Sau khi giải quyết xong chuyện hóa trang, Thẩm Hành còn ở lại chỗ này một thời gian. Đỗ Yến cảm thấy vô cùng nhàm chán bởi vì Thẩm Hành luôn tự nhốt mình trong phòng, chẳng biết đang làm cái gì.
Đỗ Yến rất muốn vào xem nhưng lại bị Thẩm Hành lấy lý do thể chất của Người Thuần Chủng quá yếu, không chịu được ánh sáng mạnh tại xưởng để từ chối.
Cậu định ra ngoài dạo chơi cũng chẳng được, nơi đây được xem là địa phương tương đối hỗn loạn, Thẩm Hành không thể để Đỗ Yến đi một mình.
Cuối cùng Đỗ Yến đành phải nằm nhà cả ngày, đọc tuần báo Người Lây trong suốt gần mười năm qua, càng hiểu thêm về chiến công vĩ đại của Thẩm Hành hơn.
Cậu ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mặt bàn bày một đống đồ ăn vặt mà Thẩm Hành đã chuẩn bị cho cậu, tay cầm tuần báo Người Lây của hai năm trước.
Cũng không biết Thẩm Hành tìm được nhiều vậy ở đâu. Sau lần Đỗ Yến khen nó thú vị, bên trong “Quái thú khổng lồ” bắt đầu liên tục xuất hiện tuần báo Người Lây.
Thời điểm Đỗ Yến lật tới tuần báo khoảng mười năm trước, cánh cửa rốt cục cũng mở ra. Thẩm Hành chỉ mặc một cái quần rằn ri và áo ba lỗ màu đen, trên cánh tay cường tráng dính đầy dầu.
Hắn thấy Đỗ Yến đang nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, ngượng ngùng lên tiếng: “Tôi đi tắm, người có hơi bẩn.”
“Khoan đã.” Đỗ Yến ngăn cản hắn, sau đó nhảy khỏi ghế sofa, đảo một vòng xung quanh hắn, vừa đi vừa luôn miệng khen ngợi.
Thẩm Hành quả thực chẳng biết phải đặt tay ở đâu, muốn nhẹ nhàng đẩy Đỗ Yến ra nhưng lại sợ dầu nhớt trên tay sẽ làm bẩn đối phương, đành phải cứng đờ đứng tại chỗ mặc cho Đỗ Yến mổ xẻ.
“Em, em đang nhìn cái gì đấy?”
Đỗ Yến đứng bên cạnh hắn, quan sát bắp thịt vẫn không hề bị chiếc quần che giấu, gật gù: “Tôi biết tại sao năm nào chú cũng đứng đầu bảng xếp hạng đối tượng mà bạn muốn được người đó đẩy ngã trên tuần báo Người Lây rồi.”
Đỗ Yến đi đến trước mặt Thẩm Hành, mở tờ báo cho hắn xem: “Vừa nãy tôi chán quá nên thống kê số báo trong mười năm trở lại đây, tất cả đều hạng nhất, đúng là không dễ dàng chút nào.”
Thẩm Hành nhìn tờ báo kia, thầm nghĩ có phải mình đang bị một thiếu niên nhỏ hơn không biết bao nhiêu tuổi đùa giỡn hay không.
Hắn đang định răn dạy đối phương thì bỗng bắt gặp dáng vẻ cười híp mắt của cậu, lời đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Cuối cùng Thẩm Hành đoạt lấy tờ báo trên tay Đỗ Yến, nói: “Em còn nhỏ, đừng đọc mấy thứ linh tinh nữa.”
Đỗ Yến dõi theo bóng lưng đầy phẫn nộ của Thẩm Hành đi vào phòng tắm, ngả ra ghế sofa bật cười, đột nhiên cất cao giọng hỏi: “Thẩm Hành, tôi vừa đọc được truyện về Người Lây trước chiến tranh.”
“Người ta kể rằng dựa theo tuổi tác, phái nam sẽ được chia thành ma pháp sư, đại ma pháp sư(*) gì đó. Chú Thẩm nè, tôi cảm thấy với biểu hiện và tính cách của chú, có phải chú sắp vinh dự thăng lên cấp bậc thần thánh rồi không?”
(*Chỉ những người đàn ông độc thân, được chia theo cấp bậc ma pháp sư tập sự -> ma pháp sư -> đại ma pháp sư -> ma đạo sư -> đại ma đạo sư -> hiền giả. Chiếu theo độ tuổi 25 -> 30 -> 35 -> 40 -> 45 ->50)
Đáp lại Đỗ Yến chính là một tiếng động rất lớn.
