“Kha Kha, em đừng như vậy.”

Trong bóng tối, giọng của Hạng Chương nghe có chút hoang mang rối loạn.

Vốn dĩ tôi cũng rất hoang mang, nay lại bình tĩnh lạ thường.

Hạng Chương trước mặt của tôi từ trước đến giờ luôn luôn thận trọng, từ nhỏ đế lớn, hắn đối với tôi luôn là một người đáng tin cậy, cho dù có vấn đề gì cũng có thể giúp tôi giải quyết.

Đây là tôi lần đầu tiên tôi nghe được âm thanh bối rối ấy của hắn, hơn nữa, từ đầu hắn không lập tức đẩy tôi ra, đây có được coi là thắng lợi hay không?

“Chồng…” Tôi ghé vào tai hắn thì thầm, hôn hắn, dùng giọng nói khiến người người khác phải đỏ mặt, tim như nhảy ra ngoài, nói: “Mẹ gọi điện nói, mấy hôm nay là ngày tốt để thụ thai, bảo chúng ta phải nỗ lực vào…”

Bàn tay hắn xoa lên ngực tôi, tôi mừng rỡ như điên.

Hạng Chương vẫn luôn cứng nhắc như đá vậy, đây là lần đầu tiên hắn phản ứng.

Tôi ghé vào tai hắn, giọng hổn hển thì thầm, cổ vũ hắn tiếp tục.

“Chồng, nếu em, em muốn sinh một em bé…”

Tôi ôm cổ, làm cho hắn ngã xuống giường theo tôi.

Hạng Chương không nói gì, cũng không từ chối, hắn cúi người xuống nhìn tôi, đột nhiên dùng sức rút tay lại.

Tôi cho rằng hắn muốn chạy trốn, ngồi dậy muốn giữ hắn lại, nhưng lại bị hắn đè xuống một lần nữa.

“Được, Kha Kha, chúng ta sinh em bé!”

Hắn đột nhiên trở lên thô bạo, lập tức kéo quần của tôi xuống.

Tôi nâng người lên, ra hiệu để hắn có thể cởi áo của tôi cùng một lúc, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu ý tôi, đột nhiên đứng dậy, nói: “Kha Kha, đợi anh một chút, một chút thôi, anh đi tắm một lát rồi lập tức vào ngay với em.”

“Đừng…” Tôi vội vàng muốn kéo lấy hắn, nhưng đã muộn rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy ra ngoài.

Hắn lại chạy mất!

Tôi nặng nề trở lại trên giường nằm, buồn bã nhìn lên trần nhà.

Rốt cuộc tôi có chỗ nào làm không tốt, không dễ dàng gì nhìn thấy một chút phản ứng của hắn, kết quả lại bỏ lại tôi mình mà chạy mất!

Lúc tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Là Hạng Chương?

Tôi vui mừng nhỏm người dậy, trong chớp mắt đã bị Hạng Chương xông tới ấn người tôi xuống.

Không có tiếng nói và động tác nào khác, hắn kéo lấy chân tôi, nôn nóng xông tới.

Tôi hét lên, cảm thấy có cái gì đó đang cọ vào tôi, nhìn qua thứ đó của Cố Thanh Thiên, tôi tự nhiên biết đó là thứ gì.

Lần này tôi cuối cùng cũng có thể chính thức trở thành người của Hạng Chương rồi phải không?

Tôi thuận theo hắn mở mình, đợi chờ khoảnh khắc thiêng liêng đến.

Sau đó... Không có sau đó...

Hạng Chương làm rất lâu, sau đó cụt hứng nằm sang một bên thở dốc.

Tôi ngỡ ngàng.

Ngoại trừ việc lúc đầu tôi cảm nhận được thứ đó chạm vào tôi ra thì sau tôi lại không cảm nhận được cái gì khác, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Chồng?” Tôi quay đầu nhìn về phía Hạng Chương ở bên cạnh.

Hạng Chương đột nhiên ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người tôi và hắn.

“Kha Kha, xin lỗi, anh...”

“Anh sao vậy?” Tôi ngồi dậy, nhìn hắn không hiểu.

“Anh… Anh quá mệt rồi, hôm nay không được…” Anh lắp ba lắp bắp nói với ánh mắt né tránh.

Tôi đột nhiên nghĩ đến những lời Trình Gia Tiên nói, trong lòng vô cùng thất vọng, buồn chán.

Chúng tôi đã xa nhau năm ngày rồi, hắn không dễ dàng gì mà có chút hứng thú đối với tôi, nhưng lại không làm nổi, chẳng lẽ bị Trình Gia Tiên nói trúng rồi, mấy ngày nay hắn bị người phụ nữ nào vắt kiệt rồi?

Không thể! Làm sao có thể?

Tôi không quan tâm vén chăn lên, nhào lên.

Hắn không ngờ tôi đột nhiên lại dữ dội như vậy, hắn không đề phòng chốc lát phần dưới đã bị tôi nắm chặt.

Tim tôi đột nhiên đập loạn xạ, sao lại mềm yếu như vậy?

Ngay cả khi tôi muốn thử đánh thức hắn thì hắn một mực đẩy tôi ra.

“Em làm gì vậy!”

“Em…em chỉ muốn giúp anh…” Tôi lắp bắp.

“Đồng Kha Kha, em đừng có đói khát như vậy được không!” Hạng Chương đột nhiên tức giận, “Em xem, em bây giờ thành bộ dạng gì rồi, đồ đàn bà dâm đãng làm anh buồn nôn! Thèm khát đến mức như vậy sao? Em không làm thì chết chắc?”

Hắn thoái mạ tôi một trận rồi đứng dậy mặc quần đi ra ngoài.

“Hạng Chương!”

Tôi hét to tiếng, vừa tức lại vừa buồn.

“Anh làm sao có thể nói em như vậy? Chúng ta là vợ chồng, lẽ nào đây không phải là việc bình thường sao? Anh làm sao có thể dùng những lời khó nghe như vậy xúc phạm em?”

Tôi phát cáu toàn thân run rẩy hét lên.

Hạng Chương im lặng đứng đó một lúc lâu.

“Xin lỗi! Kha Kha, xin lỗi, anh vừa mới… Gần đây áp lực lớn quá, cảm giác bản thân như sắp điên lên mất.” Hắn phiền muộn trở lại mép giường ngồi xuống, dáng vẻ hai tay ôm đầu trông có vẻ chán chường đáng thương.

Tôi ngồi ở trên giường, không cầm được nước mắt chảy xuống.

Hắn nói hắn quá áp lực, nhưng áp lực của tôi càng lớn hơn, tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Tôi không biết mình còn có thể ở chỗ Cố Thanh Thiên kiên trì bao lâu nữa, tôi chỉ muốn chồng của tôi, có gì sai sao?

“Huhu…” Tôi ôm đầu gối òa khóc lớn lên.

“Kha Kha, em đừng khóc, là lỗi của anh, anh lúc nãy không nên nói em như vậy.” Hạng Chương quay về phía tôi xin lỗi, “Em đánh anh mắng anh đi! Chỉ cần em nguôi giận thì thế nào cũng được.”

“Hạng Chương… huhu… Anh rốt cuộc… rốt cuộc… huhu…” Tôi khóc thở không ra hơi, không dễ dàng gì đem những thứ muốn hỏi ra.

Tôi hỏi Hạng Chương rốt cục vì sao lại không quan tâm tôi, vẻ mặt Hạng Chương xấu hổ.

“Kha Kha, áp lực của anh thực sự rất lớn, em cũng biết anh vừa mới thăng chức, rất nhiều chuyện còn phải học hỏi, hơn nữa trong nhà… Cha mẹ bọn họ muốn đổi nhà, đòi tiền, anh gần đây rất lo lắng, tóc cũng rụng nhiều rồi.”

Tôi không hiểu, lẽ nào đối với đàn ông, áp lực lớn thì có nghĩa là không làm chuyện đó được?

“Hạng Chương, anh nói thật cho em biết, có phải anh đang có người phụ nữ khác bên ngoài.” Tôi lấy hết can đảm hỏi.

Hạng Chương kinh ngạc nhìn tôi: “Em sao lại có thế nghĩ như vậy?”

“Chẳng lẽ em không được nghĩ như vậy sao?” Khóe mắt tôi đỏ, hỏi anh.

“Em đương nhiên không nên nghĩ như vậy!” Hạng Chương lớn tiếng nói, “Kha Kha, chúng ta sống chung nhiều năm như vậy, lẽ nào em vẫn không tin anh?”

“Trừ em ra, anh không có bất kì người phụ nữ nào khác, anh thề!”

Nhìn bộ dạng thành khẩn của hắn, lòng tôi vô cùng đau xót.

Tôi muốn hỏi hắn, nếu quả như thật vậy lúc nửa đêm tôi đi ngủ hắn luôn cùng ai gọi video? Một câu, hai câu đều gọi em yêu, cục cưng, rốt cuộc là ai?

Đang định mở miệng hỏi thì tôi lại thôi.

Tôi không ngốc, sự việc như này chỉ cần xé rách lớp màn cuối cùng, tôi và Hạng Chương không thể trở về được nữa.

“Kha Kha, em phải tin tưởng anh, anh thực sự quá áp lực.”

“Em nghĩ xem, sau khi tốt nghiệp chúng ta liền vội vã kết hôn, trong nhà lại không giúp đỡ được gì, tất cả đều do chúng ta lo, anh là đàn ông, anh muốn đem lại cuộc sống tốt nhất cho vợ mình…”

“Một năm nay, anh làm việc chăm chỉ, học hành quên mình cũng đều là vì em.”

“Em chờ anh một thời gian nữa thôi, chờ anh thích ứng với chức vị, công việc hiện tại, có công việc rồi cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn.”

Anh nóng lòng nói, vẻ mặt tha thiết.

Tôi ý thức được, anh không muốn chúng tôi chia tay.

Tình cảm mười năm, không ai có thể nói buông là buông được, đúng không? Tôi vừa nghĩ vừa chảy nước mắt.

Chắc là thấy tôi vẫn luôn khóc, Hạng Chương có chút bất lực, đột nhiên dang tay ra ôm lấy tôi, cứng nhắc nói: “Đừng khóc, nếu em muốn, chúng ta thử lại lần nữa được không.”

Tôi nghẹn lại, dùng sức đẩy hắn ra.

Tôi không chịu nổi hắn như vậy, cứ như đang bố thí làm tôi cảm thấy mình là một kẻ ăn mày, vô liêm sỉ cầu xin đàn ông ngủ với mình.

“Kha Kha?”

“Em không muốn! Anh để em yên tĩnh được không.” Tôi nằm xuống, quay lưng với hắn, trùm chăn lên đầu.

“Kha Kha, anh…”

Dường như vẫn muốn nói điều gì, nhưng lúc này điện thoại của hắn reo lên, tôi nghe thấy tiếng hắn thở dài, sau đó đi ra phòng khách.

Một lát sau, hắn đi vào rồi nói với tôi: “Kha Kha, công ty có công việc đột xuất cần anh giải quyết, anh phải đi một lát.”

Tôi vẫn trong chăn rồi “Ừ” một tiếng, nghe thấy bước chân hắn vội vã rời khỏi.

Tôi vén chăn lên nhìn đồng hồ, đã muộn như vậy vẫn tăng ca là chuyện chưa từng có từ trước đến giờ, xem ra Hạng Chương không gạt tôi, hắn thực sự rất mệt mỏi để nỗ lực thích nghi với công việc này.

Nhưng tôi vẫn ấm ức ôm đầu khóc nửa đêm, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi lại nằm mơ, mơ thấy mình đang bị một người đàn ông lạ cường tráng ôm lấy, tôi vừa khóc vừa kêu, không kiềm chế được sự vui sướng, trong nháy mắt, người đàn ông kia biến thành Cố Thanh Thiên.

“Đồng Kha Kha, tôi đã nói qua rồi cô nhất định sẽ cầu xin tôi.” Vẻ mặt anh hung tợn nói.

Tôi hét to tiếng, từ trong mộng tỉnh dậy.

Trời đã sáng rồi, tôi ngồi ở trên giường, toàn thân thấm đẫm mồ hôi.

Tôi lại nằm mơ, còn mơ thấy Cố Thanh Thiên, quả thực đáng sợ!

Tôi rùng mình, bật dậy chạy vào phòng tắm.

Lúc đang lau tóc đi ra, nghe trong phòng ngủ điện thoại di động đang vang lên, tôi vội vàng chạy tới.

“Đồng Kha Kha, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, có phải vừa mới cùng Hạng Chương nhà cậu này nọ không? Một đêm, mệt nhừ rồi chứ?”

Giọng Trình Gia Tiên hài hước truyền đến.

Tôi ngán ngẩm ngồi trên mép giường: “Không có.”

“Không có là có ý gì?” Trình Gia Tiên tò mò.

Tôi mấp máy môi, có một vài chuyện cho dù có thân đến mức nào cũng không thể nói với cô ấy, liền tránh nặng tìm nhẹ nói: “Hạng Chương tối phải lên công ty làm thêm.”

“Tăng ca? Làm thêm cả một đêm?” Trình Gia Tiên kinh ngạc, “Đồng Kha Kha, cậu vừa về nhà, anh ấy không thể chuyển ca ở bên cạnh cậu sao.”

“Công ty có việc gấp, anh ấy đi cũng rất vội vàng.”

“Cậu chắc chắn là anh ấy đi làm việc sao? Mình nhớ người phụ nữ đó chính là đồng nghiệp của anh ấy? Cậu không sợ anh ấy mượn cớ tăng ca để lén lút hẹn hò sao?” Trình Gia Tiên kêu lên.

Giọng của cô ấy quá to, dội thẳng vào màng nhĩ của tôi, tôi cau mày nói: “Gia Tiên, cậu làm gì mà kích động vậy? Mình với Hạng Chương làm cùng một công ty, anh ấy muốn lừa mình chẳng nhẽ mình lại không biết sao?”

Sau một hồi im lặng Trình Gia Tiên nói: “Cậu nói cũng phải.”

“Đúng không, vì vậy không biết cậu làm gì mà kích động như vậy nữa.” Tôi vừa cười vừa nói.

“Tớ không phải là vì cậu sao, đồ đáng ghét!” Trình Gia Tiên hờn dỗi lên tiếng, tôi hét to sến quá.

Cười đùa một hồi, Trình Gia Tiên đột nhiên nói: “Kha Kha, cậu nên hỏi anh ấy đi, có phải anh ấy cùng người phụ nữ trưởng phòng xinh đẹp kia tăng ca không.”

“Cậu nói cô ấy độc thân, tối ngày ở cùng với Hạng Chương, cậu thực sự yên tâm sao?”

“Hơn nữa hôm qua cậu mới công tác trở về, cấp trên không có tính người, cũng phải cho anh ấy nghỉ một ngày đoàn tụ với cậu chứ, kết quả là tối lại gọi đi, có trời mới biết cô ta đang nghĩ gì.”

Trình Gia Tiên cứ cằn nhằn, lải nhải, nói rất nhiều, ban đầu tôi không để ý cho lắm, nhưng lại dần dần để tâm.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi cầm lấy điện thoại di động bất an đi tới đi lui, nhìn đồng hồ, cuối cùng gọi điện cho Hạng Chương.

“Kha Kha, có chuyện gì sao?” Giọng của hắn nghe có chút uể oải.

Tôi mơ hồ nghe bên cạnh hắn có động tĩnh, thận trọng hỏi: “Hạng Chương, anh vẫn chưa làm việc xong sao? Trời đã sáng rồi.”

“Anh chưa xong, công việc nhiều quá, vừa mới xong được bước đầu.”

Tôi cắn môi dưới: “Anh… anh đang cùng ai tăng ca?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play