"Vậy còn Thịnh Tâm Lan thì sao?" Khuôn mặt của Cao Mỹ Lệ đầy vẻ đau xót, cô ta chấp nhất hỏi.
"Anh cho rằng cô ta thích hợp làm mẹ của Lập Huy hơn em sao?"
Nguyễn Anh Minh khẽ chau mày, anh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: "Đúng vậy."
Có đôi khi không cần thiết phải nói những gì mình đang nghĩ trong đầu ra cho người khác biết, trước nay anh vẫn luôn chọn lựa những cách thật đơn giản hiệu quả để giải quyết hầu hết các vấn đề, bây giờ trả lời như vậy là có thể kết thúc cuộc trò chuyện này tại đây.
Quả nhiên tuy vẻ mặt của Cao Mỹ Lệ vẫn rất khó chịu, nhưng cô ta không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Nguyễn Anh Minh, Cao Mỹ Lệ đi thẳng vào trong thang máy, hay bàn tay siết chặt, nói tới nói lui, nếu Thịnh Tâm Lan không tồn tại thì cô ta chính là người thích hợp nhất để gả cho Nguyễn Anh Minh.
Lúc đang định đóng cửa thang máy lại thì bỗng có giọng nói trong trẻo của một cậu thanh niên vọng vào tai cô ta.
"Từ từ."
Cô ta vô thức ấn giữ thang máy, nhớ mang máng giọng nói này hình như đã nghe ở đâu rồi, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một bóng người cao lớn thong thả bước vào trong thang máy, còn nghiêng người gật đầu với cô ta.
"Cảm ơn."
Ngay khi trông thấy khuôn mặt của cậu thanh niên kia thì mặt mũi Cao Mỹ Lệ bỗng trắng bệt đi, nếu không nhờ có kính râm che lại thì cậu thiếu niên kia chắc chắn sẽ trông thấy vẻ mặt tái mét của cô ta.
"Anh..."
"Sao thế?" Cậu thanh niên nhìn cô ta, làm như hơi khó hiểu hỏi: "Cô biết tôi sao?"
Cao Mỹ Lệ siết chặt bàn tay, dùng kính râm che khuất cả khuôn mặt, đinh ninh nói:
"Không, không biết."
Tuy trên đời cũng có chuyện người giống người, nhưng cậu thanh niên này lại giống Cố Hải như được đúc ra từ một khuôn vậy.
Có vẻ như cậu ta không nhận ra mình.
Một tiếng "ting" vang lên, cửa thang máy mở ra, sau khi trông thấy cậu thanh niên kia đi thẳng ra khỏi thang máy, Cao Mỹ Lệ dần hoàn hồn lại, rồi cô ta bước đến bàn tiếp tân hỏi:
"Hình như khách sạn tạm thời không nhận khách đúng không? Vậy người mới đi kia là sao vậy?"
Người đang trực ở quầy tiếp tân là Văn Văn.
"Thiên Ân ấy ạ? Anh ấy là bạn của giám đốc Thịnh, do tổng giám đốc Nguyễn sắp xếp vào ở, không phải là khách hàng."
Người trong khách sạn Thịnh Đường chỉ biết Thiên Ân là người bạn mà Nguyễn Anh Minh sắp xếp cho vào ở, không ai biết thận phận của anh ta, bình thường anh ta cũng che dấu rất tốt, rất ít người biết chuyện anh ta đã bị mất trí nhớ.
Cao Mỹ Lệ cau chặt mày lại.
Sao lại là bạn của Thịnh Tâm Lan chứ? Đó rõ ràng là Cố Hải mà.
Chẳng lẽ anh ta đã nói chuyện lúc trước điều ra ông Lỗ cho Nguyễn Anh Minh biết rồi sao?
Nghĩ tới đây khuôn mặt của Cao Mỹ Lệ lại tái nhợt hơn, cô ta gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu hốt hoảng: "Jason, tôi trông thấy Cố Hải, phiền to rồi."
"..."
...
Thịnh Tâm Lan ngủ thẳng giấc tới buổi tối, lúc tỉnh lại thì trời đã tối rồi, ánh đèn sau bức bình phong chiếu ánh sáng mờ mờ khắp căn phòng ngủ, khiến bầu không khí trở nên thật ấm cúng, cô mở mắt ra, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, chợt ngửi thấy có mùi thức ăn bay đến.
"Sao không gọi tôi dậy?"
Bước xuống giường đi ra khỏi bức bình phong, cô trông thấy Nguyễn Anh Minh đang ngồi một mình trước bàn ăn dùng bữa, trên bàn bày ba món ăn, một món canh, một dĩa hoa quả và hai phần tráng miệng.
"không gọi em vẫn tự tỉnh đấy thôi." Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt như đang trêu đùa: "Thường thì chó con mèo con đang ngủ mà ngửi thấy mùi thức ăn thì sẽ tỉnh dậy ngay."
"Anh mới là chó con mèo con đó." Thịnh Tâm Lan cáu giận trừng anh rồi đưa tay kéo ghế ra.
"Rõ ràng người ngửi thấy mùi cũng sẽ tỉnh mà."
Nguyễn Anh Minh không tỏ ý kiến gì, anh múc một chén canh đặt trước mặt cô: "Canh gà hầm, nếm thử xem sao."
"Anh hầm à?"
"Cũng xem như."
Thịnh Tâm Lan sững người, cô chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi thôi, mong gì một cậu ấm quen được nuông chiều từ bé hầm canh gà cho cô chứ?
Cô ngây ra được vài giây thì Nguyễn Anh Minh đã nhếch môi nở nụ cười trêu cợt rồi nói:
"Tôi kêu đầu bếp hầm đó."
Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì không nể nang gì mà nhìn anh với vẻ kinh bỉ: "Nếu vầy cũng xem như là do anh hầm, vậy thì sau này nội dung quảng cáo của khách sạn nên đổi thành 'Tất cả các món ăn trong bếp đều do chủ tịch công ty chúng tôi nấu' cho rồi đi, phụ nữ khắp Kim Lăng này sẽ tới xếp hàng xun xoe anh."
Nguyễn Anh Minh ung dung hỏi cô:
"Em đang mượn cớ ám chỉ là mình đang ghen sao?"
"Gì... Ghen gì chứ?" Sau khi nhận ra mình vừa nói những gì thì khuôn mặt của Thịnh Tâm Lan đỏ bừng cả lên, cô cứng miệng nói: "Sao anh tự kỷ thế? Tôi chỉ nói phóng đại chút thôi, anh thật sự tưởng mình có nhiều cô theo đuổi lắm à? Ghen gì mà ghen chứ?"
"Tôi chưa từng để ý chuyện có bao nhiêu người phụ nữ theo đuổi mình." Nguyễn Anh Minh nghiêm túc nhìn cô: "Nhưng mà người theo đuôi em thì không ít đâu, em hẳn phải giải thích chuyện này với tôi mới phải."
Đề tài đột nhiên thay đổi, trong một thoáng Thịnh Tâm Lan vẫn chưa hoàn hồn lại, cô ngây người hỏi: "Ai theo đuổi gì tôi chứ?"
"Người lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi, cứ cách mười năm lại em lại nổi hứng muốn nhặt một tên đàn ông về nhà sao?"
Lúc này Thịnh Tâm Lan mới ngỡ ra, cô tức giận trợn tròn mắt nói:
"Ai nhặt đàn ông chứ, rõ ràng anh cũng biết đó là chuyện ngoài ý muốn mà."
"Tên ở khách sạn thì tôi biết, nhưng còn tên kia thì sao? Gần đây tên đó thường xuyên chọc giận tôi lắm đấy."
"Phan An? Cậu ấy có làm gì anh đâu chứ? Không phải đã đi tham gia tiết mục rồi sao?"
"Xem ra gần đây em bận thật, em xem đi."
Nguyễn Anh Minh lấy điện thoại ra bật một đoạn video lên rồi đưa tới trước mặt Thịnh Tâm Lan, vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc gì.
Thịnh Tâm Lan thắc mắc nhìn về phía màn hình, bên trên đang chiếu đoạn video được cắt ra từ một tiết mục mà Phan An vừa tham gia gần đây, là một phân đoạn phóng viên phóng vấn, Phan An mặc đồ ngủ caro màu trắng xanh ngồi trước ống kính.
Phóng viên hỏi anh ta: "Bây giờ cậu chỉ mới tầm hai mươi tuổi, tuy rằng tin đồn lần trước đã được làm sáng tỏ rồi, công ty dại diện tuyên bố cậu vẫn đang độc thân, nhưng cậu có thể nói về kiểu con gái mà mình thích được không?"
"Chắc không phải là kiểu đâu, tôi có người trong lòng rồi."
"Vậy sao?" Giọng điệu người phóng viên kia rõ ràng có vẻ hơi gấp gáp: "Là ai thế? Có phải người trong giới giải trí không?"
"Không phải, là người ngoài giới, trước đây cô ấy đã nhận nuôi tôi."
"Nhận nuôi? Mẹ nuôi?" Giọng nói của phóng viên dần trở nên hoảng hốt.
"Tất nhiên không phải rồi, cô ấy chỉ hơn tôi ba tuổi, xem như chị gái, nhưng không có quan hệ huyết thống."
"..."
"Chắc cậu ta chỉ nói đùa thôi."Thịnh Tâm Lan không hề để trong lòng, cô vừa ăn canh vừa giải thích: "Cậu ta từ nhỏ đã như vậy rồi, cứ thích nói với người khác tôi là vợ sắp cưới của cậu ấy, sao có thẻ chứ? Tôi là chị của cậy ấy cơ mà."
"Vậy sao?" Trông thấy dáng vẻ ung dung của Thịnh Tâm Lan, Nguyễn Anh Minh nhấn quay về: "Vậy em có muốn xem thử tiêu đề của video này không?"
Thịnh Tâm Lan ăn một muỗng canh, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Anh Minh có vẻ khó hiểu.
Trên màn hình điện thoại chính là đoạn video dài vỏn vẹn ba phút kia, tiêu đề là: Phan an tự công bố mối quan hệ nuôi dưỡng, người anh ta thích lại chính là mẹ nuôi!
"Phụt." Trong miệng Thịnh Tâm Lan vẫn còn nửa hớp canh, vừa đọc thấy dòng tít này cô liền phun ra hết.
'Khụ khụ, phóng viên bào nào vậy chứ, rõ ràng là nói bậy nói bạ! Ai là mẹ nuôi của Phan An chứ? Còn quan hệ nuôi dưỡng nữa chứ... Khụ khụ..."
Nguyễn Anh Minh ung dung rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Bây giờ em còn thấy chẳng sao cả nữa không?"
Thịnh Tâm Lan vẻ mặt ngượng nghịu, cô vừa ho vừa nhận lấy khăn giấy rồi qua loa lau miệng.
"Vậy giờ phải làm sao đây?"
Trước khi tới tôi đã cho người xóa bài viết khỏi hot search rồi." Giọng nói trầm thấp trầm quanh quẩn trong căn phòng.
Thịnh Tâm Lan ngẩn ra giây lát, nỗi thấp thỏm trong lòng cũng dần tan biến.
"Cảm ơn nhé, tôi thay Phan An xin lỗi anh."
Công ty quản lý của Phan An là của Nguyễn Anh Minh, anh ta lại gây ra chuyện như vậy, không biết phải tiêu tốn bao sức người sức của mới giải quyết được hậu quả.
"Lời cảm ơn và xin lỗi của em hình như không thành tâm chút nào."
Nguyễn Anh Minh khẽ híp mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT