Thời điểm Lão Tôn gặp Giang Hải ở sân điền kinh, cậu giống như con thú nhỏ không có nhà để về. Thời tiết hôm nay thật kỳ lạ, rõ ràng đang giữa hè, ấy vậy mà sau trận mưa lớn như thác đổ lúc ban trưa, buổi tối gió lớn đến mức có thể thổi rạp cả một hàng cây.

Giang Hải đang lượn lờ đi đâu đó, ngẩn ngơ nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì. Lão Tôn đắn đo nghĩ không biết có nên ra chào hỏi với cậu không, mặc dù hai tháng gần đây thường xuyên qua lại, sáng nào cũng cùng nhau chạy bộ, lên lớp tiếng Anh, hai người miễn cưỡng cũng gọi là tạm thân quen. Thế nhưng Lão Tôn chưa từng biết buổi tối Giang Hải cũng tới chạy bộ, sợ là trong lòng có tâm sự cho nên cậu mới đi, dáng vẻ rất phiền lòng.

Cũng may là hắn nhanh chóng không phải cân nhắc vấn đề này nữa, Giang Hải nhìn thấy hắn, còn vẫy tay chào hỏi nữa.

Trong lòng Lão Tôn vui vẻ, thật ra vừa rồi hắn còn đang do dự nên chào hỏi người ta thế nào, nhỡ đâu hỏi thăm lại bị trả lời là không sao cả thì xấu hổ lắm. Nhưng nếu Giang Hải chủ động chào hỏi với hắn, Lão Tôn đương nhiên vui lòng.

Hai người trò chuyện một lúc.

Lão Tôn hỏi thăm cậu thế nào.

Giang Hải nói trong nhà và cả chỗ ký túc xá có chút vấn đề, nói không rõ ràng, còn nói nhỏ nữa, Lão Tôn cũng không hỏi nhiều, chỉ ừ một tiếng, chủ yếu là lắng nghe.

Kể gì nghe đấy.

Cuối cùng thời gian cũng đã muộn, hơn mười một giờ đêm, hôm nay Giang Hải còn không định ở lại ký túc xá, định ra ngoài tìm một khách sạn trú tạm qua một đêm. Cậu thường xuyên ra ngoài làm việc, còn dạy kèm tại nhà, tiền nong tương đối dư dả.

Lão Tôn nói có muốn đến nhà tôi không, xung quanh tiểu khu nhà tôi ở có quán trọ. Giang Hải suy nghĩ, cảm thấy cũng không có vấn đề gì, nói cảm ơn xong thì đi cùng hắn.

Sau khi trở về, Lão Tôn hỏi cậu có đói không, bảo Giang Hải đi tắm trước. Hắn xuống sạp nhỏ dưới tầng chờ mua đồ nướng, còn hỏi cậu có uống rượu bia không.

Bình thường Giang Hải không uống đồ có cồn bao giờ, cậu là con ma men, uống vào rất dễ say nên không thích uống rượu bia lắm. Nhưng hôm nay tâm trạng đang không ổn nên gật đầu, nói anh thấy thì mua cũng được.

Lão Tôn ra ngoài không bao lâu đã trở về, Giang Hải tắm xong đi ra nhìn thấy hắn bày la liệt đồ nướng và bia trên mặt bàn trà nhỏ, còn hơi ngây người. Mùi hương đó thật là tuyệt, kích thích vị giác của cậu chảy nước miếng, gần như trong nháy mắt Giang Hải thấy mình rất đói.

Lão Tôn nhìn cậu nuốt nước bọt, cười: “Cậu ăn trước đi. Tôi đi tắm đã.” Lúc nói chuyện, không biết có phải do Giang Hải nhạy cảm không, hình như cậu thấy anh ta không dám nhìn mình.

Giang Hải mặc bộ quần áo của Lão Tôn, là kiểu áo phông quần cộc chuyên dành cho vận động. Có thể do cỡ áo quá rộng vì hình thể Lão Tôn cao lớn, cậu mặc vào lộ hơn nửa vai, xương quai xanh cũng lộ rõ ra.

Giang Hải không ngờ hắn sẽ để ý chuyện này, kéo cổ áo lên, nhìn vào logo trên túi nilon, sửng sốt: “Tiệm này xa trường chúng ta lắm đó, sao anh đi nhanh thế?”

Lão Tôn đi vào nhà vệ sinh: “Tôi là khách quen, giờ này bọn họ ship tới tận nhà đấy.” Nói xong thì đóng cửa.

Mặc dù Giang Hải đã chảy nước miếng sắp không chịu nổi nữa, nhưng mà dù sao vẫn là của người khác mua, Lão Tôn còn đặc biệt ra khỏi nhà chờ mang về, còn để cậu tắm rửa trước, đi ra là có thể ăn luôn, cho nên ăn trước không ổn lắm. Giang Hải nhịn, mở một lon bia uống. Lúc này đang ở trên sân thượng, bên ngoài chính là phố xá đông đúc, cả con đường được ánh đèn chiếu sáng, mờ tối lại ấm áp, sáng ngời mà lạnh lẽo.

Một lúc sau, Lão Tôn đi ra, nhìn thấy cậu còn chưa đụng vào đồ nướng thì ngạc nhiên: “Sao còn chưa ăn? Không muốn ăn à?”

Lão Tôn chỉ mặc quần cộc ở dưới đi ra, thân trên cởi trần. Chà, không phải kiểu bắp thịt rất cường tráng lực lưỡng mà là kiểu tinh tế rèn luyện lâu dài, bắp thịt trơn mượt có lực.

Vóc người rất đẹp.

Giang Hải quan sát xong thì thu hồi ánh mắt: “Chờ anh.”

Bước chân đi tới của Lão Tôn khựng lại. Đột nhiên hắn nhìn cậu, ánh mắt không rõ ràng, tựa như chỉ lướt nhanh vài cái, cuối cùng ồ một tiếng.

Xong rồi cứ thế mà ăn thôi.

Có lẽ là do uống bia, mà trong lòng cũng có tâm sự, Giang Hải nhiều lời hẳn lên, nói lảm nhảm không ít.

Chuyện trong nhà, chuyện ở ký túc xá.

Còn có…liên quan đến giấc mơ của cậu, làm một nhà văn, mỗi ngày có thể viết ra những thứ văn chương mà mình thích.

Lão Tôn uống một hớp bia, cầm một xiên thịt bò lên ăn: “Thích viết văn sao lại học Luật?”

Giang Hải cười tự giễu, khóe mắt bị men say trào lên đến đỏ bừng: “Ước mơ cũng không thể tạo ra cơm ăn.”

Bởi vì gia đình cảm thấy ước mơ của cậu không có tương lai khi tốt nghiệp, ít con đường ít cơ hội, tiền kiếm được cũng chẳng là bao, hơn nữa số điểm cậu thi cũng rất hạn chế, chuyên ngành cậu chọn thuộc 985 211* cũng không đỗ. Cậu không chọn gì khác, Hán ngữ hay gì khác cũng không chọn, gắng gượng tự tay bóp chết giấc mơ của chính mình.

*Các dự án trường Đại học trọng điểm hàng đầu của Trung Quốc.

Đôi mắt Lão Tôn tối đi, đen tựa như mực: “Vậy à? Thế còn Tôn…Ngộ Không? Hắn cũng dễ dàng từ bỏ ước mơ thế à?”

Hắn hỏi rất thờ ơ.

Giang Hải không lên tiếng.

Qua một lúc lâu, Giang Hải cầm bao thuốc lá của Lão Tôn, bật lửa, đốt điếu thuốc.

“Anh vẫn còn nhớ à?” Giang Hải bật cười. Có lần bọn họ nhắc đến mấy bộ phim hoạt hình khi còn bé, Giang Hải nói Tôn Ngộ Không là thần tượng tuổi thơ của cậu, nói khi còn nhỏ rất muốn như Ngộ Không, không gì là không làm được.

Lão Tôn không trả lời, mở cửa sổ sân thượng ra cho mùi thuốc lá tản bớt, sau đó lại tiếp tục câu chuyện trên: “Không có giấc mơ đời người sẽ rất nhàm chán.” Giống như tôi vậy.

Vừa nói, Lão Tôn vừa nhìn khói chép miệng, hỏi Giang Hải có ngại không, có thể giúp mình châm điếu thuốc. Hắn vừa xé mấy miếng gà lớn nên tay dính toàn dầu mỡ.

Giang Hải nhìn hắn vài giây, nói được, đứng dậy cúi người tới, nhét điếu thuốc vào miệng hắn, sau đó cầm bật lửa lên châm thuốc rồi mới ngồi xuống.

Mới vừa rồi…dường như hai người rất gần nhau, có thể nghe thấy tiếng thở, hai đốm sáng lập lòe trong màn đêm không biết sẽ tắt lúc nào, bầu không khí có phần kỳ lạ.

Lão Tôn lặng lẽ đổi tư thế ngồi, không còn dạng chân ra khoe chân dài nữa, rất ấu trĩ phách lối gác chéo chân lại, hắn đổi tư thế ngồi vô cùng tự nhiên.

Nặng nề hít sâu một hơi, Lão Tôn nhìn ra ngoài màn đêm vô tận ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Giang Hải nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, hỏi hắn: “Anh từng có ước mơ chưa?”

“Từng có.” Lão Tôn hít sâu một hơi, nhớ lại: “Cũng rất lâu trước đây.”

“Là gì thế?” Giang Hải thừa nhận mình có hơi hứng thú chuyện này.

Lão Tôn nhìn cũng rất có tâm sự.

“Làm một anh hùng lớn!” Lão Tôn bật cười một tiếng tựa như cười nhạo ai, “Lớn đến mức không ai dám cản tôi, khắp thiên hạ ai cũng nể sợ tôi, còn có thể che chở cho những người sau lưng của anh hùng.”

“Bây giờ thì sao?”

“Không có, chỉ thuận theo tự nhiên cũng ổn mà.” Lão Tôn uống xong còn thừa chút bia, mở thêm lon nữa.

“Vậy sao không vào trường quân đội?” Mặc dù trường bọn họ không thuộc các hệ thống trường trọng điểm quốc gia, nhưng một khi vào quân đội thì điểm đều cao như nhau, thời đại này mà muốn làm anh hùng thì cũng chỉ có con đường tắt này thôi.

“Quá nhiều ràng buộc.” Lão Tôn nhả khói, nhìn cậu, hơi mỉm cười: “Thật ra thì, tôi từng có cơ hội được làm cán bộ nhà nước.”

Giang Hải nghĩ trong đầu, say rồi à? Còn chưa tốt nghiệp, anh đào đâu ra cơ hội làm công chức nhà nước thế? Tôi vừa nghe đã biết anh nói nhảm.

“Thế sao không đi?” Cậu tiện mồm hỏi một câu.

“Tôi lúc ấy…trẻ tuổi mà.” Lão Tôn hé mắt, nhìn rất mệt mỏi, một người đàn ông cao lớn như vậy, dáng vẻ lười biếng lại có phần đáng yêu.

Giang Hải thất thần nhìn chằm chằm hắn một hồi, Lão Tôn dừng đề tài, nghi ngờ nhìn cậu, cậu mới đột nhiên kịp phản ứng, cầm lon bia lên uống để che giấu tâm trạng mình: “Anh nói tiếp đi.”

“Hồi còn thanh niên cũng sai nhiều, còn hết sức lông bông, cảm thấy cứ thế này thì vẫn kiếm cơm được mà ít bị gò bó hơn. Thời gian làm việc với nghiệp vụ mình cũng tự quyết định được.” Lão Tôn nói bừa rất khôi hài.

Giang Hải buồn cười chết đi được, tò mò hỏi hắn: “Ừ, sau đó thì sao? Bây giờ hối hận không?”

Lão Tôn thấy cậu cười, cũng cười theo, vuốt tay: “Cũng hơi hơi.”

“Làm lại thì sao? Khi nào?”

“Không được, không thích hợp.” Lão Tôn lắc đầu.

“Tại sao? Chẳng phải anh hối hận à?” Giang Hải cười hắn, hỏi vặn lại.

“Bây giờ cũng vẫn trẻ mà.” Lão Tôn cười nói, dáng vẻ ôn hòa.

Giang Hải ngây người vì câu trả lời của hắn, sau đó cũng cười.

Không biết là ai bắt đầu trước, đột nhiên bọn họ chuyển đề tài, trò chuyện mấy câu thì trở thành như vậy.

Giang Hải cười như không cười hỏi hắn: “Có crush chưa?”

Lão Tôn lắc đầu, dường như vô ý mà hỏi ngược lại: “Không có, cậu có à?”

Giang Hải liếc mắt nhìn nửa thân dưới của hắn: “Ồ———” Cậu kéo dài giọng, ánh mắt ám chỉ rõ ràng, ai cũng hiểu được là ý gì.

Lão Tôn không được tự nhiên, dứt khoát đĩnh đạc nói: “Em nhìn ra rồi à? Thật ra tôi thích em.”

Giang Hải không ngờ hắn thẳng thắn như vậy, sau đó cũng lười uyển chuyển lựa lời, đánh bóng trực diện nói thẳng: “Muốn làm tình với em à?”

Hô hấp của Lão Tôn ngưng trệ: “Ừ.” Nói xong lại không chắc chắn hỏi tiếp: “Có phải em say rồi không?”

Giang Hải không trả lời hắn, ngủ mất tiêu.

Lão Tôn: “…”

Lão Tôn bất đắc dĩ thở dài, hắn biết thừa. Nhưng mà chuyện này cũng không cản trở hắn thưởng thức vẻ ngoài đẹp đẽ của người trong lòng.

Ngồi đối diện người ta, quan sát từ trên xuống dưới không biết bao lâu mới chuẩn bị ôm người trở về phòng đi ngủ.

Đừng có đoán mò, đương nhiên là ôm về phòng khách rồi.

Hắn ngủ phòng ngủ chính.

Thật ra Giang Hải không có say giống như dự liệu của Lão Tôn, thừa dịp hắn tới ôm, Giang Hải cắn hắn. Lão Tôn còn có tâm tình ngắm người gần trong gang tấc, đôi mắt kia trong trẻo, cảm thán kỹ năng diễn xuất cũng tốt đấy.

Đương nhiên, hắn nhanh chóng chẳng quan tâm nhiều thế làm gì nữa. Hôn rất nhiều, quần áo cũng không biết ném đi đâu rồi. Đến bước cuối cùng, khi Lão Tôn lật người trên giường, Giang Hải réo tên hắn một tiếng.

Nói đau lắm.

Lão Tôn nói không biết, hỏi cậu có phải hối hận rồi không. Giang Hải nói không có gì phải hối hận cả, Lão Tôn cười.

“Vậy phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, em sẽ không hối hận.” Giang Hải không nói, là vì không thốt nổi thành lời.

Ở giữa không còn gì cản trở, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ cảm thấy mình rất giống con cá muối đã chết, còn nữa, Lão Tôn tập thể dục hàng ngày không phải tập chơi không.

Có lẽ là lo lắng cho lần đầu tiên của cậu, Lão Tôn chỉ ra một lần rồi thôi, tắm rửa qua, hai người ngủ luôn. Đến ngày hôm sau tỉnh lại, thời điểm phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực của Lão Tôn, đầu óc Giang Hải vẫn còn ngẩn ra, sau đó trí nhớ dần quay trở lại tối hôm qua liều mình xông đến.

Điều này khiến Giang Hải muốn tự đánh chết bản thân mình.

Lão Tôn cũng nhanh chóng tỉnh lại, hôn lên trán cậu, hỏi cậu thế nào. Giang Hải thử cử động, cảm thấy khá ổn, nhưng mà vẫn không hẳn là thoải mái lắm, lúc đi bộ tư thế vẫn hơi kỳ quặc.

Lão Tôn gọi cho cậu bữa sáng, sau đó xuống tiệm thuốc ngay gần tiểu khu, nói mua ít thuốc. Hai người biết thừa trong lòng muốn mua cái gì. Còn nữa, chuyện hôm qua phát sinh cũng rất bất ngờ, bọn họ cũng không chuẩn bị…các biện pháp.

Thôi bỏ đi, bây giờ nhắc đến những chuyện này cũng đều…muộn rồi. Giang Hải vốn đang do dự xem có nên nói với Lão Tôn rằng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Cậu vừa mở lời, Lão Tôn liền hờ hững quét mắt qua nhìn cậu một cái, khiến cậu lạnh cả người: “Em nói gì?”

Giang Hải cúi đầu húp cháo, trong lòng mắng bản thân máu chó quá trời quá đất: “…”

“Không có gì đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play