"Oa, này chiếc xe đẹp quá, đúng là Land Rover, chắc chắn rất đắt."
"Đây là Land Rover Range Rover, nghe nói phải hơn ba tỷ, đây mới là siêu xe."
"Xe này còn tốt hơn xe nhà tôi, đúng là hâm mộ, cũng không biết chiếc xe này tới đón ai."
...
Một đám người bàn luận sôi nổi, đều bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của Land Rover này.
Hứa Bích Hoài cũng nhìn thoáng qua chiếc xe kia, ánh mắt mất mát càng nhiều, chiếc xe này vô cùng đắt, hiện tại cô còn không mua nổi chiếc xe mấy trăm triệu, đừng nói đến siêu xe này.
"Mấy người cảm thấy chiếc xe này tới đón ai?" Đột nhiên có người mở miệng hỏi.
"Ai biết được, không biết người may mắn nào, nhưng tôi biết chắc chắn không phải tới đón Hứa Bích Hoài, chỉ là đời này ông chồng vô dụng của cô ta cũng không mua nổi xe đắt tiền như thế."
"Nói đúng lắm, đón ai cũng không thể tới đón Hứa Bích Hoài."
Mấy người cười vang lên.
Lúc này cửa sổ xe Land Rover từ từ hạ xuống, lộ ra Lâm Thanh Diện ngồi ở ghế lái.
Hứa Bích Hoài vốn định xoay người đi rồi, nhưng sau khi cô nhìn thấy người ngồi ghế lái trên Land Rover là Lâm Thanh Diện thì lập tức ngây dại.
Những người đồng nghiệp của Hứa Bích Hoài đã gặp qua Lâm Thanh Diện, cho nên bọn thấy thấy người trên xe là Lâm Thanh Diện thì vẻ mặt cũng tràn đầy khiếp sợ.
Trên mặt Lâm Thanh Diện mỉm cười, sau đó nói với Hứa Bích Hoài: "Vợ ơi, mau lên xe, anh đón em về nhà."
Hứa Bích Hoài đứng tại chỗ một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng.
Lúc này Lâm Thanh Diện tự mình xuống xe, mở cửa ghế phụ ra, dùng động tác xin mời với Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài ngơ ngác đi qua đó, giống như nằm mơ ngồi xuống ghế phụ.
Trên mặt những người đồng nghiệp kia đầy ghen ghét nhìn Hứa Bích Hoài ngồi vào trong xe, ánh mắt tràn ngập oán hận.
Lâm Thanh Diện cười lên xe, mang theo Hứa Bích Hoài chạy về phía nhà mình.
"Không phải nói Lâm Thanh Diện là tên vô dụng à, sao anh ta mua nổi chiếc xe đắt tiền như vậy?"
"Trời ơi, đó là chiếc xe hơn ba tỷ đó, lúc đó chúng ta còn chê cười Bích Hoài, không ngờ người ta ngồi lên siêu xe."
"Ai biết được có phải anh ta mua chiếc xe này hay không, không chừng là đi mượn."
...
Trên đường, Hứa Bích Hoài lấy lại tinh thần, mở miệng nói với Lâm Thanh Diện: "Xe điện của em vẫn còn ở công ty."
"Ngày mai anh giúp em lái về." Lâm Thanh Diện cười mở miệng.
Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng hỏi: "Anh lấy chiếc xe này ở đâu ra? Nếu anh mượn người ta thì mau trả cho người ta đi."
Cô vẫn không tin Lâm Thanh Diện mua xe này.
"Anh mua xe này, sau này anh đưa em đi làm thì có thể dùng chiếc xe này." Lâm Thanh Diện cười mở miệng.
"Anh mua!" Hứa Bích Hoài kinh ngạc kêu một tiếng, cô vốn dĩ cho rằng ngày hôm qua Lâm Thanh Diện nói đùa, không nghĩ tới anh thật sự mua một chiếc, hơn nữa lại là siêu xe hơn ba tỷ.
"Nhưng... Chiếc xe này đắt như vậy, tôi nghe người ta nói chiếc xe phải hơn ba tỷ." Hứa Bích Hoài mở miệng.
"Vẫn tốt, hơn ba tỷ, thật ra cũng không bao nhiêu tiền." Lâm Thanh Diện trả lời nói.
Hứa Bích Hoài lập tức cạn lời, hơn ba tỷ lại không coi là nhiều, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền.
Đến lúc này, Hứa Bích Hoài mới nhớ tới mình vẫn luôn muốn hỏi Lâm Thanh Diện một vấn đề.
"Lâm Thanh Diện, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?"
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài một cái, mở miệng nói: "Ờ, nói thế nào nhỉ, dù sao đủ nuôi em đến già."
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện không trả lời thẳng nên cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng nếu chỉ nuôi cô đến già thì có lẽ Lâm Thanh Diện cũng không còn nhiều tiền.
Hứa Bích Hoài nghĩ muốn nuôi cô qua nửa đời nữa thì thật ra không cần nhiều tiền.
Xem ra Lâm Thanh Diện mua chiếc xe này cũng không còn lại nhiều tiền. Hứa Bích Hoài nghĩ thầm.
Đồng thời trong lòng cô cũng có chút cảm động, bởi vì gần đây Lâm Thanh Diện thể hiện khả năng kinh tế làm cho người ta kinh ngạc, mà Lâm Thanh Diện dùng toàn bộ số tiền đó lên người cô.
Mà cô không biết Lâm Thanh Diện nói nuôi cô đến già là có thể làm cho cô giống như nữ hoàng, không lo ăn không lo mặc, không buồn không lo đi qua nửa đời.
Lâm Thanh Diện nghe Hứa Bích Hoài hỏi vấn đề này thì đột nhiên khẽ ho khan hai tiếng, mở miệng nói: "Chuyện đó... Có phải em muốn tịch thu tiền riêng của anh đúng không, nếu em muốn tịch thu thì anh có thể đưa hết cho em."
Hứa Bích Hoài có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại nghĩ như thế.
"Đó là tiền của anh, em sẽ không cần, hơn nữa có lẽ anh không còn lại nhiều tiền, mẹ em lại không tốt với anh, anh vẫn nên giữ lại cho mình đi." Hứa Bích Hoài mở miệng.
Lâm Thanh Diện cũng không nói nữa, lái Land Rover một đường về nhà.
Hai người đi lên lầu, vừa vào cửa thì thấy Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa u ám nhìn về phía cửa.
Một nhà ba người Thím Phương ngồi trong phòng khách, khi thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài trở về thì lập tức đứng lên.
"Lâm Thanh Diện đã về rồi, chúng tôi tới xem xe cậu mua, không phải ngày hôm nay cậu muốn mua xe sao, thế nào, cậu lái xe về chưa?" Thím Phương cười hỏi.
Tống Huyền Khanh lập tức tiến lên, mở miệng nói: "Thím Phương, cô đừng nghe Lâm Thanh Diện khoác lác, cậu ta là người thế nào thì trong lòng cô không biết sao, ngày hôm qua cậu ta nói giỡn thôi."
"Đúng đúng đúng, Lâm Thanh Diện chỉ đùa với mọi người thôi, sao cậu ta có thể thật sự mua xe." Hứa Quốc Hoa phụ họa nói.
"Thì ra là nói đùa, tôi còn nói hôm nay xem xe của Lâm Thanh Diện có khác gì với của Minh Minh nhà chúng tôi hay không." Vẻ mặt của chồng Thím Phương thất vọng nói.
"Lâm Thanh Diện, anh không mua xe à, không mua thì đừng nói bừa, làm hại chúng tôi uổng công đến đây một chuyến." Minh Minh không hề khách sáo nói với Lâm Thanh Diện.
Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đen mặt đến mức có thể nhỏ ra mực, bọn họ định chờ cả nhà Thím Phương về rồi thì sẽ dạy dỗ Lâm Thanh Diện một trận.
Hứa Bích Hoài nhìn cả nhà Thím Phương với ánh mắt khinh thường, cô đột nhiên cảm thấy không sao cả, dù sao Lâm Thanh Diện thật sự lái xe về nhà.
"Tôi đã lái xe về rồi, đậu ở dưới lầu." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tất cả mọi người sửng sốt, Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa không tin, Tống Huyền Khanh trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện nói: "Cậu ở đây nói bậy bạ gì đó, cậu lái xe lúc nào, cậu nghĩ chúng tôi là đồ ngốc sao."
"Mẹ, con thật sự lái xe về nhà, các người không tin thì có thể đi xuống xem." Lâm Thanh Diện mở miệng.
"Đúng vậy đó mẹ, xe đậu ở dưới lầu." Hứa Bích Hoài cũng nói một câu.
"Thì ra là mua thật, vậy chúng ta đi xuống nhìn xem đi, coi Lâm Thanh Diện mua xe gì." Thím Phương cười nói.
Sau đó cả nhà Thím Phương đi ra cửa xuống lầu.
Tống Huyền Khanh trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng nói: "Tên khốn khiếp này, tôi mặc kệ cậu lấy chiếc xe nát nào lừa gạt chúng tôi, khi nào trở về thì tôi sẽ xử lý cậu một trận."
Bà ta nói xong thì đi với Hứa Quốc Hoa ra ngoài.
Lâm Thanh Diện nhún vai, cùng Hứa Bích Hoài đi xuống lầu.
Ở dưới lầu, cả nhà Thím Phương nhìn lướt qua xung quanh một cái, sau đó chỉ vào chiếc xe cũ nát Passat cách đó không xa mở miệng nói: "Lâm Thanh Diện, đây là chiếc xe cậu mua sao."
"Thì ra là mua hàng second-hand, tôi còn tưởng là xe mới, làm cho tô đi chuyến này đúng là lãng phí thời gian." Vẻ mặt Minh Minh khinh thường mở miệng nói.
"Đúng vậy, Lâm Thanh Diện, tôi còn nói cậu mua xe mới, sao lại mua chiếc xe nát second-hand này chứ." Thím Phương khinh thường nói.
Mặt mũi Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đen thui, Tống Huyền Khanh lập tức chửi ầm với Lâm Thanh Diện: "Cậu còn mang đống sắt vụn này về nhà làm gì, cậu có tặng cho tôi chiếc xe nát này cũng không cần, cậu còn dùng tiền đi mua, đúng là làm cho tôi mất mặt!"
Lâm Thanh Diện không sốt ruột, mà đưa tay chỉ Land Rover ở bên kia rồi mở miệng nói: "Tôi mua xe bên kia, không phải chiếc xe này."
Mọi người nhìn theo ngón tay Lâm Thanh Diện chỉ thì thấy chiếc xe Land Rover mới tinh, tất cả đều giật mình.
"Đây là xe... Lâm Thanh Diện mua sao?" Thím Phương khó tin nói một câu.
Mọi người đi qua chiếc xe Land Rover bên kia, cẩn thận quan sát chiếc xe này, ánh mắt lộ ra kinh ngạc và cảm thán.
"Lâm Thanh Diện, đây là xe cậu mua?" Tống Huyền Khanh có chút không tin, xác nhận lại với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: "Không sai, hôm nay con vừa mua, biên lai còn ở trên xe."
Cả nhà Thím Phương nghe thấy Lâm Thanh Diện nói thì không khỏi ghen ghét, chiếc xe này rõ ràng còn tốt hơn nhà bọn họ nhiều, trong lòng bọn họ tự nhiên cảm thấy không cân bằng.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì Lâm Thanh Diện vốn không có công việc, hơn nữa ở nhà lại có địa vị thấp như thế, sao có thể có tiền mua xe mới.
Cho nên cả nhà Thím Phương cảm thấy Hứa Bích Hoài vay tiền đi mua chiếc xe này, cho Lâm Thanh Diện mặt mũi.
Thím Phương còn cảm thấy Hứa Bích Hoài vừa thăng chức không bao lâu, trong tay chắc chắn không có nhiều tiền, có lẽ chiếc xe này nhìn đẹp bên ngoài mà thôi, nếu so sánh với xe của Minh Minh nhà bọn họ thì còn kém xa.
Lúc này vẻ mặt Minh Minh khiếp sợ nhìn chiếc Land Rover này, đương nhiên biết nhãn hiệu của chiếc xe. hơn nữa cũng nghe người ta nói chiếc Land Rover Range Rover rẻ nhất cũng hơn ba tỷ.
Bởi vì chưa từng có thấy qua chiếc xe đắt như thế, cho nên chỉ lo quan sát xe, cũng không rảnh nói chuyện với ba mẹ.
Thím Phương muốn tìm lại thể diện, quay đầu hỏi Lâm Thanh Diện một câu: "Lâm Thanh Diện, cậu mua chiếc xe này chắc tốn không ít tiền nhỉ?"
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: "Cũng không nhiều lắm."
Thím Phương thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy thì càng thêm chắc chắn chiếc xe của Lâm Thanh Diện không đáng giá bao nhiêu, nhiều nhất là hơn ba trăm triệu.
"Nhìn xe này có vẻ rất tốt, nhưng so sánh với xe của Minh Minh nhà tôi thì vẫn còn kém một chút. Xe nhà tôi cũng hơn sáu trăm triệu, có lẽ xe của cậu cũng chỉ hơn ba trăm triệu, không tính là xe tốt, lát nữa tôi lái xe mình đến đây cho cậu biết chiếc xe hơn sáu trăm triệu là thế nào." Thím Phương đầy đắc ý nói.
Lâm Thanh Diện cười không nói.
Lúc này Minh Minh đúng lúc nghe thấy Thím Phương nói, lập tức trừng mắt nói với bà ta: "Mẹ, mẹ điên rồi sao, sao chiếc xe nát kia của con so sánh được với xe này chứ."
Thím Phương sửng sốt, mở miệng nói: "Chiếc xe kia của con cũng hơn sáu trăm triệu, sao có thể so sánh với chiếc xe hơn ba trăm triệu của cậu ta chứ."
"Ai nói với mẹ chiếc xe này hơn ba trăm triệ, đây chính là Land Rover Range Rover, ít nhất cũng phải hơn ba tỷ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT