Thịnh Ái Linh lắc lư cái đầu nhỏ, nói với Thịnh Tâm Lan: “Mẹ, hay là mẹ ly hôn với ba đi.”
Thịnh Tâm Lan dở khóc dở cười: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Con cảm thấy ba không hề thích mẹ.”
Thịnh Ái Linh cắn miếng cải xanh, úp úp mở mở nói: “Ba mẹ các bạn khác ngày nào cũng thân mật với nhau, ba con cả năm gặp được có 2 lần, hơn nữa mỗi lần quay về chỉ nói với mẹ mấy câu đã rời đi, cũng không hôn con, ôm con, điều quan trọng nhất là cũng không thương yêu con, con không cần người ba này!”
Trong lòng Thịnh Tâm Lan có chút khó chịu.
Cô không dám nói sự thật với cô bé, nhưng sợ những đứa khác đều có ba, cô bé không có nên tìm một người giúp đỡ, mỗi năm đến thăm mấy lần, để cô bé biết mình có ba.
Không ngờ cô bé lại thông minh như vậy, còn suy nghĩ cho cô.
Thịnh Ái Linh lại nói: “Mẹ, mẹ không cần cảm thấy ly hôn sẽ làm con bị tổn thương, so với việc một năm mẹ gặp được chồng mình có một lần, con gặp được ba mình có một lần, không bằng mẹ đi tìm mùa xuân thứ hai đi, chỉ cần người ba mới yêu thương con, con có thể chấp nhận anh trai, chị gái khác!”
“Bảo bối ngốc.” Cô bé nói như vậy, khiến vành mắt Thịnh Tâm Lan ửng đỏ: “Mẹ không cần một người chồng, chỉ cần chăm sóc con thật tốt là được.”
“Nhưng con muốn có anh trai.” Thịnh Ái Linh cười ngọt ngào: “Con muốn được ba mẹ cưng chiều, còn có một người anh trai xem con như là một cô công chúa!”
Thịnh Tâm Lan xoa đầu cô bé, không nói gì.
Cô nhớ đến đứa con trai lớn bị quản gia bế đi, cũng không biết bây giờ cậu bé sống có tốt không.
Nếu như có thể, cô rất hi vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy con trai, ôm cậu bé vào lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ bi thương của Thịnh Tâm Lan, Thịnh Ái Linh âm thầm thề.
Cô bé nhất định sẽ tìm một người ba mới đẹp trai, ấm áp, để ngày nào mẹ cũng được vui vẻ!
Tối hôm đó, Thịnh Tâm Lan nhận được email từ bộ phận nhân sự của Thịnh Đường, cô sắp xếp một số đồ đạc, thấy con gái đang ôm máy tính bảng loay hoay làm gì đó, không kiềm chế được đi đến gần.
“Bảo bối, con đang nghịch cái gì vậy?”
Thịnh Ái Linh vội vàng ôm máy tính bảng vào lòng: “Không cho mẹ xem, mẹ đi ra đi!”
“Được, được, mẹ không xem.”
Sau khi Thịnh Tâm Lan rời đi, Thịnh Ái Linh tiếp tục điền vào tài liệu lúc nãy.
Điền tên của Thịnh Tâm Lan, tải ảnh lên, góc dưới bên phải của trang web viết: Trang web xem mắt xx.
Sau khi làm xong, Thịnh Ái Linh ôm lấy eo mình.
Mấy chú hôm này ai cũng ổn, nhưng cô bé thích nhất chú gặp ở sân bay, vừa nhìn là biết rất hợp với mẹ!
Nhưng tiếc là bây giờ cô bé không tìm được tài liệu của chú đó, chỉ có thể dùng những chú này để thay thế!
Thịnh Tâm Lan không hề hay biết cô đã bị cô nhóc lanh lợi này “bán”.
….
Ngày Thịnh Tâm Lan đi đến khách sạn làm việc, lại đúng là ngày kỷ niệm 10 năm thành lập khách sạn Thịnh Đường.
Sau khi làm quen với những nhân viên ở đó, Thịnh Tâm Lan lại bận rộn với công việc của lễ kỷ niệm, đứng ở đại sảnh dùng bộ đàm dặn dò mọi chuyện với nhân viên ở trên tầng, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi.
“Tâm Lan?”
Giọng nói quen thuộc khiến cả người Thịnh Tâm Lan cứng đờ, bàn tay đang vịn vào cái bục phía trước dần dần nắm chặt lại, không trùng hợp như vậy chứ??
Thịnh Tâm Lan quay người lại, đối mặt với một đôi nam nữ.
Người con trai vô cùng đẹp trai, lúc thấy cô quay người lại, đôi mắt rõ ràng lóe lên một tia kinh ngạc.
Mà người con gái đang khoác tay người đàn ông, hai người vô cùng thân mật.
Năm năm sau gặp lại bạn trai cũ, nói không khó chịu là nói dối, trong lòng Thịnh Tâm Lan đau đến mức co rút lại, cô nắm chặt tay, cố gắng che giấu những cảm xúc đó, mỉm cười.
“Đã lâu không gặp.”
Lý Duy nhìn Thịnh Tâm Lan, ánh mắt phức tạp, khóe miệng anh ta mấp máy giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT