Thím Phương và chồng bà ta lập tức mở to miệng, giống như nghe chuyện tin giật gân.
"Con nói cái gì! Chiếc xe này hơn ba tỷ sao?" Chồng Thím Phương giật mình nói.
Minh Minh gật đầu.
Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa cũng đầy kinh ngạc, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một cái.
"Sao có thể, một chiếc xe hơn ba tỷ chứ? Nhà chúng ta bán cũng không được ba tỷ." Thím Phương vẫn không tin.
Lúc này Hứa Quốc Hoa mở cửa xe ra nhìn thấy được biên lai trong đó, ông lấy ra xem thì phát hiện trên đó viết ba tỷ sáu trăm sáu mươi triệu, tim đập nhanh hơn một chút.
"Là thật, trên biên lai viết rất rõ." Hứa Quốc Hoa mở miệng.
Thím Phương và chồng Thím Phương nhanh chóng lại gần xem, sau khi nhìn thấy thì khiếp sợ không nói ra lời.
Bọn họ vốn dĩ đều cho rằng Lâm Thanh Diện không mua nổi xe, hiện tại người ta lập tức lái về một chiếc xe hơn ba tỷ, còn có biên lai, bọn họ muốn không tin cũng khó.
Khí thế Thím Phương vốn kiêu ngạo lập tức ỉu xìu, chiếc xe hơn ba tỷ, cho dù bán nhà bà ta cũng không mua nổi.
"Huyền Khanh, bà đúng là có được con rể tốt, không ngờ mua được chiếc xe đắt như thế, làm cho người ta hâm mộ mà." Thím Phương thay đổi thái độ, bắt đầu thật sự hâm mộ Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh cũng vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại lái về một chiếc xe, lại còn giá trị hơn ba tỷ.
Nhưng bà cảm thấy này chắc chắn không phải Lâm Thanh Diện mua chiếc xe này, có mua cũng do con gái bà mua, chắc chắn Hứa Bích Hoài đã lập công ở công ty, Hứa Mạn Tranh thưởng cho cô một số tiền lớn.
Không sai, nhất định là như thế.
"Thím Phương, nói bà đừng cười, Lâm Thanh Diện làm gì mua được xe đắt tiền như thế, con gái tôi thể hiện tốt trong công ty nên có tiền thưởng, lúc này mới mua được." Tống Huyền Khanh mở miệng nói.
"Thì ra là như thế, Bích Hoài đúng là là lợi hại." Thím Phương vẫn đầy hâm mộ nói.
"Mẹ, xe này..." Hứa Bích Hoài muốn giải thích với Tống Huyền Khanh là Lâm Thanh Diện mua xe này, cô làm gì có tiền thưởng.
"Được rồi con gái, me đi xem xe này một chút, con có chuyện gì thì về nhà rồi nói."
Tống Huyền Khanh xoay người nhìn xe, không phản ứng với Hứa Bích Hoài.
"Huyền Khanh, các người xem đi, chúng tôi đi trước." Thím Phương nói với Tống Huyền Khanh.
"Được rồi, vậy các người đi nhé, có rảnh tới ngồi xe mới nhà tôi." Tống Huyền Khanh đầy đắc ý nói.
Cả nhà Thím Phương xám xịt đi lên lầu, cuộc chiến so sánh xe lần này, nhà bọn họ thua hoàn toàn.
Tống Huyền Khanh chờ cả nhà Thím Phương đi rồi thì quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Lần này cậu dính ánh sáng của con gái tôi mới không mất mặt trước nhà Thím Phương, nhưng cậu đừng đắc ý, có thể mua xe này thì nhất định không liên quan đến cậu."
Lâm Thanh Diện cạn lời, Tống Huyền Khanh không tin anh có thể làm được chuyện gì.
Lâm Thanh Diện đưa chìa khóa xe cho Tống Huyền Khanh, sau khi Tống Huyền Khanh cầm lấy thì nói với Hứa Quốc Hoa: "Nhìn chìa khóa xe xem, sau này không thể để Lâm Thanh Diện chạm vào chiếc xe đắt như thế."
Hứa Quốc Hoa gật đầu nói: "Đúng vậy, chiếc xe hơn ba tỷ đúng là không được để cậu ta lái, tôi thử một chút."
Hứa Bích Hoài lập tức thay Lâm Thanh Diện bênh vực kẻ yếu: "Mẹ, dựa vào cái gì không thể cho Lâm Thanh Diện lái xe này chứ, anh ấy mua..."
"Được rồi con gái, chiếc xe này hơn ba tỷ, bị trầy một chút thì mẹ vô cùng đau lòng, sao có thể để tên vô dụng này chạm vào xe đắt như thế." Tống Huyền Khanh mở miệng nói.
Hứa Bích Hoài thật sự bị bà làm cho tức chết, trên đời này người không chịu nói lý nhất là Tống Huyền Khanh.
