CHƯƠNG 251

Nhưng người ta có lòng tốt, cô cũng không thể khia được, Hạ Tịch Nghiên nghĩ ngợi rồi nói: “Xin lỗi, tôi không biết anh sẽ gọi, chỉ đi siêu thị mua chút đồ thôi nên không đem theo điện thoại.”

Mục Chính Hi hung hăng nhìn cô, biết cô không cố ý, lúc này anh mới yên tâm thở hắt một hơi.

Anh nhìn cô: “Lúc nào cũng phải đem theo điện thoại, hơn nữa còn phải để chế độ bình thường!” Mục Chính Hi nhìn cô, nói từng chữ một.

Hạ Tịch Nghiên chỉ có thể gật đầu.

Thế nên, thấy Hạ Tịch Nghiên xách đồ trong tay, Mục Chính Hi dứt khoát đưa tay ra đón lấy.

Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, nhìn anh, đang định nói gì đó thì Mục Chính Hi đi trước: “Về trước rồi nói, bên ngoài không an toàn Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, lúc này mới theo anh đi vào.

Đến thang máy, Mục Chính Hi hỏi thẳng: “Tầng mấy?”

“Mười sáu!”

Thế là Mục Chính Hi bấm số tầng trong thang máy.

Giờ là buổi chiều, không đông lắm, trong thang máy chỉ có hai người họ.

Mục Chính Hi xách đồ, anh nhớ ra gì đó: “Giờ em vẫn chưa an toàn lắm, tốt nhất là đừng chạy lung tung, cần mua gì thì nói với tôi.

Hạ Tịch Nghiên đứng bên cạnh, nghe Mục Chính Hi nói xong, cô lên tiếng: “Nguy hiểm đến thế sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.

Ngay lúc này, thang máy Tting’ một tiếng rồi mở ra, Mục Chính Hi quay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Em muốn thử lại?”

Ngay lúc này, thang máy ting’ một tiếng rồi mở ra, Mục Chính Hi quay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Em muốn thử lại?”

Một câu nói khiến Hạ Tịch Nghiên nghẹn họng.

Cô không thốt ra được gì.

Mục Chính Hi xách đồ đi ra ngoài, Hạ Tịch Nghiên theo sát phía sau.

“Nhà nào?” Mục Chính Hi lại hỏi.

Hạ Tịch Nghiên bất lực chỉ vào một cánh cửa.

“Mở cửa!”

Giọng điệu này, như thể là nhà của Mục Chính Hi vậy, Hạ Tịch Nghiên như một cô giúp việc hoặc là một tay tùy tùng. Mặc dù bất mãn nhưng Hạ Tịch Nghiên cũng không thể nói gì, cô lấy chìa khóa ra mở cửa.

Vừa mở cửa, Mục Chính Hi không hề khách sáo mà đi vào luôn.

Thấy hành động của anh không chút khách sáo, Hạ Tịch Nghiên câm nín, không biết nói gì cho phải.

Thế nên cô cũng đi vào.

“Để đâu?” Mục Chính Hi hỏi.

Đây là lần đầu anh vào nhà Hạ Tịch Nghiên, không giống với tưởng tượng của anh cho lắm.

Có lẽ là trước khi họ kết hôn không phải thế này, bây giờ vào nhìn rất ấm áp, mặc dù thiết kế hiện đại, nhưng trong thiết kế mang theo chút ấm áp, trông rất dễ chịu.

“Để đây là được.” Hạ Tịch Nghiên chỉ vào bàn, nói.

Mục Chính Hi đặt đồ lên trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play