Giang Hải vốn không ngờ sẽ nhắc lại chuyện ở ký túc xá, phiền lắm. Nhưng cũng không biết tại sao, nhìn thấy đôi mắt trầm tĩnh của Lão Tôn, cậu còn nhắc đến cả chuyện ngủ trưa nữa.
“…Em cũng không biết nữa. Có lẽ em nhạy cảm quá với âm thanh đó.” Giang Hải cảm thấy hơi muộn phiền.
“Không đâu, em rất tốt, tôi rất thích em.” Lão Tôn nói tự nhiên, trong lòng Giang Hải không hiểu sao có phần cảm động và ngượng ngùng không nói ra được. Cậu lại nhìn Lão Tôn, tư thế chống cằm suy tư.
Ngoại hình rất tuấn tú.
“Em có hai cách giải quyết vấn đề này, một là xử lý dứt khoát, dọn khỏi ký túc xá. Hai là đến chỗ tôi ngủ trưa, tôi đưa một chùm chìa khóa cho em.”
Lão Tôn nói rất nghiêm túc, than phiền hay an ủi đều không thể giải quyết được vấn đề. Đúng vậy, Giang Hải nghĩ trong đầu, mẹ nó chứ đơn giản quá, đúng là cho cậu một bài học. Một mặt Giang Hải cảm thấy Lão Tôn nói rất có lý, mặt khác lại thấy đúng là có phần thỏa đáng không biết phải nói gì cho đúng, chỉ có thể nói: “Cảm ơn, em sẽ suy nghĩ.”
Lão Tôn nói không cần: “Khách sáo rồi.” Hắn đánh giá, nói xong cũng cầm quyển sách, nằm tê liệt như người không xương ở trên giường đọc.
Giang Hải im lặng: “Mượn phòng tắm của anh nhé.”
Lão Tôn đọc sách đến mê mẩn, mãi mới phản ứng, đi lấy cho cậu một cái quần cộc rộng rãi, nói: “Mặc cái này đi, bên trong cái gì cũng có, dùng thoải mái.” Vừa nói, vừa quét mắt nhiều lần lên người Giang Hải, ho khan một tiếng, cũng không biết nên nói thế nào: “Em…em tự làm được không?”
Hắn đang nhắc đến chuyện bôi thuốc mỡ.
Giang Hải không muốn thảo luận với hắn vấn đề này, xoay người rời đi.
Lão Tôn hậm hực sờ mũi, tự biết mình đuối lý, không truy hỏi, chỉ nói: “Có nhu cầu thì gọi tôi.”
Giang Hải cũng không ngờ, cậu lại ở bên cạnh người này đến gần bốn năm, thẳng đến khi sắp tốt nghiệp Đại học.
Cuối tuần, hai người đi lang thang.
Lão Tôn tự nhiên ôm vai cậu, dáng vẻ giống như gấu Koala ôm cây, gần như cả sức nặng cơ thể hắn đè lên người Giang Hải.
Giang Hải đã quá quen với thói quen đi lại như người không xương của hắn.
Đi được vài bước mới thấy cách đó không xa có vẻ rất huyên náo, hình như cửa tiệm phía trước xảy ra hỏa hoạn, nghe người xung quanh nói, có mấy đứa trẻ mắc kẹt ở tầng hai.
Lão Tôn định chạy qua đó.
Giang Hải kéo hắn lại: “Đi làm gì?”
Lão Tôn: “Cứu người!”
Giang Hải siết chặt tay hắn: “Lửa rất lớn, xe cứu hỏa không biết lúc nào mới đến.”
Lão Tôn hơi sửng sốt rồi cười, biết cậu đang lo lắng cho mình: “Không sao đâu.” Vừa nói vừa gỡ tay cậu ra: “Dù sao tôi cũng muốn làm anh hùng lớn mà, sao có thể vờ như không thấy?”
Hắn vẫn xông vào.
Giang Hải không thể cản hắn được, trong lòng xoắn xuýt, chỉ có thể khẩn cầu hắn không làm sao.
Xe cứu hỏa tới, nhưng thế lửa đã rất lớn, xông vào chẳng khác nào nộp mạng. Lão Tôn ném hai đứa bé từ trên tầng hai xuống qua cửa sổ, đứa trẻ đều đã bất tỉnh. Phía dưới có nệm đỡ rất dày, đỡ lấy bọn họ. Giang Hải hét lớn với hắn: “Lão Tôn!!!! Anh cũng mau xuống đi.”
Dường như Lão Tôn nghe thấy giọng nói, nhìn xuống phía cậu một cái, hơi cười rồi sau đó mất bóng sau cánh cửa sổ.
Hắn lại đi vào phòng.
Sau này Giang Hải mới biết chuyện, hình như bên trong có ba đứa trẻ, còn một đứa chưa tìm thấy, cho nên Lão Tôn mới lại quay vào.
“Đại thánh, ngài đã thật sự trở thành thần rồi! Đây là một kiếp cuối cùng.” Có người ở bên cạnh vô cùng vui vẻ chúc mừng hắn.
Lão Tôn cảm thấy hơi ồn ào, trong đầu trống rỗng, luôn cảm thấy đã quên mất thứ gì đó quan trọng.
Bọn họ ở trên mây, khi vô tình nhìn xuống phía dưới, thấy một người đàn ông đang gắng gượng lao vào trong trận lửa hung bạo bốc cháy, một đám người cũng không ngăn cậu ta lại được.
Bởi vì cảm thấy ngu xuẩn, Lão Tôn nhìn lâu hơn, “Các ngươi nhìn xem.” Hắn chỉ tay về phía người đàn ông thanh tú kia: “Con người kia trông đẹp trai thật đấy, đáng tiếc là một kẻ ngốc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT