.

Chưa từng có ai, sẽ vì có được ta, mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy trân quý.

Ba mươi hai năm.

Không có một ai thích.

Mặc Nhiên nghe câu như thế, nhìn nam nhân cúi đầu trước mắt, mặt cũng không muốn ngẩng lên, bỗng cảm thấy đau như vậy, đau tới tim nứt ra, gân cốt mục nát.

Đó là trân bảo của hắn, lại phủ bụi gần nửa cuộc đời.

Hắn đau tới không biết nói gì cho phải, không biết nói gì mới tốt.

Hắn cuối cùng, chỉ vụng về, gắt gao lấy tay Sở Vãn Ninh, hắn không chịu nổi mà nói: “Có, có đó.”

Có người thích người. Ta thích người.

Có kẻ muốn người, người cũng có kẻ mong, đừng tự ti như vậy, đừng ngốc như vậy, biến mình là tốt nhất tốt nhất, thành không đáng một đồng như vậy. Đồ ngốc.

Sở Vãn Ninh ngốc.

Ta thích người đó.

Qua thật lâu, Mặc Nhiên hỏi y: “Vậy còn người?”

“… Cái gì?”

Mặc Nhiên rủ mi, lông mi rào rạt: “Ta… Ta ngốc như vậy, không hiểu chuyện như vậy, không đáng tin như vậy, ta… Ta còn làm rất nhiều điều sai không thể tha thứ nổi.”

Hắn dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Người sẽ thích ta chứ?”

Sở Vãn Ninh vốn đã ngẩng mặt lên, vừa nghe hắn nói vậy, đối diện với đôi mắt ôn như đen như mực, không ngờ lại tâm hoảng ý loạn, cũng không biết lấy sức từ đâu, đột nhiên rút tay đi, quay mặt sang chỗ khác.

Y không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Không khẳng định, cũng chẳng phủ định.

Nhưng Mặc Nhiên thấy rõ bên tai Sở Vãn Ninh ửng đỏ, ửng đỏ tới cần cổ hoa chi tú lệ.

“Túi gấm kia…”

“Đừng nói.” Sở Vãn Ninh bỗng rầu rĩ lên tiếng, cả mặt đỏ bừng, “Không cho nói.”

Mặc Nhiên nhìn Sở Vãn Ninh đỏ mặt không cam lòng, dáng vẻ phẫn nộ lại mờ mịt, ánh mắt có nước chảy qua, ánh trăng chiếu rọi.

Hắn ngồi tới bên, một lần nữa vươn tay, nắm lấy tay Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh đang run, tay Mặc Nhiên cũng run lên, hắn cẩn thận nắm tay Sở Vãn Ninh, sau đó nhất nhất chồng lên, dùng cách không thể từ chối——

Mười ngón đan xen, lòng bàn tay dán sát.

Mặt Sở Vãn Ninh đỏ lên, càng né mặt đi.

Giờ, lại không còn tránh né hắn.

Vì thế Mặc Nhiên nắm tay Sở Vãn Ninh, rốt cuộc hậu tri hậu giác mà hiểu rõ, thấp thỏm bất an mà xác nhận.

Sở Vãn Ninh… Cũng thích hắn.

Hắn rốt cuộc, biết được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play