Thẩm Hành – Người Lây mạnh nhất có thân thủ lưu loát, phản ứng nhanh nhẹn đến mức áp đảo cả sinh vật biến dị không cẩn thận té lộn mèo trong nhà tắm.
***
Gia Viên Số 5.
Đỗ Yến đứng trên đỉnh một tòa cao ốc, nơi đây là địa điểm cách màn sáng gần nhất.
Thẩm Hành không ngại phiền, dặn dò cậu tất cả những gì cần chú ý, vẻ mặt còn căng thẳng hơn cả Đỗ Yến.
Đỗ Yến đeo diều lượn trên lưng, là thành quả sau quãng thời gian bận rộn của Thẩm Hành.
Hai người còn luyện tập tại điểm tiếp tế trước, đảm bảo Đỗ Yến có thể điều khiển được nó xong mới khởi hành tới Gia Viên Số 5.
Đây là cách duy nhất để cậu tiến vào Gia Viên.
Tuy cậu không chịu ảnh hưởng của phóng xạ nhưng nếu muốn đi từ trung tâm giao dịch, tất cả Người Thuần Chủng ngoại lai sẽ phải ở đó theo dõi 24 giờ.
Mà trong 24 giờ này, máy móc tại phòng giám sát sẽ gửi số liệu gen của Đỗ Yến về kho. Kho gen ở Gia Viên đều liên kết với sở nghiên cứu, tuy từ sở nghiên cứu đến đây khá xa nhưng dẫu sao lệnh truy nã của cậu đã được đăng công khai từ lâu.
Chỉ cần cơ sở dữ liệu phát cảnh báo, lập tức sẽ có người tới bắt Đỗ Yến.
Vì vậy Thẩm Hành bèn nghĩ ra cách này để đưa Đỗ Yến vào Gia Viên. Cậu không sợ phóng xạ cho nên màn sáng cũng chẳng gây hại gì cho cậu.
Đêm hôm trước, Thẩm Hành mua được bản đồ Gia Viên Số 5 tại chợ đen, hiểu rõ khu vực nào có ít người nhất.
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ trời tối Đỗ Yến sẽ bắt đầu lẻn vào Gia Viên Số 5.
Thẩm Hành lại mở bàn đồ ra, chỉ lên trên: “Từ nơi này đi thẳng 1000 mét nữa là hạ cánh, đừng do dự.”
Đỗ Yến gật đầu.
Hắn bèn chỉ về chỗ được đánh dấu khác: “Đi qua chỗ đó là đến, chờ một lúc trời sẽ sáng.”
Bản đồ mà Thẩm Hành mua rất đầy đủ, thậm chí còn lấy được thông tin mười mấy năm trước có một đôi vợ chồng di dân đến Gia Viên Số 5. Từ tuổi tác đến tướng mạo và cả thời gian đều trùng lặp với những gì Đỗ Yến từng nói.
Đỗ Yến lại gật.
Thẩm Hành hỏi: “Em còn nhớ ước định của chúng ta không?”
“Ừm, sau khi xác nhận đúng người, thả tin tức dẫn bọn họ tới trung tâm giao dịch, không được trực tiếp tiếp xúc. Lúc về vẫn dùng cách như cũ, chú sẽ ở đây chờ tôi. Tiếp theo chú sẽ nghĩ biện pháp mang bọn họ rời khỏi trung tâm giao dịch để tìm cơ hội trò chuyện.”
Thẩm Hành thấy Đỗ Yến bình tĩnh như vậy, không hề có vẻ lo sợ bất an hay kích động hưng phấn vì sắp gặp được cha mẹ, trong lòng bèn yên tâm hơn phần nào.
Hắn biết bình thường Đỗ Yến trông ngây thơ và hơi tùy hứng, song trên thực tế lại là người vô cùng lý trí, ít khi hành xử bộp chộp.
Chính vì vậy Thẩm Hành mới yên tâm để Đỗ Yến vào trong Gia Viên Số 5 một mình.
Thời gian sắp đến, không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Đỗ Yến vẫy tay với Thẩm Hành, nói: “Mai gặp.”
Thẩm Hành gật đầu, nhìn thiếu niên giang cánh bay giống như chim, nhảy xuống mái nhà, dù lượn sau lưng nâng cậu lên không tạo thành đường vòng cung hoàn mỹ rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt hắn. Lúc này, Thẩm Hành đột nhiên lao về phía trước, giẫm vào rìa tầng thượng của tòa cao ốc mới miễn cưỡng ngừng lại.
Hắn sững sờ, trong khoảnh khắc vừa rồi, thân thể của hắn hoàn toàn không chịu sự khống chế, vô thức muốn đuổi theo đối phương. Thẩm Hành cúi đầu nhìn bàn tay đang khẽ run.
Thẩm Hành cứ nhìn mãi như thế, cuối cùng hắn siết chặt tay, phát hiện mình không thể chấp nhận chuyện Đỗ Yến rời xa hắn đến một nơi nào đó mà hắn chẳng kiểm soát được.
Hắn thở dài, ngồi xuống rìa cao ốc, dõi mắt về phương hướng cậu đi.
Đỗ Yến đương nhiên không biết trong lòng Thẩm Hành đã nổi lên sóng to gió lớn gì.
Từ trước đến nay cậu chưa từng mắc lỗi, chỉ cần chủ nhân giấc mộng hành xử theo lẽ thường thì mọi chuyện đều thuộc tầm kiểm soát của cậu.
Lần này cũng giống như vậy, Đỗ Yến bình yên rơi xuống đất, lôi bản đồ ở trong túi quần ra xem rồi ngẩng đầu đoán hướng, quyết định đi về phía khác.
Trời còn tờ mờ tối, Đỗ Yến đã đến địa điểm mà bọn họ bàn bạc từ trước. Thế nhưng cậu không nấp ở trong góc chờ trời sáng, người bên trong sẽ ra khỏi nhà như đã định.
Đỗ Yến tiến vào từ sân sau, lúc rơi xuống đất không tạo ra bất kì âm thanh nào cả. Cậu bước tới cửa, lấy trong túi quần bộ dụng cụ mà cậu tìm được trong thùng để đồ của Thẩm Hành.
Rất nhiều Người Lây có tuyệt kỹ mở khóa bằng một tay, nguyên nhân vô cùng đơn giản, bọn họ cần phải vào những ngôi nhà vô chủ tại các thành phố bỏ hoang để thu thập tài nguyên.
Người Lây đương nhiên có thể đá văng cửa, thế nhưng họ cần giữ nguyên vẹn đồ đạc để biến nơi đó thành điểm dừng chân tạm thời.
Nếu như đá hỏng cửa, phát hiện bên trong cực kỳ phù hợp với mình, muốn dùng làm nơi tá túc lại phải tự sửa sang thì chẳng thà tốn công sức mở cửa cho xong.
Tài nghệ mở khóa của Đỗ Yến chính là học của Thẩm Hành.
Cậu ngồi xổm xuống.
Tiểu Bát cạn lời: “Tôi thấy cậu ở thế giới này chẳng hề có nguyên tắc gì sất, hết lừa đảo lại đến mở khóa trộm.”
Đỗ Yến vừa mở cửa vừa đáp: “Mày chưa từng chơi game tận thế bao giờ à. Mở khóa là kỹ năng cơ bản đấy, còn lừa đảo ở đâu ra, tao đối xử với Thẩm Hành chân thành như thế cơ mà.”
Tiểu Bát nói: “Mấy hôm trước cậu còn bảo đi tìm cha mẹ là thật. Rõ ràng là lừa đảo!”
Đỗ Yến gặp chiêu phá chiêu: “Mày quên rồi à, cha mẹ có thể là giả nhưng dựa theo thiết lập tính cách của tao thì bây giờ tao vẫn chưa hề biết chuyện.”
Tiểu Bát lại bị thuyết phục, cố vớt vát thêm: “Tôi nghĩ cậu nên lo kết cục của mình sau khi bị vạch trần lời nói dối đi.”
Ngũ giác của Người Thuần Chủng không bằng Người Lây. Đỗ Yến cứ lên thẳng tầng hai, đến trước căn phòng nằm ngay gần cầu thang, lắng tai nghe động tĩnh bên trong, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.
Khi thấy căn phòng được bày trí dành cho thiếu niên, Đỗ Yến liền biết đôi vợ chồng kia không ở đây.
Cậu cũng không hy vọng bị người khác phá rối, muốn để cho đối phương tiến vào giấc ngủ sâu.
Đỗ Yến đứng bên thành giường.
Thiếu niên đang ngủ nọ chỉ tầm tuổi Đỗ Yến, khuôn mặt non nớt với những đường nét hao hao người cha trên danh nghĩa của cậu. Xem ra đây đứa con mà cặp vợ chồng đã sinh ra sau khi định cư ở Gia Viên Số 5.
Đỗ Yến nhìn thiếu niên chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, chờ khi nào tôi gọi cậu thì mới được phép tỉnh dậy.”
Cạnh phòng thiếu niên là của một bé gái bảy, tám tuổi. Đỗ Yến làm cho hai đứa trẻ ngủ thật say mới đẩy cửa phòng hai vợ chồng kia ra.
Cậu không nhẹ nhàng bước vào mà cố tình tạo ra tiếng động.
Nữ chủ nhân ngôi nhà đột nhiên ngồi dậy, thốt lên: “Ai đấy!”