CHƯƠNG 361

Ngay lúc này, y tá từ bên trong đi ra: “Tôi vừa nhìn thấy cô ấy đi vào, sao lại không có trong phòng…”

“Lập tức xem camera!” Mục Chính Hi nói.

Ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, nữ y tá cũng không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng đến phòng camera, để cho người mở camera cho Mục Chính Hi xem.

Xem đến một giờ trước, thấy sau khi Hạ Tịch Nghiên đi vào, sau lưng cũng có một người vào theo, đội mũ đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt, nhưng căn cứ thân hình, Mục Chính Hi biết, là Hà Lục Nguyên!

Anh lại quên mất người này!

Nhìn sau khi ông ta đánh ngất Hạ Tịch Nghiên đưa ra ngoài, quả đấm của Mục Chính Hi nắm thật chặt, y tá bên cạnh cũng sợ hết hồn, bệnh viện xảy ra chuyện như vậy, cô ta cũng phải chịu trách nhiệm.

“Xem camera ở cửa!” Mục Chính Hi mở miệng.

Vì vậy, người của phòng giám sát cũng không dám nói thêm cái gì, lập tức chỉnh tới cửa.

Lúc này, giữa cửa đậu một chiếc xe, Hà Lục Nguyên từ bên trong đi ra, trên người vác Hạ Tịch Nghiên, mở cửa xe, nhét Hạ Tịch Nghiên vào.

Mà xe… Không có biển số xe!

Mục Chính Hi cố gắng làm cho mình tĩnh táo lại, hít thở sâu.

Anh chợt nhớ tới, trên đường từ bar tới bệnh viện hình như thấy chiếc xe này…

Nghĩ tới đây, con ngươi u ám, lập tức chạy ra ngoài.

Mục Chính Hi vừa đi, Huống Thiên Hựu và Tiêu Ân, còn có Mạc Thiếu Thần cũng tới.

Biết xảy ra chuyện gì, thế nào cũng muốn tới xem một chút, nhưng biết được Mục Chính Hi xem camera xong đã chạy đi, vì vậy, ba người cũng xem.

Sau khi xem xong, Huống Thiên Hựu nhìn Mạc Thiếu Thần và Tiêu Ân một cái.

Mặc dù xe không có biển số xe, nhưng †in tưởng, có đầu mối này, Mục Chính Hi cũng đi tìm rồi.

Ba người nhìn nhau, lập tức đều đi ra ngoài.

Mỗi người một chiếc xe, bắt đầu bay nhanh trên đường.

Lúc này, điện thoại của Mục Chính Hi vang lên, lại bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, nhận điện thoại.

“Alô !”

“Chính Hị, là tôi!” Tiêu Ân nghiêm giọng mở miệng, không có hài hước cùng lười biếng như mọi ngày.

bây giờ anh tìm hướng nào?” Tiêu Ân hỏi.

“Tôi ở đường giao lộ phía tây!” Mục Chính Hi đáp một tiếng, như đã sớm biết bọn họ sẽ đến vậy!

“Được, mấy người chúng ta tách ra tìm, có tin tức sẽ thông báo cho anh, giữ liên lạc!” Tiêu Ân nói, căn bản cũng không có bất kỳ nói nhảm dư thừa nào.

Mục Chính Hi đáp một tiếng, cúp điện thoại.

Bay nhanh trên đường, căn cứ ấn tượng trong đầu, anh dựa theo đường đó đuổi tiếp!

Bất kể như thế nào, anh cũng phải tìm được Hạ Tịch Nghiên!

Nghĩ đến Hà Lục Nguyên, tình cảnh của Hạ Tịch Nghiên nhất định rất nguy hiểm! !!

Nghĩ vậy, ngực anh lại đau đớn!

Hạ Tịch Nghiên, em nhất định phải chịu đựng, chờ anh!

Chờ anhI ! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play