CHƯƠNG 347

“Anh biết em ở bệnh viện, nhưng là bệnh viện nào!?” Tống Kỳ hỏi.

Vì vậy, Hạ Tịch Nghiên nói cho anh địa chỉ, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ anh muốn qua đây?”

“Anh mới vừa đi công tác về nghe tin em vào bệnh viện, em chờ đấy, anh đến ngay!” Tống Kỳ nói.

Nghe được lời này, Hạ Tịch Nghiên ngây cả người, ngay sau đó mở miệng: “Thật ra thì không cần, em không sao!”

“Chờ anh!”

Chỉ nói hai từ sau đó cúp điện thoại, trong điện thoạt truyền tới tiếng tút tút, Hạ Tịch Nghiên ngây cả người.

Quả nhiên, không tới hai mươi phút, Tống Kỳ đã xuất hiện ở trong bệnh viện.

“Em sao thế? Bị thương chỗ nào?” Vừa thấy mặt, Tống Kỳ đã nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.

“Không có gì, chỉ là lỡ gãy xương nhẹ nên phải ở lại viện theo dõi thôi, không có vấn đề gì!” Hạ Tịch Nghiên nói, sau đó nhìn anh: “Anh vừa đi công tác về à?”

Tống Kỳ gật đầu một cái: “Ừ, mới vừa xuống máy bay!”

Lúc này trợ lí luôn ở bên cạnh nhìn, nói: “Đáng lẽ vé là chuyến bay sớm nhất ngày mai, nhưng nghe tin tức cô xảy ra chuyện, tổng giám đốc Tống sửa thời gian bay về!”

“Được rồi, không có chuyện gì cậu đi về trước đi!” Tống Kỳ nhìn Mike phía sau nói.

Mike sửng sốt một chút, gật đầu một cái: “Vậy cũng được, tôi về trước, tổng giám đốc, anh nhớ ăn cơm!”

Tống Kỳ cau lại cau mày, không nói gì nữa, Mikey rời đi.

Anh ta đi ra ngoài, Hạ Tịch Nghiên thì nhìn Tống Kỳ: “Anh còn chưa ăn cơm!?”

“Ở trên máy bay ăn một chút!” Tống Kỳ nói.

Hạ Tịch Nghiên: ”.. “

“Anh mau đi ra ăn gì đó đi!”

“Anh vẫn chưa đói, thấy em không bị gì anh yên tâm rồi!” Tống Kỳ nói.

Nghe lời anh nói, Hạ Tịch Nghiên cảm giác vạn phần áp lực, bộ dáng Tống Kỳ thế này, làm sao cô chịu nổi!

“Em không sao, nhưng nếu như anh không ăn gì, rất nhanh anh sẽ có sao!” Hạ Tịch Nghiên nói: “Có phải ỷ vào dạ dày bây giờ không đau, bắt đầu được nước lấn tới hay không?”

Nhìn nụ cười Hạ Tịch Nghiên, cười lên lúm đồng tiền như hoa, thế này tốt hơn bất kì thứ gì.

Tống Kỳ cũng cười cười: “Đúng vậy, rất lâu rồi không đau!”

“Anh là lành lặn rồi quên nỗi đau từ vết sẹo thôi, mau đi ăn gì đó đi!” Hạ Tịch Nghiên dặn dò.

Lúc này, Tống Kỳ nhìn ngoài cửa sổ: “Em chắc chắn lúc này bên ngoài còn có đồ ăn?”

Hạ Tịch Nghiên cũng nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, lúc này đại đa số cửa hàng đều đóng cửa.

“Vậy làm sao bây giờ? ?”

“Còn làm sao được? Ngày mai ăn!” Tống Kỳ nói.

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play