CHƯƠNG 364

Giống như chỉ cần anh có mặt, cô không hề sợ hãi hay lo lắng chút nào.

Thấy Hà Lục Nguyên không có ý dừng lại, Mục Chính Hi chỉ có thể không ngừng đâm vào xe ông ta.

Lúc này, nếu có người nhìn thấy, trên đường một chiều có một chiếc xe thể thao sang trọng đang không ngừng đâm vào một chiếc xe thương vụ cũ, cảnh tượng đồ sộ khiến người khác sợ hãi.

Vẻ mặt Hà Lục Nguyên cũng chẳng dễ coi gì, nếu cứ bị đâm như vậy, không xảy ra chuyện gì thì xe cũng sẽ bị đâm hỏng.

Nhưng hiện giờ ông ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục lái về phía trước.

Thấy thái độ của ông ta, Mục Chính Hi cũng không từ bỏ ý định tiếp tục đâm. Dù thế nào thì anh cũng phải cứu được Hạ Tịch Nghiên!

“Âm ầm ầm, xe phía sau không ngừng đâm vào xe phía trước, phát ra tiếng ầm vang ngắt quãng.

Hà Lục Nguyên tiếp tục lái, cố gắng hết sức giữ thăng bằng, nhưng bị đâm mấy cái như vậy, rõ ràng là xe ông ta không chống nổi xe của Mục Chính Hi.

Đúng lúc này, Mục Chính Hi kéo dãn một ít khoảng cách, sau đó đột nhiên đạp mạnh chân ga, một tiếng vang thật lớn vang lên, chiếc xe phía trước bị đâm mạnh vào sườn núi phía trước.

Cả người Hà Lục Nguyên đổ về phía trước, nằm bò trên tay lái, máu chảy xuống từ trán…

Hạ Tịch Nghiên cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, lúc anh đâm xe, cơ thể cô cũng bị lao về phía trước. Cũng may là phía trước là ghế ngồi, không quá cứng, nhưng vì lực quán tính nên cô bị đập đầu vào cửa kính bên trái…

Thấy chiếc xe không còn chuyển động nữa, Mục Chính Hi mở cửa xe xuống xe, trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt. Anh chạy tới, muốn mở cửa xe, nhưng cửa xe không hề nhúc nhích.

Nhìn Hạ Tịch Nghiên ở bên trong đang nhắm mắt, anh rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

Anh vẫn cố mở cửa xe ra, nhưng mãi vẫn không mở được. Sau cùng cuống quá, anh đấm thẳng vào cửa kính xe, cửa kính vỡ, †ay anh cũng bị thương. Thế nhưng anh không hề quan tâm, vươn tay mở cửa xe từ bên trong, lúc này mới vào được trong xe!

Hạ Tịch Nghiên đang dựa vào cửa kính xe bên trái, tay chân bị trói, miệng cũng bị bịt lại, ánh mắt khép hờ.

“Hạ Tịch Nghiên!” Mục Chính Hi kêu lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng và căng thẳng: “Hạ Tịch Nghiên, Hạ Tịch Nghiên…” Anh không ngừng gọi tên cô.

Có một giọng nói không ngừng vang lên trong đầu anh, đừng xảy ra chuyện, đừng xảy ra chuyện!!!

Anh vỗ nhẹ lên mặt cô, rốt cuộc thì sau đó không lâu cô cũng có phản ứng, chậm rãi mở mắt ra. Lúc cô nhìn thấy anh, trong mắt ầng ậc nước.

Thấy cô mở mắt ra, Mục Chính Hi lập tức vươn tay xé băng dính dán trên miệng cô xuống, sau đó kiểm tra một lượt. Ngoài bị va đập ở trán ra thì không có vấn đề gì quá lớn. Lúc này anh mới yên tâm, nhìn cô: “Em sao rồi?” Mục Chính Hi vẫn không yên †âm hỏi.

“Em không sao!” Hạ Tịch Nghiên lắc đầu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi.

“Đừng sợ, anh ở đây!” Mục Chính Hi nhìn cô, dịu dàng nói.

Hạ Tịch Nghiên gật đầu, tâm trạng bình Tĩnh lại một cách thần kỳ, Mục Chính Hi duỗi tay giúp cô cởi dây trói trên tay.

Đúng lúc này, Hạ Tịch Nghiên ngẩng đầu lên, thấy được người xuất hiện sau lưng Mục Chính Hi, sửng sốt trợn to mắt.

“Mục Chính Hi, cẩn thận…” Hạ Tịch Nghiên hô to.

Nhưng khi đó đã muộn rồi, Mục Chính Hi còn chưa phản ứng kịp, Hà Lục Nguyên đã cầm một cái gậy hung hăng nện vào người anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play