Lâm Thanh Diện đưa tay ôm vai Hứa Bích Hoài, cười cười với cô, mở miệng nói: "Không sao, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được."
"Nhưng anh là người mua xe này mà." Hứa Bích Hoài tức giận nói.
"Em mua hay anh mua cũng giống nhau, hơn nữa xe này cho em đi làm, anh có lái hay không cũng không sao cả." Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài thở dài, cô thật sự cảm thấy mình nợ Lâm Thanh Diện, thật sự rất nhiều.
Hứa Quốc Hoa và Tống Huyền Khanh lên xe, vẻ mặt đầy vui vẻ.
"Con gái, con không lên ngồi sao, ngồi xe hơn ba tỷ không giống bình thường, quá thoải mái." Tống Huyền Khanh mở miệng.
Hứa Bích Hoài liếc mắt nhìn bà, mở miệng nói: "Con không ngồi, hai người ngồi đi."
Cô nói xong thì nắm lấy tay Lâm Thanh Diện, xoay người đi lên lầu.
Đây là lần đầu tiên Hứa Bích Hoài chủ động nắm tay anh, nếu anh dùng một chiếc xe đổi lấy một cơ hội thì Lâm Thanh Diện tình nguyện mua một trăm chiếc.
Dù sao anh có rất nhiều tiền, nhưng Hứa Bích Hoài chủ động nắm tay anh lại không nhiều.
"Lâm Thanh Diện, hay là em mời anh ăn cơm nhé." Hứa Bích Hoài đột nhiên mở miệng.
Lâm Thanh Diện sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, mở miệng nói: "Được rồi, nữ thần mời anh ăn cơm, anh còn vui vẻ không kịp nữa."
Hứa Bích Hoài trừng mắt với Lâm Thanh Diện nói: "Em nghèo lắm, em nói trước em không mời nổi bữa cơm đắt tiền đâu, chỉ có thể mời anh ăn bình dân thôi."
"Ha ha, mặc kệ ăn ở đâu thì chỉ cần có em cũng là món ăn nhất thế giới." Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài đỏ mặt lên, nhưng cảm thấy mình bị Lâm Thanh Diện trêu chọc.
"Hừ, anh ngày càng giỏi, không biết học của ai." Hứa Bích Hoài nói thầm một câu, sau đó chạy lên lầu.
Cùng lúc đó, trong một KTV ở Hồng Thành, Triệu Tam Linh và Sói Đen ngồi ở đó.
Đầu Sói Đen vẫn sưng như đầu heo, nhưng so với hôm qua thì đã có thể nhìn ra dáng vẻ lúc đầu của anh ta.
Mặt mũi Triệu Tam Linh cũng bầm dập, hai người ngồi với nhau, giống như vừa trải qua chuyện khó khăn gì đó.
Chẳng qua vết thương của Sói Đen do Lâm Thanh Diện đánh, mà còn vết thương của Triệu Tam Linh lại do Sói Đen đánh.
Hôm qua sau khi tụ tập, mọi người rời khỏi KTV, lúc Triệu Tam Linh đi thì đột nhiên bị Sói Đen kéo chân lại.
Triệu Tam Linh vốn dĩ cho rằng Sói Đen muốn trả thù mình, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng không nghĩ tới sau khi Sói Đen đứng lên từ mặt đất lại nói muốn hợp tác với anh ta.
Nhưng bởi vì ngày hôm qua Sói Đen bị đánh quá thê thảm, không thể nói chuyện được, cho nên hai người hẹn tối hôm nay gặp mặt.
"Con mẹ nó, ngày hôm qua nếu không phải ông đây uống rượu thì sao có thể bị tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia đánh thành đầu heo." Sói Đen uống một ngụm rượu, đầy tức giận nói.
Cho tới bây giờ, anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể đánh mình là vì anh ta uống rượu.
Triệu Tam Linh cũng uống một ngụm rượu nói: "Đại ca nói không sai, mọi người ở Hồng Thành đều biết Lâm Thanh Diện là tên vô dụng, sao có thể là đối thủ của đại ca chứ, hơn nữa không biết tên ngốc này trộm tiền ở đâu, ngày hôm qua còn dám chia tiền ăn cơm với tôi."
Anh ta cũng hận Lâm Thanh Diện thấu xương, anh ta mãi mãi không thừa nhận mình không đối phó được với tên vô dụng kia.
Nhưng anh ta nghĩ lại thì đúng là không có cách gì với Lâm Thanh Diện, cho nên mới đồng ý hợp tác với Sói Đen.
Anh ta là người thể diện, rất nhiều thủ đoạn thấp kém, anh ta không dùng cũng không dám dùng, nhưng Sói Đen lại không quan tâm chuyện này, chỉ cần có thể đạt tới mục đích thì Sói Đen sẽ không từ thủ đoạn.
Chỉ cần Sói Đen ra tay thì kết cục của Lâm Thanh Diện nhất định vô cùng thê thảm.
"Đại ca, không biết lần này anh định dùng cách gì đối phó với Lâm Thanh Diện?" Triệu Tam Linh mở miệng hỏi.
"Lâm Thanh Diện chỉ là tên vô dụng mà thôi, muốn đối phó với anh ta đúng là dễ như trở bàn tay, tôi tìm cậu tới cũng không phải là vì Lâm Thanh Diện, mà là vì vợ của Lâm Thanh Diện." Sói Đen cười xấu xa nói.
Triệu Tam Linh sửng sốt, mở miệng hỏi: "Đại ca, anh có ý gì?"
"Nếu tôi không đoán sai thì cậu cũng thích vợ của Lâm Thanh Diện đúng không, nếu cậu giúp tôi thì tôi có thể giúp cậu có được Hứa Bích Hoài, thuận tiện phế Lâm Thanh Diện, làm cho cả đời anh ta không thể chạm vào được phụ nữ." Sói Đen híp mắt nói.
Triệu Tam Linh sáng mắt lên, không nghĩ tới Sói Đen lại giúp anh ta có được Hứa Bích Hoài, anh ta đúng là yêu thích Hứa Bích Hoài, nếu Sói Đen giúp anh ta thì không còn gì tốt hơn.
"Đại ca nói thật sao?" Triệu Tam Linh mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là thật, từ trước đến nay Sói Đen này nói một lời thì bốn con ngựa cũng không đuổi kịp, chẳng qua tôi giúp cậu có được Hứa Bích Hoài là có điều kiện." Sói Đen cười nói.
"Điều kiện gì?" Triệu Tam Linh mở miệng hỏi.
"Ai cũng biết Hứa Bích Hoài là người đẹp nổi tiếng Hồng Thành, hơn nữa cô ấy lại gả cho tên vô dụng Lâm Thanh Diện, chỉ sợ Lâm Thanh Diện cũng chưa không chạm qua, cho nên sau khi tôi giúp cậu phế Lâm Thanh Diện thì lần đầu tiên của Hứa Bích Hoài phải cho tôi."
Trong lòng Triệu Tam Linh lộp bộp, không nghĩ tới Sói Đen lại có suy nghĩ này.
"Nhưng anh lấy lần đầu tiên của Hứa Bích Hoài lần đầu tiên, cô ấy chắc chắn không chịu để yên." Triệu Tam Linh mở miệng nói.
"Trên thế giới này có rất nhiều cách làm cho người ta mất đi ý thức, cậu không cần lo lắng chuyện này, chỉ cần cậu đồng ý, đến lúc đó tôi đảm bảo cô ấy cũng không biết gì hết." Sói Đen mở miệng.
Triệu Tam Linh lập tức rối rắm, anh ta muốn lần đầu tiên của Hứa Bích Hoài cho mình, nhưng nếu Sói Đen không giúp anh ta giải quyết Lâm Thanh Diện, anh ta sẽ không có cơ hội có được Hứa Bích Hoài.
"Mẹ nó, lần đầu tiên gì chứ, chỉ cần Hứa Bích Hoài là của mình thì bao nhiêu lần của cô ấy cũng là của mình." Triệu Tam Linh lẩm bẩm nói.
Anh yêu thích Hứa Bích Hoài, càng nhìn trúng cơ thể Hứa Bích Hoài, cho dù Sói Đen lấy đi một lần, trong lòng anh ta cũng hoàn toàn không cảm thấy gì.
"Được, tôi đồng ý." Triệu Tam Linh mở miệng nói.
Sói Đen thấy Triệu Tam Linh đồng ý thì nở nụ cười, sau đó đứng dậy mở miệng nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu đi tới một nơi mượn mấy người giúp đỡ giải quyết tên vô dụng Lâm Thanh Diện. Cậu nhớ kỹ, lát nữa không được nhiều lời."
Triệu Tam Linh lập tức gật đầu.
Hai người ra khỏi KTV, gọi xe đi đến câu lạc bộ đêm Mãn Thiên Tinh.
Sói Đen mang theo Triệu Tam Linh đi vào, một lát sau, một người đi từ bên trong ra, chính là Lý Huỳnh Thái.
"Sói Đen, sao tên nhóc cậu lại đến đây, cậu bị ai đánh, sao giống như đầu heo vậy." Lý Huỳnh Thái mở miệng.
"Anh Lý, chuyện này rất bực bội, lần này em tới tìm anh mượn mấy người, sau đó báo thù tên đã đánh em." Sói Đen mở miệng nói.
"Không thành vấn đề, không phải chỉ có mấy người sao, cậu chờ đi, tôi đi gọi cho cậu." Lý Huỳnh Thái sảng khoái đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT