Nhưng Lê Vân càng ôm chặt anh ta hơn, giống như đánh dấu chủ quyền, cô ta cười nói với Thịnh Tâm Lan: “Tâm Lan, cô nhìn mình đi, sao cô trở về lại không nói với tôi và Lý Duy một tiếng chứ?”

“Không cần thiết.”

“Nghe nói lúc trước cô ra nước ngoài đã cắt đứt liên lạc với nhà họ Thịnh rồi.”

Lê Vân có vẻ quan tâm, nhưng khẩu phật tâm xà: “Cô có muốn về nhà họ Thịnh không?”

Dường như Lý Duy nhìn ra được Thịnh Tâm Lan có chút khó xử nên nhàn nhạt ra tiếng: “Lê Vân, đi thôi.”

“Vội gì chứ, em và Tâm Lan đã lâu không gặp nên còn muốn tâm sự với cô ấy!”

Lê Vân nói, cũng không cho cô có cơ hội từ chối, cưỡng ép kéo cô đi đến thang máy.

Môi Thịnh Tâm Lan có chút khô khốc, cụp mắt xuống.

Cửa thang máy mở ra, Lê Vân kéo cô đi vào, Thịnh Tâm Lan cụp mặt xuống nên chỉ có thể nhìn vị khách bước vào thang máy, cơ thể hơi nghiêng qua bên cạnh một chút.

Khi người đó đi ngang qua cô thì áo khoác tây trang vô tình lướt qua mũi cô, sự lạnh lẽo truyền tới làm cho cả người cô run lên, không khỏi cảm thấy có chút quen thuộc.

Thịnh Tâm Lan mới ngẩng đầu muốn nhìn thì Lê Vân đi giày cao gót che trước mặt cô.

“Tâm Lan, đến lúc đó cô có thể tới không?”

“Cái gì?” Thịnh Tâm Lan không biết cô ta vừa nói cái gì nên hỏi một chút, tầm mắt cũng thay đổi.

“Lễ đính hôn của tôi và Lý Duy.”

Lê Vân nâng bàn tay nhỏ dài trắng nõn, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, trong mắt tràn đầy đắc ý, môi đỏ nhếch lên: “Vào ngày mười tám tháng sau, hy vọng cô sẽ đến.”

Chiếc nhẫn kim cương sang trọng lại quen thuộc kia đâm vào mắt Thịnh Tâm Lan.

Cô nhớ trước kia cô và Lý Duy đến cửa hàng trang sức đã chỉ vào một chiếc nhẫn, nói sau này kết hôn nhất định phải dùng chiếc này, không nghĩ tới thời gian trôi qua, Lê Vân lại là người đeo chiếc nhẫn kim cương này ở trên tay.

“Tôi vừa làm việc nên có lẽ không rảnh.” Thịnh Tâm Lan nghiêng qua một bên không nhìn, tránh cho mình càng không thoải mái.

“Tâm Lan, cô nên tới đi!” Lê Vân thân thiết kéo tay Thịnh Tâm Lan cười nói: “Từ trước đến giờ tôi luôn mong chờ có một ngày cô có thể làm phù dâu cho tôi.”

Trong lòng Thịnh Tâm Lan cười ha ha.

Ý là từ trước cô ta đã muốn đào góc tường của cô sao?

Lê Vân thấy cô không nói lời nào thì ánh mắt lóe lên cười nói: “Tôi biết cô sợ không có bạn nam đi cùng, không sao, tôi quen rất nhiều bạn, có thể giới thiệu cho cô.”

“Tôi có bạn trai, nhưng không tiện đến.”

Thịnh Tâm Lan không thay đổi sắc mặt đẩy tay Lê Vân ra: “Hơn nữa, tôi sợ anh ấy không cho tôi tham gia lễ đính hôn của bạn trai cũ và bạn thân mình đâu.”

Sắc mặt Lý Duy thay đổi.

Sắc mặt Lê Vân cũng cứng đờ, lại thân thiết kéo tay Thịnh Tâm Lan: “Tâm Lan, hay là cô gọi điện thoại nói bạn trai cô đến đây cho chúng tôi gặp đi, tôi phải cảm ơn anh ta đã chăm sóc cô tốt như vậy.”

“Không cần phiền toái như vậy, anh ấy rất bận.”

Kéo qua kéo lại, dưới chân Thịnh Tâm Lan vấp ngã, cô lảo đảo ngã xuống, Lê Vân cũng không định đỡ cô, cơ thể cô ta lẳng lặng nghiêng qua bên cạnh.

Cả người Thịnh Tâm Lan nghiêng về phía trước đụng phải một lồng ngực cứng rắn, trán đau nhói.

“Xì!”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhạo, không khỏi có chút quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play