Tuy bị Đỗ Yến trêu chọc nhưng Thẩm Hành vẫn chọn điểm dừng chân tiếp theo là chỗ có xưởng mỹ phẩm kia.

Đương nhiên không phải vì lý do quá đỗi vớ vẩn như dưỡng da. Thân phận Đỗ Yến vô cùng nhạy cảm, xuất hiện ở cụm dân cư thì bình thường thế nhưng nơi mà bọn họ cần đến là Gia Viên Số 5, lệnh truy nã đã được phát trên radio cho nên Người Thuần Chủng có mặt ở bên ngoài Gia Viên như cậu sẽ rất gây chú ý. 

Vì không muốn gặp phiền phức, thuận lợi trà trộn vào Gia Viên Số 5, họ cần phải nghĩ cách che giấu làn da trắng nõn của Đỗ Yến.

Thẩm Hành không chọn điểm dừng chân là thành phố bỏ hoang mà tuyến đường giao thông chưa được dọn dẹp, cần phải vòng qua khu nguy hiểm có mức độ phóng xạ cao và nhiều sinh vật biến dị khá mạnh.

Lượng người tới thành phố đó rất ít, xử lý xong chỉ cần khắc ký hiệu đặc biệt của Thẩm Hành lên thì sẽ chẳng có ai đến làm loạn nữa.

Nhưng thành phố này được xem như ngoại lệ, có thể nói nơi đây là điểm tiếp tế phồn hoa nhất của hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nó có xưởng mỹ phẩm kia. 

Thẩm Hành và Đỗ Yến ở phòng trong nghỉ ngơi một đêm rồi mới tới nhà xưởng.  

Sản phẩm hiện có đã biến chất do để quá lâu, đương nhiên không thể sử dụng được nữa.

Song Thẩm Hành cũng nghĩ ra cách giải quyết nên mới đưa Đỗ Yến tới. Hắn thừa dịp Đỗ Yến đang ngủ, đi đến điểm giao dịch của Người Lây trong thành phố, tìm ai đó đã sống lâu dài tại đây để đổi vài nguyên liệu làm mỹ phẩm.

Đỗ Yến chẳng biết gì hết. Hôm sau cậu ghé qua nhà xưởng, chợt cảm thấy vô cùng khiếp sợ bởi vì nó được giữ gìn rất tốt, thậm chí nửa cọng cỏ dại cũng chẳng thấy.

Đỗ Yến theo sau Thẩm Hành thẳng đến nơi sản xuất. Cậu bắt gặp một Người Lây đang vắt chéo chân híp mắt tắm nắng, bên cạnh còn đặt bộ trà đạo.

Cảnh tượng an nhàn trước mắt và địa phương được xử lý sạch sẽ kia trông còn thoải mái hơn Gia Viên gấp mấy lần. 

Người Lây rất nhạy bén, khi Đỗ Yến và Thẩm Hành tới gần người kia liền mở mắt ra.

Thẩm Hành đứng cách gã ta mười mấy mét, móc từ trong túi ba lọ thuốc kháng phóng xạ, ra hiệu mình đến để giao dịch.

Người Lây gật đầu: “Lại đây đi.”

Thẩm Hành đưa thuốc kháng phóng xạ và vài thứ được sắp xếp cẩn thận, nói: “Nguyên liệu tự chuẩn bị.”

Người Lây kiểm tra thuốc xong bèn hỏi yêu cầu của Thẩm Hành, sau đó gật đầu: “Một tiếng.”

Nói xong, gã ta quay người đi vào xưởng sản xuất.

Thẩm Hành giải thích: “Trước chiến tranh, Người Lây này làm nghề mỹ phẩm, hiện tại hắn vẫn luôn giữ gìn, sửa chữa và bảo dưỡng thiết bị bên trong.”

Đỗ Yến trợn mắt: “Hắn trông coi chỗ này suốt thời gian qua à? Vậy lượng thuốc kháng phóng xạ kia có đủ không?”

Thẩm Hành đáp: “Bây giờ đa phần nữ Người Lây vẫn rất thích chưng diện. Việc làm ăn của hắn phát triển rất tốt, ít nhất là chẳng phải lo gì đến vấn đề thuốc kháng phóng xạ.”

Đỗ Yến không ngờ sản nghiệp bên ngoài lại muôn màu muôn vẻ đến thế. Trong Gia Viên, Người Thuần Chủng chỉ dám sử dụng sản phẩm đã được thanh lọc phóng xạ.

Ngoài ra vì chưa khôi phục sự phồn thịnh vốn có nên Người Thuần Chủng bèn tập trung hết tinh lực để đáp ứng đủ mọi yêu cầu sinh hoạt cơ bản lẫn việc sinh sản và phương diện khoa học kỹ thuật, đương nhiên sẽ không thừa tài nguyên để chế tạo mỹ phẩm.

Thẩm Hành thấy Đỗ Yến tò mò, biết chờ thành phẩm cần một khoảng thời gian nữa nên dẫn cậu tham quan xung quanh.

Phía sau nhà xưởng là căn nhà có lối kiến trúc đặc biệt, biển hiệu “Có phóng xạ” cực kỳ dễ thấy.

Nhà máy phát điện hạt nhân là sản phẩm trước thời chiến. Mặc dù đã mấy trăm năm trôi qua nhưng lò phản ứng hạt nhân vẫn hoạt động, cung cấp nguồn năng lượng khổng lồ cho xưởng. 

Nguyên nhân hàng đầu dẫn đến tình trạng Trái Đất ngàn vết thương trăm lỗ thủng như hiện nay chính là việc lạm dụng kỹ thuật hạt nhân. Trước đó, nguồn năng lượng đều đến từ các lò phản ứng hạt nhân, mỗi thành phố, thậm chí là bệnh viện, xưởng, trường học đều được trang bị các lò hạt nhân loại nhỏ.

Đỗ Yến nhìn máy phát điện trước mắt: “Thẩm Hành, chú nói thử xem họ giữ thứ này lại có phải là định hủy diệt Trái Đất thêm lần nữa không?”

Thẩm Hành chỉ cho là đối phương đang cảm khái trước việc loài người đang tự tìm đường chết, hắn đáp:”Hiện tại Gia Viên đã cấm phát triển kỹ thuật hạt nhân, họ cũng đã hối hận lắm rồi. Các lò phản ứng hạt nhân này ắt sẽ có biện pháp giải quyết thôi.”

Đỗ Yến gật đầu, không nói thêm gì, bọn họ thấy thời gian cũng gần tới bèn quay trở lại chỗ cánh cửa. Người Lây kia đang chờ họ, hiệu suất của dây chuyền sản xuất tự động vẫn rất cao.

Gã ta đưa đồ cho Thẩm Hành, nghĩ một chút mới bảo: “Tôi làm cho anh mỗi tone phấn nền một hộp, bao gồm cả kem che khuyết điểm. Còn cách sử dụng ra sao thì anh phải tự tìm hiểu.”

Thẩm Hành vô cùng mù mờ, tone phấn nền với kem che khuyết điểm là cái gì cơ? Hắn đang định hỏi chợt bị Đỗ Yến cắt ngang. 

“Đi thôi, mấy món đồ này nghiên cứu một chút là hiểu ngay ấy mà.”

Hai người trở về nhà ở tạm, Thẩm Hành vẫn không yên lòng: “Có cần tôi qua điểm giao dịch bên kia tìm vài nữ Người Lây hỏi thử cách dùng không?”

Đỗ Yến trong hiện thực đã từng hóa trang rất nhiều, cũng biết chút về mỹ phẩm. Song thiết lập tính cách của cậu hiện tại là thiếu niên Thuần Chủng chưa từng rời khỏi Gia Viên nên đương nhiên sẽ không thể biết mấy chuyện đó được.

Nhưng nếu để Thẩm Hành chạy tới điểm giao dịch hỏi nữ Người Lây trang điểm kiểu gì thì chắc hẳn, tiêu đề báo tuần kỳ tiếp theo sẽ trở thành:

《Shock! Người Lây mạnh nhất lại có sở thích thầm kín này ư?》

Đỗ Yến cân nhắc đến hình tượng của Thẩm Hành mà ngăn cản hắn.

Chỉ có điều Thẩm Hành là người vô cùng cố chấp, đã xác định chuyện gì thì rất khó thay đổi, việc hóa trang còn dính dáng tới an nguy của Đỗ Yến nên hắn càng nghiêm túc hơn.

Cậu suy nghĩ chốc lát, nói: “Năng lực học tập của tôi mạnh lắm, trước hết cứ thử xem, nếu không được thì chú lại đi tìm người hỏi sau.”

Thẩm Hành gật đầu, trả lời: “Em định mày mò thế nào?”

Đỗ Yến nhìn hắn, nở nụ cười. Thẩm Hành thấy thế, vô thức lùi một bước: “Em định làm gì?”

“Chú Thẩm ơi, học cách trang điểm mà dùng gương thì bất tiện lắm, đành phải phiền chú Thẩm giúp tôi chút việc cỏn con này rồi.”

Thẩm Hành nghe Đỗ Yến gọi hắn là chú Thẩm, bản năng bắt đầu kêu gào nói rằng đây chẳng phải chuyện tốt lành chi. Nếu không để ý đến an toàn của cậu, phỏng chừng Thẩm Hành đã vắt giò lên cổ mà chạy.

Kết quả cuối cùng đương nhiên vẫn là Đỗ Yến thắng.

Thẩm Hành ngồi cứng đờ trên ghế, nhắm mắt, biểu cảm thấy chết không sờn.

Đỗ Yến cẩn thận quan sát, không nhịn được trêu chọc hắn: “Chú đừng căng thẳng như thế nữa, người không biết còn tưởng tôi định sàm sỡ chú đấy.”

“…” Tai Thẩm Hành nóng bừng, bỗng bình tĩnh một cách bất ngờ.

Dù dáng vẻ hắn có ra sao thì cũng chỉ có mình Đỗ Yến thấy.

Thẩm Hành cảm nhận đầu ngón tay cậu lướt qua mặt hắn, mềm mại như lông chim, thoải mái đến mức khiến hắn hơi buồn ngủ. Khi hắn đang thả lỏng thì Đỗ Yến lên tiếng.

“Xong.”

Thẩm Hành mở mắt, đúng lúc Đỗ Yến cầm gương đến. Hắn sững sờ, tựa hồ không thể tin những gì mình đang chứng kiến.

Người trong gương chính là hắn của quá khứ, cái kẻ vẫn luôn bình thản sống trước khi chiến tranh hạt nhân bùng nổ.

Nhờ công dụng cùng phấn nền, những dấu vết năm tháng lưu lại trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, đường nét rắn rỏi trở nên nhu hòa hơn rất nhiều khiến Thẩm Hành nhớ tới quãng thời gian trước đây của mình.

Đỗ Yến thấy Thẩm Hành mãi mà chẳng lên tiếng mà lại bày ra vẻ hoài niệm ấm áp, cậu bèn hỏi hắn:: “Sao vậy? Tôi nghĩ da chú trắng lên nhìn rất hợp.”

Thẩm Hành bật cười, đường nét nhu hòa càng trở nên dịu dàng: “Đúng là hợp thật, nhưng không biết da em đen hơn trông ra sao nhỉ.”

Đỗ Yến đáp: “Chú sẽ biết nhanh thôi.”

Cậu đi vào phòng vệ sinh, chỉ mười phút sau đã hoàn thành. 

Thẩm Hành nhìn Đỗ Yến, ngây ngẩn cả người.

Cũng không phải bởi vì làn da đen của Đỗ Yến khó coi mà một Đỗ Yến với khuôn mặt bình thường ấy đột nhiên tạo cho hắn cảm giác quá đỗi quen thuộc. 

“Thế nào? Thay đổi nhiều lắm à?” Đỗ Yến hỏi.

Thẩm Hành không trả lời, cau mày quan sát thật tỉ mỉ. Hắn bỗng thấy loại cảm giác quen thuộc này quan trọng hơn bất cứ thứ gì một cách khó hiểu.

Đúng lúc đó, Đỗ Yến cũng sững sờ. Bởi vì trong chớp mắt, khung cảnh xung quanh bỗng chốc nhòe đi. 

Đồng thời, lời cảnh báo của Tiểu Bát vang lên: “Đỗ Yến, mộng cảnh đang có dấu hiệu sụp đổ, cậu mau nghĩ cách đi.”

Đỗ Yến nghe vậy, biết không thể để Thẩm Hành tiếp tục ngẩn ngơ nữa. Cậu chủ động bước tới trước mặt Thẩm Hành, nắm cánh tay hắn, vừa sờ vừa bóp.

Thẩm Hành cuối cùng cũng hoàn hồn, quẫn bách hỏi: “Em làm gì đấy?”

Đỗ Yến thả tay hắn xuống, nhéo nhéo tay mình, buồn rầu trả lời: “Màu da thay đổi rồi nhưng vẫn còn một vấn đề nữa, hình thể của tôi không giống với Người Lây.”

Thẩm Hành động viên cậu: “Không sao, cũng có vài Người Lây mới rời khỏi khoang đông lạnh trông cũng hao hao em. Về sau nhiễm phóng xạ sẽ càng cao lớn hơn.”

Đỗ Yến nói: “Ý chú là để tôi giả vờ làm Người Lây mới thức tỉnh?”

“Ừm.” Thẩm Hành gật đầu, “Tuy mấy năm gần đây số lượng hầm trú ẩn bị phát hiện rất ít nhưng trên thực tế thì vẫn còn.”

Ở trong đầu, Tiểu Bát phát ra thông báo giải trừ tín hiệu nguy hiểm.

Lúc này Đỗ Yến mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục kéo sự chú ý của Thẩm Hành tới chuyện có bao nhiêu hầm trú ẩn chưa được tìm thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play