“Thân thể của bọn họ có giữ lại một bộ phận, xác thực cùng loài cá ở Địa cầu cổ có điểm tương đồng.”
Mộ Huyền gật gật đầu trả lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại bỏ thêm một câu nói, “Nhưng là phần lớn bộ phận thân thể cùng hình người không khác lắm.”
“Thật đúng chính là nhân ngư!” Diêu Tư có chút hưng phấn, trong đầu nhất thời hiện lên một loạt hình ảnh điện ảnh về nhân ngư, không nghĩ tới ở tinh tế thật sự có chủng tộc nhân ngư này, không biết có phải giống như đồng thoại hay không, mỗi người đều là mỹ nhân, vừa đến buổi tối an vị ở trêи tảng đá ca hát.
Cô theo bản năng muốn mở ra quang não, tra một vài hình ảnh tư liệu của tộc nhân ngư, nhìn xem có phải giống như tưởng tượng hay không.
Phi thuyền lại truyền đến tiếng thông báo.
“Tới rồi!” Mộ Huyền sờ sờ đầu cô, “Một lát nữa ở cảng sẽ có nhân viên công tác của Thủy tộc, muốn biết là cái dạng gì, đi xuống nhìn xem sẽ biết.”
Cũng đúng! Quang não nhìn, nơi nào đã ghiền bằng tận mắt thấy, cô lập tức đóng lại quang não, đi theo hắn cùng nhau xuống thuyền.
Vừa ra phi thuyền, trước mắt chính là một vùng biển rộng xanh thẳm, mùi muối tanh nhàn nhạt lập tức ập vào trước mặt. Không hổ là Thủy tộc, toàn bộ tinh cầu liếc mắt nhìn một cái, tất cả đều là nước. Diêu Tư nhịn không được nhìn nhìn khắp nơi, muốn xem thử chân dung mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
Đáng tiếc người đồng thời đến cảng hơi nhiều, nhìn một cái tất cả đều là người của các chủng tộc.
Thẳng đến khi bọn họ rốt cuộc đi ra cảng Mộ Huyền mới lôi kéo tay cô, “Đây là nhân ngư Thủy tộc.”
Đáy lòng Diêu Tư run lên, lập tức hướng tới bên tay phải hắn nhìn qua, thực hưng phấn, không nghĩ tới cô có thể nhìn đến trong truyền thuyết, cá....
(⊙_⊙)
Cái quỷ gì?
Răng rắc một tiếng, cô mơ hồ nghe được âm thanh tan nát cõi lòng thiếu nữ.
Đệch! Không có nói cho cô biết, nửa người trêи là cá, nửa người dưới là người, cũng gọi người cá a!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Tại sao nhân ngư chân chính sẽ là cái dạng này a, trả đồng thoại cho ta!
“Mời đưa ra giấy chứng nhận nhập cảnh của ngài!” Nhân ngư duỗi tay chỉ chỉ máy cảm ứng bên cạnh các cô, trêи đầu cá dẹt, hai con mắt cá chết vô thần dừng ở trêи người các cô.
Mộ Huyền trực tiếp đem quang não quét qua máy cảm ứng, tư liệu chứng nhận của hai người liền xuất hiện ở trước mắt nhân ngư kia.
“Hoan nghênh quang lâm, Thủy tộc mẫu tinh!” Nhân ngư kia gật gật đầu, để cho bọn họ thông qua, từ đầu đến cuối, đôi mắt vô thần đấy không có nửa điểm biến hóa.
Diêu Tư: “……” Cô càng muốn khóc!
(╥╯^╰╥)
“Ở đây chờ anh.” Mộ Huyền đột nhiên nói.
“A?” Diêu Tư sửng sốt, còn chưa có phục hồi tinh thần từ trong khϊế͙p͙ sợ tam quan tan nát.
“Toàn tinh Thủy tộc đều bị nước bao quanh, không có Tị Thủy Cầu rất không thuận tiện.” Mộ Huyền chỉ chỉ bốn phía một vùng đại dương màu xanh lam nói, “Anh đi lãnh Tị Thủy Cầu, em ở đây chờ anh.”
“Nga, được.” Diêu Tư gật gật đầu, xoay người nhìn lại, quả nhiên phía trước ‘Quầy phục vụ nhập cảnh’ đứng không ít tộc nhân tộc khác, mỗi người ra tới đều cầm một viên châu màu lam.
Diêu Tư ngồi xuống khu nghỉ ngơi bên cạnh, một bên nhặt lên trái tim thiếu nữ tan nát đầy đất, quả nhiên đồng thoại đều là gạt người.
Phốc……
Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng hơi lạnh, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong cái ao sau lưng, không biết khi nào đã trồi lên một cái đầu cá nho nhỏ, đang giương một đôi mắt cá nho nhỏ thắng tắp nhìn cô.
Đây cũng là một con nhân ngư, so với tên ở cửa xuất cảnh, rõ ràng muốn nhỏ hơn phân nửa, trêи người cũng không có mặc âu phục thẳng tắp, chỉ là phía trêи chân không ngừng đạp nước, mặc một cái khố nhỏ.
Đây là…… Đứa nhỏ tộc nhân ngư.
Phốc…
Nó đột nhiên phun ra một cái bong bóng về phía cô, cái bong bóng ở không trung lung lay một chút, sau đó nhẹ nhàng bay tới trêи mặt cô, cô chỉ cảm thấy trêи mặt chợt lạnh, bong bóng ‘phốc’ một tiếng bể nát.
Trong nháy mắt cô biết mới vừa rồi đánh vào sau lưng mình là cái gì.
Diêu Tư hướng hắn cười một tiếng, con nít luôn làm cho người ta yêu thích, mặc dù đều là đầu cá thân người hủy hoại tạo hình truyện cổ tích, nhưng nhân ngư này rõ ràng so với vừa nãy giá trị nhan sắc cao hơn một ít, dưới đầu mọc ra một vòng vảy màu vàng, “Bạn nhỏ, chào cậu!”
Cô giơ tay chào hỏi.
Tiểu nhân ngư kia sửng sốt, như là không nghĩ tới cô sẽ đáp lại, đôi mắt nhất thời liền trợn tròn, run run chân ở trong nước quẫy đạp hai cái. Đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, một lát đã chui vào trong nước không thấy.
Đây là…… Bị dọa chạy?
Lòng cảnh giác còn rất cao, xem ra đứa nhỏ Thủy tộc cùng chủng tộc khác cũng không khác nhau.
Diêu Tư cũng không để ý, tiếp tục ngồi chờ Mộ Huyền trở về.
Mười phút sau, bên người đột nhiên vang lên một tiếng ‘bộp’, có cái gì từ phía sau trực tiếp lăn tới dưới chân cô.
Cô cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một cái vỏ sò màu sắc rực rỡ, vỏ ngoài lại ngoài ý muốn thập phần bóng loáng, dường như cố ý mài giũa, ánh sáng lóe lên đặc biệt đẹp đẽ.
Quay đầu nhìn lại, đứa nhỏ nhân ngư kia không biết khi nào đã trở lại, đang ghé vào ven cảng vẻ mặt chờ mong nhìn cô, lại nhìn nhìn vỏ sò trêи mặt đất.
“Tặng cho ta?” Diêu Tư sững sờ, bạn nhỏ ngoại tộc đều hữu hảo như vậy sao?
Tiểu nhân ngư đá đá hai chân, đánh lên một đám bọt nước, dùng sức gật đầu với cô, lại giơ tay chỉ chỉ cái vỏ sò kia.
“Không cần!” Diêu Tư nhặt vỏ sò lên, nhịn không được cổ vũ sờ sờ đầu của hắn, “Cảm ơn nhóc, vỏ sò xinh đẹp như vậy nhóc vẫn là lưu lại đi. Ngoan!”
Hắn sửng sốt một chút, quay đầu cọ cọ lòng bàn tay cô, vảy màu vàng trêи cổ, đột nhiên đỏ hồng. Dường như không rõ cô vì cái gì không cần, lại đem vỏ sò đẩy đẩy vào trong tay cô.
“Thật sự không cần.” Thật là đứa nhỏ ngoan a.
Hắn lúc này mới nhận lại vỏ sò, có chút mất mát cúi đầu, sau đó xoay người lại một đầu chui vào trong nước.
Diêu Tư: “……”
Đây là…… Tức giận?
Quả nhiên là một đứa nhỏ, chẳng qua để cho cô một cái người lớn thu lễ vật của một đứa trẻ, cô cũng không có mặt mũi nào!
Cô lại lần nữa ngồi lại chỗ cũ, cho rằng đứa trẻ ấy sẽ không quay lại, kết quả không đến năm phút đồng hồ, bên chân lại ‘bùm’ một tiếng, một viên châu màu đen lăn lại đây. Đây là…… Trân châu?
Quay đầu nhìn lại, đứa trẻ lại ghé vào vị trí cũ, chờ mong nhìn cô.
“Ách……” Đưa lễ vật cho người xa lạ, là đặc sắc của chủng tộc nhân ngư sao?
“Người bạn nhỏ, dì thật sự không cần những thứ này.” Cô thở dài một hơi.
Lúc này đứa trẻ không chờ cô đem trân châu trả lại hắn, trực tiếp xoay người lần nữa chui vào trong nước đi.
Không đến một lát hắn lại lần nữa xông ra, lúc này trong tay cầm một con búp bê không biết dùng thủy tảo gì đắp thành, đầu cá thân người, cực kỳ giống bộ dáng cậu bé của nhóc.
Còn chưa có xong sao....
○| ̄|_| ̄|○
Cậu nhóc dường như cùng với cô so thái độ, chỉ cần cô không nhận, nhóc liền đổi một món đưa lại đây. Không đến một lát, xung quanh cô đã chất đầy các loại trân châu, có đồ chơi, còn có vỏ sò.
“Được rồi được rồi……” Mắt thấy đối phương lại muốn một đầu chui vào trong nước, cô vội vàng thuận tay cầm lấy một hạt châu, “Vậy cái này đi, được rồi, dì nhận lấy. Cảm ơn người bạn nhỏ.”
Tiểu nhân ngư sửng sốt, nháy mắt toàn bộ cá đều hưng phấn lên, quơ chân múa tay ở mặt nước nhảy lên.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Cậu nhóc vẫn luôn không nói gì, phát ra một âm thanh mang theo vài phần non nớt.
Thì ra nhóc có thể nói a! Diêu Tư cũng không nhịn được cười cười.
Tiểu nhân ngư lại đột nhiên hướng về phía cô phun ra một cái bong bóng, không giống bong bóng nhỏ lúc nãy vì khiến cho cô chú ý, bong bóng này cực kỳ lớn, trực tiếp đem cả người cô đều cuốn vào.
“Cô đáp ứng rồi.” Hắn đột nhiên duỗi tay một cái bắt được bong bóng, “Như vậy chúng ta liền đi đăng ký kết hôn đi!”
“Gì?!”
(⊙ o ⊙)
Cô còn chưa có kịp phản ứng, tiểu nhân ngư trực tiếp dùng sức lôi kéo, đem cả người cô lẫn bong bóng cùng nhau kéo vào trong nước.
Đệch, thì ra những thứ vừa rồi, là phí bán mình của cô!
******************
Chương sau: Hồng nhan cùng họa thủy.
Hết chương 139.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT