“Đừng nói mấy chuyện vô bổ này này, anh còn chưa giải thích cho em rõ vừa rồi có phải là cố ý không?”

“Em đã biết câu trả lời rồi còn hỏi anh làm gì?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy vợ mình bây giờ rất chi là hung hãn, nhưng hung như một chú cún con khiến lòng dạ người ta ngứa ngáy khó chịu.

Thẩm Hạ Lan bực dọc.

“Anh làm vậy chẳng khác nào rước thêm hận cho em. Em và cô ta mới gặp nhau lần đầu, anh không thể để hai người chúng em sống cùng nhau một cách bình an được sao?

“Sống cùng nhau bình an? Vợ ơi, chồng của em đang lúc tráng niên, mắt cũng chả phải mù, vừa rồi trong lúc hai người bắt tay đã xảy ra chuyện gì chẳng lẽ anh không nhìn ra? Cô ta là muốn vỗ mặt em để em phải xấu hổ, nếu đã không biết thì thôi nhưng anh đã nhìn thấy thì sao có thể giả vờ ngó lơ được đây? Công chúa thì sao chứ? Trước mặt em thì cô ta là em chồng, chẳng phải nên hầu hạ chị dâu sao?”

Diệp Ân Tuấn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ khiến Thẩm Hạ Lan thầm cảm thấy thoải mái trong lòng.

“Anh bớt dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta đi, anh chủ động ra tay là vì sợ em làm cho em gái mưa của anh bị thương thì có?”

“Trời đất chứng giám, vợ nói vậy làm anh khổ tâm quá đi.”

Diệp Ân Tuấn than trời trách đất.

Thẩm Hạ Lan mím môi, trên môi không kìm được nở nụ cười, cảm giác khó chịu ban nãy khi bị Thanh Loan làm cho ngượng ngùng đã nhanh chóng tan biến.

Sau khi hai người ngồi xuống thì có người bước tới pha trà cho họ.

Thẩm Hạ Lan nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi: “Em nghe nói Trương Vũ đang ở gần đây, hiện tại cậu ấy đang ở đâu? Em có thể đến gặp không?”

“Chờ cơm nước xong anh sẽ đi với em, hiện tại Trương Vũ là người của anh, em và anh cùng đi gặp cậu ấy thì mới an toàn.”

Bởi vì bên cạnh còn có thị nữ nên Diệp Ân Tuấn sẽ không nói trắng ra nhưng dù gì Thẩm Hạ Lan cũng vẫn nghe hiểu.

“Được.”

Hai người uống trà, trò chuyện rất vui vẻ.

Thanh Loan biết tình hình hiện tại của hai người họ liền tức giận.

Quả là một người phụ nữ mưu mô!

Đang khoe cho cô ta thấy đấy à.

Muốn nói cho cô ta biết rằng mình đã thành công nắm chặt Diệp Ân Tuấn trong lòng bàn tay để Diệp Ân Tuấn xuất đầu lộ diện vì cô.

Ánh mắt của Thanh Loan lạnh hẳn đi.

Thúy cũng đoán được manh mối từ những cuộc trò chuyện và lời lẽ của mọi người, theo Thanh Loan nhiều năm như vậy dĩ nhiên cô ấy phải hiểu được suy nghĩ của Thanh Loan rồi.

“Công chúa, có cần động tay động chân vào đồ ăn không? Người cũng biết có một vài thứ có thể lặng lẽ cho vào đồ ăn mà không bị người khác phát hiện mà.”

Trong cung, loại chuyện này cũng không hiếm gặp, âm thầm giết một người là một chuyện quá dễ dàng.

Thanh Loan ngập tràn sát khí, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt quan tâm và kiên quyết của Diệp Ân Tuấn, tia lý trí cuối cùng của cô ta cũng chiến thắng được sự ghen tuông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play