Hàn Thanh Từ cũng coi như là làm người tốt tới cùng, tới cửa nhà rồi còn ôm cô vào phòng.
Dì Lần nhìn Khương Bích Tuyết bị ôm, cho rằng xảy ra chuyện gì: " Thiếu gia, thiếu phu nhân bị sao vậy?"
Khương Bích Tuyết mở miệng nói trước khi Hàn Thanh Từ trả lời: " Dì Lan, không có việc gì, chỉ là trật chân một chút."
" Như thế nào lại không cẩn thận như vậy? Bị thương có nghiêm trọng không?"
" Không nặng."
Hàn Thanh Từ ôm Khương Bích Tuyết hướng sô pha đi tới, nói với dì Lan: " Lấy hòm thuốc lại đây ."
" Vâng." Dì Lan xoay người đi lấy hòm thuốc.
Hàn Thanh Từ đem Khương Bích Tuyết đặt trên ghế sô pha, ngồi xổm xuống quỳ một chân xuống đất, đem giày cao gót của cô cởi ra.
Khương Bích Tuyết đột nhiên muốn nhìn một chút, anh rõ ràng là không yêu cô vợ mới cưới này, vậy tại sao có thể làm được đến trình độ như này, cho nên cả quá trình cô cũng không ngăn cản anh.
Dì Lan đi lấy hòm thuốc quay trở lại, từ bên trong lấy ra thuốc nước đưa cho anh.
Khương Bích Tuyết nửa nằm nửa ngồi tựa trên sô pha, nhìn động tác của Hàn Thanh Từ giống như là xem diễn giống nhau.
Anh thế nhưng không chê, đổ rượu thuốc lên lòng bàn tay chính mình , giúp cô thoa thuốc lên chân.
" Tôi đã từng xem qua cảnh tượng như vầy trong phim thần tượng, đột nhiên nhớ tới, cảm thấy thú vị thôi."
Hàn Thanh Từ tiếp tục giúp cô xoa mắt cá chân: " Chân sưng thành như vậy, cô còn cười được!"
" Nhưng mà khóc cũng không được đi."
Hàn Thanh Từ: " ........"
————————
Khương Bích Tuyết là diễn viên chính của [ Yêu em, khi dễ em] bởi vì
diễn xuất quá kém, ratings thấp, bị lọt vào tốp đình chiếu.
Kịch bản này khi tuyên truyền cũng không có quá nhiều nhiệt độ, không nghĩ
tới sau khi ngừng chiếu, lại lên hot search, đều là những người xem báo
nhiệt hoặc là những antifan ( nguyên convert là người phun tài chuyên
nghiệp, mk nghĩ để là Antifan dễ nghe hơn.)
A: Nam nữ chính diễn quá tồi , kịch bản cẩu huyết, cốt truyện não tàn, nhìn qua một lần không muốn xem tiếp.
B : Bị ngừng chiếu? Tôi còn muốn xem cốt truyện phía sau để còn phun tào đâu.( ý là mắng)
C : Nữ chủ lớn lên rất xinh đẹp, nhưng mà nếu diễn kịch thì...., hiện tại chỉ cần vừa nhìn thấy cô ta, tôi liền
nhớ tới biểu tình ngẩng mặt lên trời thét dài đâu.
........
Khương Bích Tuyết lướt weibo trong lòng coa vài phần phiền muộn, nguyên bản
cho rằng xuyên vào trong sách, trở thành con gái của đại cổ đông trong
công ty điện ảnh , là có thể đạt được nhiều tài nguyên tốt. Nhưng dựa
theo xu thế hiện nay, sợ là dựa vào quan hệ cũng rất khó đạt được tài
nguyên tốt.
Cô hít sâu một hơi, rời khỏi weibo, thật lỏng ngồi trên ghế dựa.
Vô luận thế nào, trước mắt cô mới bắt đầu tiếp diễn, hiện tại tập trung
vào diễn xuất mới là điều quan trọng nhất, chỉ cần cô nghiêm túc, kiên
trì học tập kỹ năng diễn, cô tin rằng nhất định sẽ có kết quả tốt.
Mạnh Hiểu Đông một bên lái xe một bên nói: " Tuyết tỷ, em ở phim trường xem
chị diễn , chị diễn cũng rất tốt mà, em cảm thấy kịch bản kia quá hạ
giá, hoàn toàn chính là kịch bản quá nát."
Khương Bích Tuyết gật đầu: " Kịch bản nát, lời này là thật sự."
Hiện tại kịch bản tốt quá ít, thương nghiệp hoá quá nghiêm trọng, vì cấy vào quảng cáo không tiếc hy sinh cốt truyện. Liền tính là một ít kịch bản
tốt, nhưng sau một hồi bị biên kịch sửa chữa, pha nước rải cẩu huyết các loại, làm fan nguyên tác phát điên. Sau khi thành phẩm tung ra, vẫn bị
xem là một kịch bản nát mà thôi.
Khương Bích Tuyết sau khi kết thúc buổi quay chụp buổi chiều, liền về tường vi viên.
Gần trung thu, tường vi trong viện cũng không còn chen chúc nở như trước
nữa, chỉ có lá xanh cùng với lác đác vài đóa hoa màu hồng nhạt mà thôi.
Cũng may tường vi viên cũng có những chủng loại hoa khác, một năm bốn mùa
đều có thể nhìn thấy hoa tươi nở rộ. Ở trong nhà trồng hoa, dì Lan cũng
là mỗi ngày đều đổi mới, đều là từ trong viện ngắt vào.
Khương Bích Tuyết mỗi lần từ cửa trang viên vào tới, đều chậm rì rì, một bên vừa ngắm hoa vừa đi.
Trên mặt cỏ, Hàn Thanh Từ đang ngồi ở trên ghế ngoài vườn xem văn kiện, bên
chân anh là Trần Vũ Điền mặc váy hoa, quỳ trên cỏ cúi đầu vẽ trang, bên
cạnh cô bé là một con nhỏ nhỏ tròn tròn màu trắng đang nằm ngủ.
Hai người chuyên chú với việc của riêng mình, nên thực yên tĩnh.
Một người là tinh anh giới thương nghiệp, một người là tiểu loli ngoan
ngoãn đáng yêu, mỗi khi hai người ở chung một chỗ, Khương Bích Tuyết đều mạc danh cảm thấy rất vi diệu.
Trần Vũ Điền nhìn thấy Khương
Bích Tuyết trước mắt liền sáng ngời, từ trên mặt đất đứng lên, chạy về
phía cô, giơ bức vẽ cô bé vừa vẽ cho cô xem.
Khương Bích tuyết sờ sờ đầu cô bé, tiếp nhận giấy vẽ. Mặt trên vẽ ba người,
đều dùng màu sắc rực rỡ để vẽ, một người là nữ mặc váy, một người nam
mặc Tây trang, ở giữa là tiểu nữ hài.
Giống như người một nhà.
Trần Vũ Điền chỉ vào nữ nhân trong bức họa, sau đó chỉ chỉ Khương Bích Tuyết ý nói người này chính là cô. Cô bé lại chỉ sang nam nhân mặc Tây trang, sau đó lại chỉ chỉ Hàn Thanh Từ.
Tự nhiên đứa bé ở giữa chính là cô bé.
Khương Bích Tuyết còn tưởng bé vẽ chính mình và ba mẹ của mình, không nghĩ tới bé vẽ chính là ba người bọn họ.
Trần Vũ Điền hướng cô cười cười, sau đó khoa tay múa chân làm một loạt các
thủ ngữ: " Đây là bài tập về nhà của em, vẽ những người em thích nhất."
Khương Bích Tuyết trong lòng cảm thấy ấm áp, hai người nhận thức nhau mới hơn
một tháng, cô cũng chỉ cùng cô bé chơi vài lần, dạy nàng viết chữ không
nghĩ tới, trở thành người mà cô bé thích nhất.
Khương Bích Tuyết quay chụp một ngày, tuy rằng rất mệt nhưng vẫn muốn chơi
cùng cô bé, cô nắm tay dắt Trần Vũ Điền vào phòng: " Chúng ta vào bên
trong chơi."
Trần Vũ Điền nhanh như vậy liền cùng Khương Bích Tuyết thân cận là vì cô bé mỗi ngày hoạt động chỉ trong phạm vi trường học cùng với trang viên mà thôi, bảo mẫu mỗi ngày đều đưa đón nàng đi học, phụ trách chiếu cố nàng, nhưng
không chơi cùng nàng. Hàn Thanh Từ tuy rằng đối xử với cô bé rất tốt,
nhưng tính tình hắn vốn thanh lãnh, cũng không cùng nàng có quá nhiều
giao lưu.
Chỉ có Khương
Bích Tuyết đối xử với cô bé như em gái, cùng nàng chơi, dạy nàng viết
chữ, cho nên nàng rất mau liền thích Khương Bích Tuyết.
Khương Bích Tuyết gần đây đóng phim còn tính là nhẹ nhàng, tuy rằng cô là nữ
chính nhưng suất diễn không phải đặc biệt nhiều, ngày mai cô không có
suất diễn, có thể không cần tới phim trường, vừa vặn ngày mai là chủ
nhật, Trần Vũ Điền cũng không cần đi học, hoàn toàn có thể dẫn nàng ra
ngoài chơi.
Đi dạo phố, mua cho cô bé thêm quần áo xinh đẹp, lại cùng bé đi chơi công viên trò chơi một chút, bé nhất định sẽ rất cao hứng.
" Điền Điền ngày mai chúng ta ra ngoài chơi được không?" Khương Bích
Tuyết nói: " Chúng ta đi mua quần áo đẹp, sau đó đi công viên chơi ngựa gỗ quay tròn được không?"
Trần Vũ Điền mắt to loé lên, trên mặt mang theo ý cười, gật gật đầu, tỏ vết chính mình tán đồng cùng chờ mong.
Vì muốn Trần Vũ Điền ngày mai có một ngày chủ nhật đáng nhớ, Khương
Bích Tuyết cố ý lên mạng tra một chút địa điểm thích hợp đi chơi ở xung
quanh. Ở phụ cận tra được một cái công viên, bên cạnh có một cái trung
tâm thương mại, hoàn toàn có thể trước mang cô bé đi dạo trung tâm
thương mại, sau đó lại đi công viên, là có thể chơi được cả ngày.
Lên tốt kế hoạch, Khương Bích Tuyết cùng dì Lan nói một tiếng, để dì hỗ trợ một chút an bài tài xế vào ngày mai.
Buổi sáng hôm sau, Trần Vũ Điền thức dậy rất sớm, mới hơn 7 giờ đã tới tường vi viên.
Khi đó Khương Bích Tuyết còn chưa có dậy, chỉ có dì Lan.
Dì Lan đề cô bé ngồi chờ ở sô pha, nàng cũng thực ngoan ngoãn ngồi chờ
trên sô pha, dì Lan lấy cho nàng một cuốn tạp chí, một chút cũng không
nóng nảy.
Hàn Thanh Từ ăn mặc quần áo thoải mái từ trên lầu đi xuống, thời điểm nhìn thấy Trần Vũ Điền, hiển nhiên có chút nghi hoặc: " Như thế nào dậy sớm như vậy?"
Trần Vũ Điền hướng Hàn Thanh Từ làm một cái thủ thế: " Em đang đợi Bích Tuyết tỷ tỷ."
Dì Lan vừa ra tới giải thích: " Thiếu phu nhân ngày hôm qua đáp ứng hôm
nay mang Điền Điền ra ngoài chơi, nên sáng sớm cô bé liền qua đây.
Thiếu phu nhân gần đây đóng phim mệt, nên tôi muốn để cô ấy ngủ thêm một chút, nên mới để Điền Điền ngồi đây chờ phu nhân dậy."
Hàn Thanh Từ thuận miệng hỏi: " Đi đau chơi?"
" Nghe thiếu phu nhân nói hình như là muốn đi công viên và trung tâm thương mại."
Hàn Thanh Từ hiểu rõ đi đến bên sô pha ngồi xuống , bắt đầu xem báo tài
chính kinh tế, Trần Vũ Điền cũng chuyên tâm mà xem tạp chí của cô bé.
Khương Bích Tuyết ngáp dài xuống lầu, nhìn thấy Trần Vũ Điền ngồi trên sô pha
liền có chút kinh ngạc: " Điền Điền, em như thế nào tới sớm như vậy?"
Trần Vũ Điền thấy Khương Bích Tuyết liền từ trên sô pha trượt xuống, hướng cô thủ thế: em đang chờ chị nha.
Khương Bích Tuyết đi qua sờ sờ đầu cô bé: " Em tới sớm quá, chị còn nghĩ là chị đã dạy sớm đâu."
Dì Lan hàng chứa ý cười nói: " Nhất định là Điền Điền rất cao hứng đi, cho nên mới tới sớm như vậy."
" Vậy chút nữa chúng ta xuất phát sớm một chút, chơi lâu hơn một chút."
Khương Bích Tuyết nghĩ Trần Vũ Điền nhất định là rất chờ mong đi, cho
nên mới tới sớm như vậy.
Trần Vũ Điền xoay người về phía Hàn Thanh Từ hỏi: Anh có đi cùng bọn em không?
Khương Bích Tuyết sợ Hàn Thanh Từ từ chối làm cô bé đau lòng, nên cướp lời
trước khi Hàn Thanh Từ trả lời: " Điền Điền, thúc thúc em rất bận, nên
không thể theo chúng ta ra ngoài chơi."
" Hôm nay là chủ nhật." Hàn Thanh Từ từ tờ báo ngước mắt lên nhìn cô nói.
Khương Bích Tuyết ngẩng đầu: " Cho nên?"
" Nghỉ ngơi một ngày." Hàn Thanh Từ nói: " Không vội."
" Vậy..."
Hàn Thanh Từ đặt tờ báo lên bàn trà nói: " Có thể cùng hai người đi."
Khương Bích Tuyết: " ...."
Vui vẻ nhất chính là Trần Vũ Điền, hai người cô bé thích nhất đều đi chơi cùng cô bé .
Dì Lan cười cười: " Cũng tốt, ba người đi chơi vui vẻ ."
Hàn Thanh Từ đứng lên nhìn Khương Bích Tuyết nói: " Mặt khác, Điền Điền phải gọi anh là ca ca, không phải thúc thúc ."
Khương Bích Tuyết không nghĩ tới anh cũng để ta đến cách xưng hỏi như vậy,
liền vẻ mặt ' được thôi, anh nói cái gì thì chính là cái ấy' . Sau đó
lại nói: " Được rồi, ca ca thì ca ca."
" Mau tới anh cơm." Dì Lan gọi.
Ba người cùng đi nhà ăn ăn sáng.
Sau khi ăn xong, liền cùng nhau xuất phát đi chơi, Hàn Thanh Từ làm tài xế, nên tài xế lúc trước dì Lan an bài liền không cần đi theo nữa.
Dựa theo kế hoạch của Khương Bích Tuyết chính là, buổi sáng đi dạo trung
tâm thương mại, mua đồ vật, giữa trưa đi ăn cơm, sau đó buổi chiều liền
đi công viên trò chơi.
Trung tâm thương mại rất lớn, tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng đều phân chia
với nhiều mục đích khác nhau, Khương Bích Tuyết muốn mua quần áo cho
Trần Vũ Điền liền dẫn cô bé lên thẳng lầu ba- khu vực đồ trẻ em.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì bộ phim[ yêu em, khi dễ em], cô diễn rất tiến bộ so với trước kia, cũng nổi tiếng hơn không ít, nhưng nói
nổi tiếng thì cũng không nổi là bao, tuy vậy cô vẫn lấy khẩu trang ra
mang lên, thà rằng ít một chuyện còn hơn nhiều một chuyện.
Cô còn phát hiện một việc rất kì quái, từ lúc bọn cô vào cửa trung tâm
thương mại, đi đến thang cuốn, liên tục có hai cái nhân viên trong trung tâm hướng Hàn Thanh Từ chào hỏi, kêu anh một tiếng Hàn tổng.
Khương Bích Tuyết nhớ tới tập đoàn Hàn thị kinh doanh chút yếu là về bất động
sản, dưới trướng cũng có mười mấy cái trung tâm thương mại lớn, trải
rộng khắp các tỉnh thành cả nước.
Nhìn vào tình hình vừa rồi, cô đại khái đoán được: " Này, trung tâm này nhà anh sao?"
Hàn Thanh Từ nhẹ nhàng vâng quơ một câu: " Em thế nhưng bây giờ mới biết."
Đúng vậy, Khương Bích Tuyết hiện tại mới biết được, tuy rằng khi xem tiểu
thuyết liền biết tập đoàn Hàn thị kinh doanh về bất động sản, quản lí
thương nghiệp, không nghĩ tới mình tuỳ ý chính một trung tâm mà cũng là
của nhà bọn họ.
Cô lựa chọn nơi này, hoàn toàn là vì phụ cận có một cái công viên trò chơi.
Mang theo tâm tình vi diệu, Khương Bích Tuyết đi dạo trong trung tâm,
cô hiện tại cũng là người Hàn gia, bỏ bốn lên năm vậy tính ra, trung tâm này cũng là của nhà cô a.
Khương Bích Tuyết hứng thú, vui đùa nói: " Nếu là trung tâm của nhà anh, chúng ta chút nữa đi mua đồ, không cần trả tiền có được không?"
Hàn Thanh Từ khinh phiêu phiêu liếc cô một cái: " Không thể."
Khương Bích Tuyết cười cười, không tiếp tục cái đề tài này, chẳng qua cô chỉ nhất thời hứng khởi trêu hắn mà thôi.
Đi thang cuốn lên lầu ba, đối diện thang cuốn có một cửa hàng bán trang
phục trẻ em, Khương Bích Tuyết liền mang theo Trần Vũ Điền đi vào, trước khi vào cửa, cô cong lưng xuống nói: " Điền Điền, em nhìn nếu thích cái nào, nói với chị, chị mua cho em."
Trần Vũ Điền gật gật đầu.
Hàn Thanh Từ bổ sung một câu: " Tiền để anh thanh toán ."
Khương Bích Tuyết cảm thấy câu Hàn Thanh Từ vừa nói rất có khí chất của tổng
tài bá đạo, liền cảm thấy buồn cười, cô cố ý hỏi: " Vậy nếu là tôi mua
quần áo, anh cũng thanh toán sao?"
Hàn Thanh Từ cơ hồ đáp không cần suy nghĩ: " Uh."
Khương Bích Tuyết nắm tay Trần Vũ Điền dắt vào trong cửa hàng, cần một bộ váy
thực bình thường lên, không hỏi Trần Vũ Điền mà quay sang hỏi Hàn Thanh
Từ: " Anh thấy cái này thế nào?"
Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua: " Khó coi."
Khương Bích Tuyết cũng thực nghiêm túc nói: " Tôi cũng thấy nó khó coi, vậy trừ bỏ cái này, những cái khác đều mua đi."
Nhân viên đang muốn lại đây tư vấn bọn họ mua hàng, nghe thấy vậy liền trợn mắt há mồm.
Hàn Thanh Từ thần sắc chỉ dừng một chút, sau đó nhàn nhạt nói một câu: " Nếu như em thích."
Nhân viên hướng dẫn vừa mới lấy lại tinh thần, lại lần nữa trợn mắt gá mồm.
Khương Bích Tuyết mặt ngoài gió em sóng lặng, nhưng trong lòng đã sớm đấm đất
cười to, cô chỉ đùa một chút, nhưng nhìn sắc mặt vừa rồi của Hàn Thanh
Từ có vẻ như cho dù cô mua cả cái cửa hàng này, cũng không làm anh ta
biến sắc.
Nhân viên tư vấn lại đây hỏi: " Tiểu thư, cô muốn gói lại hết sao?"
Khương Bích Tuyết quay đầu lại nhìn nhân viên một chút, xem ra nhân viên rất
nghiêm túc, cô ho khăn một tiếng: " Không, vừa nãy tôi giỡn một chút
thôi."
Khi cô quay đầu lại, nhìn đối tượng bị đùa giỡn - Hàn Thanh Từ không có vẻ gì là tức giận với chuyện vừa bị cô đùa giỡn cả.
Bên cạnh Trần Vũ Điền cũng nhịn không được cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT