Nghĩ tới đây, anh kéo dãn chút khoảng cách, không để Hà Lục Nguyên phát hiện.

Còn Hà Lục Nguyên đang lái xe, đúng lúc này, điện thoại di động của ông ta vang lên. Khi nhìn tới dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại, Hà Lục Nguyên nhếch lên một nụ cười khinh miệt, nhưng vẫn ấn nút nhận.

"Alo..."

"Bây giờ ông đang ở đâu?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ sắc bén.

"Tôi ở đâu sao phải nói cho cô biết?"

"Ông... rốt cuộc ông đưa Hạ Tịch Nghiên đi đâu rồi?" Người trong điện thoại lo lắng hỏi.

"Cái này cô không cần quản!"

"Hà Lục Nguyên, tôi nói cho ông biết, tốt nhất là ông cứ cẩn thận, nếu như bị người ta tra được thì cả ông và tôi đều xong!"

"Yên tâm, sẽ không ai biết cô ta ở nơi nào đâu! Bất kỳ ai cũng không biết!" Hà Lục Nguyên gằn từng chữ.

"Tốt nhất là như vậy, còn nữa, nếu như xảy ra chuyện gì, ông mà dám khai ra tôi, tôi nhất định sẽ không cho ông được yên đâu!"

Nghe lời cảnh cáo lạnh lùng trong điện thoại, Hà Lục Nguyên nhếch miệng cười: "Sao vậy, cô cả nhà họ Lăng cũng sợ à?"

"Tôi chỉ đang cảnh cáo ông!"

"Được rồi, không nói nữa, tôi còn có việc, cúp trước đây!" Nói xong, Hà Lục Nguyên cũng lười nói thêm gì với cô ta, trực tiếp cúp điện thoại.

Mặc dù bóng đêm rất đen, nhưng cũng đủ để Mục Chính Hi có thể nhìn thấu một chút, thấy được Hà Lục Nguyên đang nghe điện thoại. Mục Chính Hi trầm mặt, lái xe theo sát ông ta, vừa duy trì khoảng cách tránh để bị ông ta phát hiện.

Đến lúc này, Mục Chính Hi mới phát hiện, xe lái về khu Nam Sơn...

Còn bên Tống Kỳ đang ngồi trong phòng làm việc cũng đang lo lắng không thôi, không phải vì công việc, cũng không phải vì cái gì khác, mà là vì Hạ Tịch Nghiên. Đã một ngày một đêm mà vẫn không có tin tức của cô. Không chỉ vì tấm lòng anh dành cho cô, mà còn vì Hạ Tịch Nghiên biến mất trong tiệc rượu của anh, anh phải có trách nhiệm tìm được cô trở về! Huống chi, anh đối với cô... Nghĩ tới đây, cửa bỗng nhiên mở ra, Mike đi tới.

"Tổng giám đốc, tra được rồi!" Mike nói.

Nghe được tin này, Tống Kỳ lập tức mở to hai mắt: "Ai?"

"Một thời gian trước, lúc cô Hạ vào Vân Duệ, Mục Chính Hi cho cô ấy một vấn đề nan giải, bảo cô ấy đi ký kết hợp đồng với một người bên Nguyên thị. Đó là một lão quỷ háo sắc, chính trong tiệc rượu đó, Hạ Tịch Nghiên đắc tội với một người tên tổng giám đốc Hà, ngoài ra thì không có ai khác!" Mike nói.

Nghe được điều này, Tống Kỳ kinh ngạc. Nếu như tổng giám đốc Hà là lão già háo sức đó, vậy Hạ Tịch Nghiên rơi vào trong tay của ông ta nhất định sẽ gặp nguy hiểm...

Nghĩ tới đây, Tống Kỳ lập tức ngẩng đầu nhìn Mike: "Hiện giờ tổng giám đốc Hà đang ở đâu?"

Mike sững sờ: "Tôi lập tức đi thăm dò!" Nói xong, anh ta liền quay người đi ra ngoài.

Tống Kỳ ngồi trong phòng làm việc, bỗng nhiên thấy hai chân run rẩy không đứng vững, đi tới đi lui, chỉ cần nghĩ đến việc Hạ Tịch Nghiên có thể ở trong tay ông ta, anh không thể bình tĩnh được.

Một lát sau, Mike lại đi vào, nhìn Tống Kỳ: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc Hà ở khách sạn Lệ Đô cùng người khác ăn cơm hai mươi phút trước, sau khi ăn xong thì đi, còn chưa có về nhà, bây giờ không biết đi đâu." Mike nói.

Nghe được điều này, Tống Kỳ nhíu mày: "Công ty thì sao?"

"Cũng không thấy đến!" Mike nói.

Tống Kỳ nghe thế thì cau mày, càng như vậy, thì càng khả nghi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play