“Không thể. Ta sẽ quang minh chính đại mà chiến thắng người phụ nữ đó để cô ta ngoan ngoãn cút khỏi Anh Diệp. Thủ đoạn bỉ ổi như vậy không phải là phong cách của ta.”
Lời của Thanh Loan khiến Thúy sững sờ.
Liệu có bao nhiêu người trong cung không cần dùng đến thủ đoạn chứ?
Huống hồ vì để đạt được mục đích, mà Thanh Loan cũng chẳng phải kẻ cao thượng gì, thế nhưng lúc này cô ta lại có thể nói ra những lời như vậy cũng đủ để biết được địa vị của người đàn ông Diệp Ân Tuấn này trong lòng Thanh Loan.
Thúy cân nhắc trong lòng nhưng vẫn không nói gì mà chỉ yên lặng lùi lại bên cạnh Thanh Loan để phụ giúp.
Thời gian nấu một bữa cơm không lâu cũng không mau, vừa đúng một tiếng.
Thẩm Hạ Lan uống trà rất từ tốn, lúc uống còn dựa vào Diệp Ân Tuấn nghỉ ngơi một lát, chờ đến khi Thanh Loan đem đồ ăn lên thì Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ.
“Huh!”
Diệp Ân Tuấn cẩn thận ra hiệu bảo Thanh Loan im lặng, sau đó ngồi yên một chỗ không nhúc nhích. Còn Thẩm Hạ Lan dựa vào vai anh ngủ rất ngon.
Thanh Loan thấy ngứa mắt và khó chịu khi chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ đó.
Cô ta ngứa mắt với dáng vẻ điềm tĩnh của Thẩm Hạ Lan nhưng ngứa mắt hơn cả là cảnh cô dựa vào người Diệp Ân Tuấn còn Diệp Ân Tuấn tuy rằng khó chịu nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích với dáng vẻ cưng chìu.
Đây từng là cảnh tượng mà cô mơ ước, nhưng bây giờ lại bị người khác chiếm đoạt trước, bảo cô làm sao mà cam tâm tình nguyện chứ.
Nhưng Diệp Ân Tuấn đã ra dấu không cho cô được lên tiếng, mặc dù Thanh Loan tức muốn chết nhưng lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng pháo nổ.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên tỉnh táo.
“Bị giật mình à?”
Diệp Ân Tuấn vội vàng vỗ vỗ lưng Thẩm Hạ Lan như đang dỗ dành một đứa bé.
Thanh Loan theo Diệp Ân Tuấn lâu như vậy nhưng có bao giờ nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ấy của Diệp Ân Tuấn?
Cô ta bất giác nhìn đến ngây người.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu theo bản năng: “Đang ban ngày mà sao lại đốt pháo chứ? Hôm nay là ngày hội gì sao?”
“Hôm nay là lễ quốc khách của nước T chúng tôi.”
Thanh Loan rất bất mãn với thái độ không coi ai ra gì của Thẩm Hạ Lan nên giọng điệu cũng hằn học theo.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới ý thức được bọn họ hiện đang ở đâu và tình địch thì vẫn còn đang đứng trước mặt mình.
Cô lập tức vực dậy tinh thần, ngồi thẳng người lên cười nói: “Xin lỗi, mệt quá nên em ngủ quên mất. Anh nữa đó, không có chuyện gì làm sao không đánh thức em?”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng mắt với Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Chẳng sao cả, anh chỉ bị tê eo thôi, lát nữa về phòng, em ấn vài cái cho anh là được.”
Những lời lẽ ái muội này khiến Thẩm Hạ Lan đỏ mặt.
Còn đối với Thanh Loan thì cô ta càng chắc chắn Thẩm Hạ Lan là một con người lẳng lơ, mưu mô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT