Mười
năm phút sau, Khương Bích Tuyết một lần nữa trở lại trên mặt trống, nhân viên an toàn xác nhận thiết bị bảo hộ ok, đạo diễn hô action, cô liền
bắt đầu tiến vào trạng thái, động tác vũ đạo từ chậm chuyển sang nhanh.
Nhân viên ở dưới xem, tâm đều nắm chặt, sợ cô té ngã. Động tác của cô dường
như không chịu chút tác động nào của sự cố vừa xảy ra, mỗi một động tác
đều đúng. Quan ngọc cao hai mươi cm trên đầu cũng được xử lí một chút để không dễ dàng quấn lên dây thép phía sau cô nữa.
Cô ở trên mặt trống, mang theo tươi cười, quên mình mà đem đoạn vũ đạo kia thể hiện một cách hoàn hảo.
Khi cô bắt đầu xoay tròn, từ không trung bay xuống rất nhiều cánh hoa
đào, cánh hoa đào màu hồng nhạt uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống cùng với lụa trắng mỏng đan xen , phối hợp dưới ánh đèn, liền tính chỉ diễn trên phông nền màu xanh, cũng làm người xem cảm nhận thấy đó là tiên cảnh.
Tâm tình khẩn trương của mọi người bắt đầu thật lỏng, dùng nội tâm thưởng thức đoạn vũ đạo duy mỹ này.
Người trên mặt trống công thắt lưng, đôi tay hướng mở ra, đây là động tác cuối cùng kết thúc đoạn múa.
Cánh hoa vẫn công bay trong không trung, Khương Bích Tuyết duy trì động tác
cuối cùng mười mấy giây, đạo diễn rốt cuộc lấy lại được tinh thần, kêu: " Tốt, một lần liền qua."
Phía dưới mọi người đều vỗ tay.
Tô Dự đẩy mắt kính trên mũi, nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ nói: " Hàn tổng, ngài nói rất đúng."
Khương Bích Tuyết các thật có thể làm được.
Hàn Thanh Từ không lên tiếng, nhìn về hướng Khương Bích Tuyết đang nhờ sự
giúp đỡ của nhân viên đi xuống, cô cùng mọi người trò chuyện vui vẻ, mà
xui quỷ khiến, khoé môi anh hơi giương lên.
Mạnh Hiểu Đông chạy tới, trên mặt là một tia kính sợ, hướng Hàn Thanh Từ
nói: " Hàn tổng, Tuyết tỷ muốn đi tháo trang sức, để tôi truyền đạt muốn ngài chờ một chút."
Hàn Thanh Từ: " Ừ."
Khi Khương Bích Tuyết tẩy trang cùng tháo trang sức xong đi ra, liền cùng Hàn Thanh Từ trở về tường vi viên.
Thời gian gấp gáp, cô thay đổi cho mình một thân quần áo, cùng với make up một chút, vội vội vàng vàng xuống lầu.
Hàn Thanh Từ đã ở trên sô pha đợi cô hồi lâu,nhìn cô từ trên lầu đi xuống,
váy màu rượu đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, trên vai cô khoác
thêm một chiếc áo choàng cùng màu, đem miệng vết thương che khuất.
Hàn Thanh Từ nhìn động tác đi đường của cô có chút không tự nhiên, theo bản năng liếc liếc mắt cá chân của cô một chút.
Trời bên ngoài đã tối, tài xế đã chờ ở bên ngoài từ sớm.
Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ cùng lên xe, chiếc xe liền chuyển bánh, chạy đến hội trường tổ chức yến tiệc.
Yến hội giống như trong tưởng tượng của Khương Bích Tuyết, trong đại sảnh
vang lên tiếng âm nhạc cổ điển, khách khứa tốp năm tốp ba bưng rượu tụ
bên nhau vui vẻ trò chuyện, tuỳ ý nhìn vào cũng thấy toàn là danh nhân
trong giới làm ăn, công chức cao cấp.
Lấy quan hệ vợ chồng hoặc bạn nhảy tham gia yến hội mọi người đều là khoác
tay, Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết cũng không ngoại lệ.
Khoác tay ạ" Bích Tuyết."
Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần, phát hiện Hàn Thanh Từ bên cạnh đang nâng nâng khuỷu tay phải, ý tứ muốn cô khoác lên tay anh.
Khương Bích Tuyết đành phải làm theo, giơ tay, nhẹ nhàng xuyên qua khuỷu tay của anh, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay anh.
Nhớ tới Hàn Thanh Từ vừa mới nhẹ nhàng kêu tên cô, thanh âm giống như mang theo điện lưu, khiến trái tim cô như tê dại.
Khi Hàn Thanh Từ cùng với vài vị giám đốc thương nghiệp chào hỏi, Khương
Bích Tuyết đứng bên cạnh toàn bộ quá trình đều lễ phép mỉm cười , rất ít khi chen vào nói, trừ khi đối phương nhắc tới cô.
" Hi, Kent cùng với..." Tần Hằng mặc một áo bành tô có thắt nơ bưng một
ly rượu vang đỏ hướng phía bọn cô đi tới. Hắn nhìn Khương Bích Tuyết
nói: " Lần trước gặp mặt vội vàng, tôi thế nhưng quên hỏi tên tiếng anh
của cô, là tôi thất lễ."
Khương Bích Tuyết cười cười: " Anh có thể gọi tôi là Cheryl ."
" Cheryl, tên hay." Tần Hằng vẫn một bộ dáng lười biếng , ngả ngớn như
cũ, đánh giá Khương Bích Tuyết: " Cô hôm nay cũng thật xinh đẹp, giống
như nữ thần."
Khương Bích Tuyết cười cười: " Alex anh thật biết khen ngợi."
" Tôi nói chính là lời thiệt , nếu không phải cô hôm nay đi cùng với
Kent, tôi còn muốn mời cô làm bạn nhảy đêm nay của tôi đâu."
" Alex, anh trừ bỏ biết khen ngợi, cũng thật hài hước." Khương Bích Tuyết nói.
" So với Kent mà nói, tôi xác thật là hài hước hơn." Nói, hắn ta nhìn
thoáng qua Hàn Thanh Từ bên cạnh cô: " Kent là nam nhân mà tôi thấy
không hài hước nhất."
Hàn Thanh Từ mặt không biểu cảm nói: " Alex, hôm nay cậu thật nhiều lời."
Khương Bích Tuyết không nhịn được cười, Tần Hằng nói chuyện rất thú vị , mà
Hàn Thanh Từ lại thuộc về loại tương đối nội liễm, hai người có thể trở
thành bạn tốt, thật khó mà có thể tưởng tượng được.
" Xem ra có người ghét bỏ tôi." Tần Hằng quơ quơ cốc rượu chân dài trên
tay, hướng Khương Bích Tuyết nói: " Cheryl, tôi đi trước gặp mấy lão
bằng hữu, về sau nếu có thời gian rảnh sẽ lại tới phim trường thăm ban
cô."
Khương Bích Tuyết liền hướng hắn gật gật đầu: " Được."
Tần Hằng đi rồi, Khương Bích Tuyết đối với Hàn Thanh Từ nói: " Bạn của anh thật thú vị."
" Xem ra cô đối với hắn ấn tượng rất tốt."
" Trước mắt xem như không tồi ."
" Bích Tuyết, Thanh Từ." Gọi bọn họ chính là một nữ nhân hơi mập, bên
cạnh bà còn có một nam nhân bụng bia, là cha mẹ của Khương Bích Tuyết-
Khương Sở Hà và Địch Mỹ Tâm.
Khương Bích Tuyết hô một tiếng ba mẹ, Hàn Thanh Từ theo sau cũng gọi một tiếng ba mẹ.
Đối với Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm, trừ bỏ lúc trước có nói chuyện qua
video mấy lần, thì lần này là lần gặp mặt chân chính của Khương Bích
Tuyết, cảm xúc của cô có chút mới lạ, nhưng lại bởi vì có quan hệ huyết
thống, cho nên cảm thấy với cùng thân thiết.
Đại khái là trò chuyện video vài lần, cho nên Khương Bích Tuyết thật mau
nhập diễn vai nữ nhi, cùng ba mẹ của nguyên chủ thân thiện mà hàng
huyên.
Sau khi hỏi vài câu tình hình gần đây, Địch Mỹ Tâm hỏi: " Mẹ nghe nói con lại nhận vai diễn?"
" Vâng."
" Con vừa mới kết hôn, hẳn là nên nghỉ ngoài thêm một đoạn thời gian,
cùng Thanh Từ đi hưởng tuần trăng mật." Vợ chồng Khương gia rất sủng con gái, thậm chia nuông chiều tới mức nguyên chủ sinh ra kiêu căng ngạo
mạn,điểm này vào thời điểm Khương Bích Tuyết xem tiểu thuyết đã biết.
" Thấy được kịch bản tốt, nhịn không được muốn nhận, việc hưởng tuần trăng mật thì về sau cũng không muộn."
Khương Sở Hà nói: " Ba ba biết con thích đóng phim, nhưng gia đình cũng không
có bắt con từ bỏ việc mình thích, nhưng hiện tại con đã kết hôn, cũng
nên chiếu cố gia đình nhiều hơn."
Khương Bích Tuyết bất đắc đi cười cười: " Con biết rồi, ba ba."
Địch Mỹ Tâm nắm tay nữ nhi, nhìn nhìn Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết
nói: " Tháng sau là trung thu, Thanh Từ, Bích Tuyết các con qua ở vài
ngày đi."
Khương Bích
Tuyết nghĩ tới tình trạng của mình và Hàn Thanh Từ hiện tại, nếu giả
dạng ân ái về nhà mẹ đẻ, nhất định sẽ càng xấu hổ: " Mẹ, đến lúc đó rồi
nói sau, con không biết đoàn phim bên kia có thể xin nghỉ hay không."
Khương Sở Hà nghe xong lời này liền không cao hứng: " Xin được cũng nghỉ mà
không xin được cũng nghỉ cho ba, Tết trung thu mỗi năm chỉ có một lần.
Nếu mà bọn họ không đồng ý cho con nghỉ, ba ba giúp con xin nghỉ."
Lời này của Khương Sở Hà cũng không phải là nói giỡn, ông từ trước đến nay
nói một không nói hai, nếu đã nói ra ông nhất định sẽ làm được.
Lúc này, Hàn Thanh Từ cũng nói: " Ba nói rất đúng."
Hàn Thanh Từ nói lời này, ý là cam chịu muốn Tết trung thu đến Khương gia,
Khương Bích Tuyết cũng cảm thấy Tết trung thu này cần phải về về nhà,
nên nói: " Vậy được rồi, con trước tiên cùng đoàn phim bên kia nói."
" Vậy thì tốt, Tết trung thu hai con trở lại ở vài ngày đi." Địch Mỹ Tâm
nhìn thoáng qua sang nhảy đang đứng đầy nam nữ bên kia, nói: " Con cùng
Thanh Từ đi khiêu vũ đi, không cần cố ý ở lại đây bồi mẹ và ba con."
Khương Bích Tuyết nói: " Không được, con cũng không phải rất muốn khiêu vũ."
Khương Sở Hà cười nói: " Ba nhớ rõ, sinh nhật năm trước của con, bởi vì không
thể cùng Thanh Từ khiêu vũ mà phát tính tình, như thế nào, hiện tại đã
kết hôn, ngược lại lại không muốn nhảy?"
Khương Bích Tuyết lỗ tai đỏ lên, không nghĩ tới Khương Sở Hà chọc thủng tâm tư của nguyên chủ trước mặt Hàn Thanh Từ như vậy, vậy chẳng phải càng xấu
hổ hơn sao.
" Không phải, con chỉ là..."
Hàn Thanh Từ vươn tay, Khương Bích Tuyết nhìn nhìn nàng tay anh, rồi lại nhìn anh.
" Đưa tay cho tôi." Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết nâng tay lên, đặt trên bàn tay anh, Hàn Thanh Từ nắm bàn tay lại, kéo cô vào sàn nhảy.
Cùng với âm nhạc cổ điển, Hàn Thanh Từ dẫn cô cùng tiến lui, một người trái
một người phải, nhảy với nhau. Thời điểm ở đại học cô chỉ học qua một
chút, cũng không có giỏi, hơn nữa không có thực hành nhiều, nhảy có chút không theo kịp tiết tấu.
Hàn Thanh Từ cũng phát hiện cô theo không kịp, đành thật chậm nhịp , mang theo cô cùng nhau nhảy.
Hai người khoảng cách rất gần,gần tới mức Khương Bích Tuyết có thể ngửi
được mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt trên người anh, cô cố ý nhìn sang
hướng khác, chỉ nhìn tóc mai của anh, chuyên tâm nhảy.
Bên kia Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm cùng nhìn hai người bọn họ, thực vừa lòng mà cười.
Địch Mỹ Tâm nói: " Ông có phát hiện hay không, Bích Tuyết từ khi kết hôn đến nay, giống như có chút thay đổi."
Khương Sở Hà cảm khái nói: " So với trước kia hiểu chuyện hơn, đây là chuyện tốt."
" Tôi lúc trước còn lo lắng tính tình Thanh Từ thanh lãnh, sẽ vắng vẻ
Bích Tuyết, nhưng nhìn dáng vẻ bọn nhỏ hiện tại, vẫn còn tốt."
Khương Bích Tuyết mang giày cao gót, cùng Hàn Thanh Từ nhảy vài phút, liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Chiều nay cô đóng phim, chân đã có chút đau rồi, sau lại bị NG một hồi, hơn nữa cô ăn mặc như vậy cùng đi giày cao gót đã hơn hai giờ đồng hồ,
hiện tại mắt cá chân đụng tới giày cao gót giống như đụng tới dao vậy,
vừa đau vừa xót.
Gót giày cô là gót nhọn, cô bước chệch một cái, thân thể mất cân bằng, Hàn Thanh Từ động tác cực nhanh mà ôm cô vào lòng.
Khương Bích Tuyết cầm dừng ở trên vai Hàn Thanh Từ, thân thể cũng dán trên người anh không một khe hở.
Trên trân cô toàn là mồ hôi lạnh, sau khi đứng vững gót chân, cô nói : " Xin lỗi."
" Có thể đi được không?"
" Có thể."
Hàn Thanh Từ mang theo cô từ cửa hông của yến hội rời đi, Khương Vích Tuyết ở đài phun nước bên ngoài ngồi xuống, Hàn Thanh Từ chờ Khương Bích
Tuyết ngồi xuống liền ngồi xổm xuống nhìn nhìn mắt cá chân cô. Chỗ mắt
cá chân cô đã bị sưng lên , biến thành màu hồng tím, nhìn tình hình này
có vẻ buổi chiều đóng phim đã bị trật một lần rồi.
Cô vẫn luôn chịu đựng.
Hàn Thanh Từ hít sau một hơi nói: " Tôi phát hiện cô vẫn luôn vậy mạnh."
Khương Bích Tuyết lúc này tuy đau nhưng lại dấy lên khoé môi: " Cậy mạnh cùng
nhu nhược chỉ cách nhau một đoạn rất ngắn, tôi chỉ là cảm thấy việc tôi
có thể chịu đựng thì không cần phải nhu nhược."
Hàn Thanh Từ nhướn mày : " Tôi không cho rằng thừa nhận chính mình bị
thương là một hành vi như nhược, cô có quyền lợi được như vậy."
" Nhưng cũng không phải nghĩa vụ." Bản thân Hàn Thanh Từ không yêu cô,
nếu như mà nói với anh là chân cô đau không thể tham gia yến hội, như
vậy khi đó ở trong mắt anh cô chính là làm ra vẻ như nhược, " Nữ nhân
mang giày cao gót bị trật chân, hoặc mà sát chân là chuyện rất bình
thường."
Hàn Thanh Từ làm trò trước mặt Khương Sở Hà và Địch Mỹ Tâm mời cô khiêu vũ là gặp dịp
thì chơi mà thôi. Cô cũng không thể với tình cự tuyệt được, rốt cuộc cô
cũng phải diễn kịch.
Hai
người đều là gặp dịp thì chơi, hà tất phải hủy đi đối phương đài. ( câu
này không biết dịch sao, để nguyên vậy, ai biết chỉ mình với mình sửa
ạ.)
" Về sau ở trước mặt tôi, em không cần vậy mạnh." Những lời này là Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết cũng chỉ cho rằng những lời này là hình thức hoá, rốt cuộc đây cũng không phải lần đầu tiên.
" Chúng ta trở về đi." Hàng Thanh Từ nói.
" Yến hội còn chưa kết thúc."
" Chân cô bị thương như vậy, không quay về thoa thuốc, sợ là ngày mai đi không được."
Khương Bích Tuyết ngày mai vẫn còn muốn đóng phim, đành cam chịu cách làm này
của anh, cô vừa mới đeo giày lên, đang muốn đứng lên, thân thể liền bay
lên.
Là Hàn Thanh Từ chặn ngang , bế cô lên.
" Anh......"
Hàn Thanh Từ ôm cô đi ra ngoài: " Chân của cô không thể tiếp tục đi giày cao gót."
Cho nên anh dứt khoát bế cô lên.
Khương Bích Tuyết cũng không giãy giụa, nếu đây là hình thức hôn nhân
của bọn họ, quan hệ hôn nhân của hai người cũng chỉ là hình thức, nói
vậy, anh ôm cô cũng chỉ là hình thức, không mâu thuẫn nhau, yên tâm
hưởng thụ.
——————
Ở trên có chỗ mình dùng xưng hô của Hàn Thanh Từ đối với Khương Bích
Tuyết là tôi- cô, có chỗ là tôi- em, mình nghĩ nam chính hiện đang có sự thay đổi về suy nghĩ và tình cảm của bản thân với nữ chính, nên mình để xưng hô như vậy tuỳ thuộc vào hoàn cảnh và ngữ cảnh mà mình nghĩ thích
hợp.