Hạng Chương bị tôi chọc cười: “Làm sao có thể, chỉ có mấy người.”
“Anh có làm được không?” Tôi lại lo lắng hỏi.
Hạng Chương nhẹ khẽ ừm một tiếng: “Có trưởng phòng Kiều bên cạnh, không sao.”
Tim tôi thình thịch, như rơi vào biển sâu vô hạn.
Lại bị Trình Gia Tiên nói trúng rồi, Hạng Chương quả nhiên đang ở cùng một chỗ với Kiều Kha Nguyên….
Đúng lúc không biết nói gì, thì tôi nghe thấy giọng của Kiều Kha Nguyên từ trong điện thoại truyền tới.
“Hạng Chương, anh qua đây một lát.”
Vì sao lại gọi Hạng Chương mà không gọi người khác?
Tôi mím môi thật chặt, chỉ muốn nói hắn đừng qua đó.
Tôi nghe thấy Hạng Chương đồng ý, sau đó vội vã nói với tôi: “Kha Kha, anh phải đi làm việc, hôm nay không biết lúc nào mới có thể trở về, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Hắn nói xong liền cúp điện thoại, tôi ngẩn người ra đặt điện thoại xuống, bực dọc vò đầu bứt tai.
Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên? Có thể sao? Đó là “Diệt Tuyệt sư thái” mà! Hạng Chương không thích nhất là người phụ nữ cường thế như vậy, ngay cả Trình Gia Tiên hắn cũng không thích vì cảm thấy cô ấy quá cường thế.
Cắn răng, tôi vội thay quần áo rồi ra ngoài.
Tôi mua đồ ăn sáng ở ven đường, quyết định đi thăm công ty, thuận tiện đưa đồ ăn sáng cho hắn, cũng tiện… xem xem bọn họ đang làm cái gì.
Tôi đi thang máy thằng đến tầng mười hai, đi vào văn phòng bộ phận nhân sự, tôi có chút hổ thẹn.
Hạng Chương không hề gạt tôi, có ít nhất tám người đang bận rộn làm việc trong bộ phận nhân sự, trong đó có cả Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên.
Trên bàn là đống hồ sơ chất đống rất cao đang dựa bên tường, bọn họ đang xử lý cái gì đó.
“Khụ.” Tôi ho nhẹ một tiếng, “Xin lỗi, tôi làm phiền rồi.”
Âm thanh của tôi làm kinh động đến mấy người họ, bọn họ đồng loạt nhìn về phía tôi, Kiều Kha Nguyên nhìn thấy tôi, mặt không biểu cảm nhìn tôi gật gật đầu.
Tôi cũng gật đầu lại rồi mỉm cười, xem như là chào hỏi.
“Kha Kha, sao em lại tới đây?” Hạng Chương kinh ngạc khẽ hô một tiếng, bước nhanh tới gần tôi.
“Em mang đồ ăn sáng cho anh.” Tôi đưa cho hắn sữa đậu nành và bánh.
Hạng Chương nhíu nhíu mày: “Chỉ một phần thôi sao.”
“Hả?” Lời của hắn tôi có chút không hiểu.
Ngay sau đó, tôi liền thấy hắn cầm bữa sáng tôi mua đưa cho Kiều Kha Nguyên.
“Trưởng phòng Kiều, mệt mỏi cả đêm có đói bụng không? Mau ăn chút gì cho đỡ đói.”
Tôi trừng mắt nhìn, thấy Kiều Kha Nguyên đang liếc mắt nhìn tôi.
“Cái này không được đâu, đây là vợ của anh mua cho anh mà.” Kiều Kha Nguyên cười xòa, từ chối.
“Không sao đâu, cô ấy hôm nay không có việc gì, để cô ấy lại đi mua bữa sáng.” Hạng Chương vẫn luôn nhìn cô ta nói.
Kiều Kha Nguyên lại liếc mắt nhìn tôi, cầm lấy đồ ăn sáng trong tay Hạng Chương: “Vậy cảm ơn nhé, tôi thực sự có chút đói.”
Tôi có chút sốc, Kiều Kha Nguyên vẫn nhận lấy? Đây không giống cô ta thường ngày! Tôi có nghe qua, cô ta ghét nhất là quán ăn ven đường, nói là chúng có mùi kì lạ.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Hạng Chương, chứng kiến hắn sải bước đi ra hướng tôi: “Kha Kha, nhờ em đi mua hộ anh bảy phần bữa sáng, em xem ở đây nhiều người như vậy…”
Tôi còn có thể nói cái gì bây giờ?
Ngay trước mặt có rất nhiều người, tôi không có lựa chọn, chỉ có thể đồng ý.
Như mộng du đi ra khỏi công ty, đi một đoạn đường dài mới mua được đồ ăn sáng, muốn bảy phần thì phải đợi một chút, tôi đứng trước sạp hàng thất thần nhìn ông chủ bận rộn.
“Này cô gái?”
“Dạ?” Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện mình vẫn đứng thẫn thờ nhìn sạp hàng ven đường.
“Cô gái, điện thoại đang kêu kìa.” Ông chủ vừa áp chảo bánh nướng vừa nói với tôi.
“Dạ, dạ, cảm ơn!” Tôi nhìn ông chủ cười mỉm, lấy điện thoại ra nhìn nhìn.
Cố Thanh Thiên!
Tôi nhíu mày, bằng mọi cách không muốn mở tin nhắn ra.
“Tôi đang ở phòng làm việc, muốn một suất ăn sáng.”
Cái quái gì vậy? Anh ta làm sao biết mình đang mua đồ ăn sáng.
Tôi bất đắc dĩ nói với ông chủ: “Ông chủ cho thêm một phần! Không, lại thêm hai phần!”
Bản thân tôi còn chưa ăn sáng, dựa vào cái gì mà muốn tôi bụng đói nhìn họ ăn?
“Được thôi! Có điều cô có cầm được không?” Ông chủ cười.
“Cho tôi cái túi to là được.” Tôi đáp lại.
Vừa dứt lời, điện thoại di động lại vang tới, lần này là Hạng Chương gọi đến: “Kha Kha, vừa rồi Cố tổng có đến, em mua thêm một phần cho Cố tổng nhé, anh ấy muốn.”
Nghe thấy được Hạng Chương nhắc tới Cố Thanh Thiên, trong lòng tôi chột dạ, cái gì cũng không dám nói đồng ý.
Lại một lát sau, chín phần bữa sang đã làm xong, tôi đi thẳng đến công ty.
Do dự một lúc, tôi đem bữa sáng cho bộ phận nhân sự trước, Hạng Chương thấy tôi đi qua lập tức lấy đồ trên tay tôi, phân phát cho những đồng nghiệp khác.
Tôi cũng đói bụng, lấy trước ra một phần dự định ăn.
Ai biết được tôi vừa mới cắn một cái, Hạng Chương mang cái túi đồ ăn đưa cho tôi: “Kha Kha, em mang lên cho Cố tổng đi.”
Tôi lập tức hóa đá, cảm giác rất là chột dạ, có phải hắn đã biết được điều gì rồi không?
“Em… Sao lại muốn em mang lên?” Tôi lắp bắp hỏi, “Mấy việc này không phải bọn anh hay làm sao?”
“Anh còn có công việc phải làm.” Hạng Chương dang hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay mà không làm xong, em không muốn bọn anh bị giáo huấn chứ!”
“Nhưng, nhưng cũng không nhất thiết phải là em đi lên? Em… em chỉ là chức vụ nhỏ của bộ phận kinh doanh thôi.” Tôi nỗ lực muốn từ chối.
Tuy là Cố Thanh Thiên đã nhắn tin cho tôi, nhưng đây là công ty, tôi không lên, anh có thể làm gì được chứ?
“Em cũng có phải chưa từng gặp Cố tổng đâu, sợ cái gì, đi đi.” Hạng Chương cười với tôi, như là thấy phản ứng của tôi rất buồn cười vậy.
“Nhưng em…”
Tôi còn muốn tìm lý do để từ chối, nhưng Hạng Chương không còn nhẫn nại tiếp tục nói chuyện với tôi, Kiều Kha Nguyên đang gọi hắn.
“Mau đi đi. Đưa xong thì em tự về nhà nhé, không cần ở đây với anh, ảnh hưởng không tốt.” Hắn đẩy tôi một phát rồi nói.
Thế là, một tay tôi mang theo cái túi bữa sáng, một tay kia thì cầm bánh ăn, bị đuổi ra khỏi bộ phận nhân sự.
Đứng trước thang máy, tôi hít một hơi thật sâu, đi vào bấm nút lên tầng hai mươi.
Thang máy không tiếng động đi lên, rất nhanh thì dừng lại, cửa từ từ mở ra.
Tôi cắn môi, đi ra ngoài thang máy.
Có lẽ là vì hôm nay là cuối tuần, nên bên ngoài phòng làm việc của Cố Thanh Thiên đến một nhân viên cũng không có, tôi càng căng thẳng, hận không thể ném đồ ăn sáng trong tay rồi bỏ chạy.
Nhưng đây chỉ là tưởng tượng, thực tế thì, tôi mang theo bữa sáng, đi vào phòng làm việc của Cố Thanh Thiên.
“Cố tổng, bữa sáng của anh.” Tôi đứng ở ngoài cửa, thấp giọng nói.
“Vào đi, rồi đóng cửa lại.” Cố Thanh Thiên ngồi trên ghế sau bàn làm việc nhìn tôi nói.
Tôi giơ tay lên để anh có thể nhìn thấy thứ trong tay tôi, ra hiệu không còn tay đâu mà đóng cửa, sau đó tôi đi đến, để đồ ăn sáng của anh lên bàn.
“Cố tổng, đây là bữa sáng của anh, anh từ từ ăn, em đi trước đây.”
“Khoan đã.” Cố Thanh Thiên gọi tôi lại, “Trong tay cô đang cầm cái gì vậy? Mang lại đây.”
Tôi đành bất đắc dĩ đem chiếc bánh đang ăn dở đưa cho anh xem: “Đây là bữa sáng của em.”
Anh nheo mắt nhìn tôi tôi, lạnh lùng nói: “Cầm qua đây.”
Tôi nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ vòng qua bàn làm việc đi tới trước mặt của anh, đem chiếc bánh trong tay bánh đưa tới trước mặt anh.
Anh đoạt lấy, ở ngay trước mặt tôi, mở miệng cắn vào miếng bánh tôi ăn dở rồi từ từ nuốt xuống.
“Mùi vị không tệ.” Anh nói.
Cử chỉ này của anh làm tôi nổi da gà.
“Cố tổng thích thì cứ giữ lại ăn đi.” Tôi tức giận nói, “Hôm nay là ngày nghỉ của em, không đi làm, em đi trước đây.”
Vừa mới quay người đi, đột nhiên bên hông có hai bàn tay, anh ta mãnh liệt kéo tôi, thấp giọng nói: “Đồng Kha Kha, chỉ mới không gặp cô một đêm mà tính tình nóng vậy.”
“Ạnh… Anh bỏ em ra!” Tôi lo lắng kêu lên.
Đây là công ty, cửa không khóa, tên khốn nạn này muốn làm gì?
Cố Thanh Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, giống như không hiểu lời tôi nói vậy, mãnh liệt nhấc tôi một phát, đặt tôi trên bàn làm việc, người cũng chen tới.
“Đồng Kha Kha, tối hôm qua cô làm cái gì?” anh thấp giọng hỏi.
Tôi bối rối không dứt muốn đẩy anh ra: “Cố tổng, Cố tổng anh bỏ em ra, đây là công ty!”
“Trả lời tôi!” Cố Thanh Thiên bất động như núi, “Đồng Kha Kha, trả lời câu hỏi của tôi, tối hôm qua cô có cùng Hạng Chương làm chuyện đó không?”
Tôi hốt hoảng đầu óc trống rỗng, tuy là biết rõ bên ngoài phòng làm việc không có ai, nhưng luôn cảm thấy tiếng mở cửa thang máy vọng ở bên tai, có lẽ sẽ có người trong thang máy đang lên thì sao? Người đi lên có thể là Hạng Chương thì sao?
Tôi lo lắng đến mức muốn khóc.
“Anh buông em ra, xin anh, đừng như vậy, đây là công ty, còn có những người khác nữa…” Tôi cầu xin anh.
“Vậy nói cho tôi biết, các người tối hôm qua làm cái gì?” Anh hung hăng.
“Em… tối qua… tối qua em với Hạng Chương…” Tôi hoảng loạn trả lời, không đợi tôi nói xong Cố Thanh Thiên đột nhiên bịt miệng tôi.
“Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!”
Anh chau mày, trong con ngươi của anh lóe lên tia sang nguy hiểm, tôi kinh hãi, lập tức dùng lực mạnh giằng co.
“A… buông ra…”
“Kêu to nữa lên, có thể sẽ truyền tới tầng mười hai, để cho Hạng Chương nghe thấy.”Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói.
Tôi lập tức ngậm kín miệng.
Đây là tầng hai mươi, âm thanh không thể truyền xuống tầng mười hai được, tôi biết rõ ràng, nhưng lại không dám mạo hiểm.
Tôi không hề phát ra tiếng, chỉ là dùng sức muốn đẩy Cố Thanh Thiên ra, đấu sức với anh không tiếng động.
Sức lực của anh rất lớn, tôi cũng liều mạng đấu lại anh, không bao lâu, hai người đều thở hồng hộc.
Cho dù ngay cả như vậy, cánh tay anh nắm lấy tôi vẫn giữ vững như tay đồng tay sắt, không chút sứt mẻ.
Tôi mệt không còn sức lực, mắt hoen đỏ nhìn anh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì à?” Cố Thanh Thiên nhìn con mắt có chút đỏ của tôi, “Tôi muốn bóp chết cô!”
Nhìn dáng vẻ hung ác của anh, tôi không thể không rùng mình, trong một giây cảm giác giống như là anh sẽ bóp chết tôi vậy.
“Anh điên rồi.” Tôi run rẩy nói
“Có lẽ vậy!” Anh hạ giọng nói, đột nhiên kéo tôi lên bàn làm việc, đem tôi xoay một vòng, rồi đè lên người tôi.
Tôi sợ hãi kêu lên, lại vội vàng ngậm kín miệng.
Trước mắt, là cánh cửa văn phòng đang mở lớn, phía sau là tên Cố Thanh Thiên đang phát điên, tôi ngửi thấy được mùi nguy hiểm.
“Cố Thanh Thiên!” Tôi kêu tên anh, “Đồ điên này mau thả em ra!”
Anh cắm đầu xé rách quần của tôi, căn bản không để ý tới việc tôi đang chửi bới và giãy giụa.
Cảm nhận được quần áo đang rời xa tôi, nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt: “Cố Thanh Thiên, đừng có như vậy, em xin anh đấy, xin anh…”
Anh vẫn không nói tiếng nào, rất nhanh tôi cảm nhận được quần đang trượt xuống dưới chân, không khí lúc này lạnh như băng, da thịt tiếp xúc, tôi suýt chút nữa khóc lớn thành tiếng.
Nhưng tôi không thể, tôi rất sợ âm thanh sẽ dẫn người khác đến.
“Cố Thanh Thiên, anh rốt cuộc muốn làm gì.” Tôi vừa khóc vừa hỏi.
“Kiểm tra một chút xem cô có nghe lời hay không.” Âm thanh của Cố Thanh Thiên lạnh như băng, làm cho tôi như rớt vào hầm băng, đông cứng hoàn toàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT