Lý Văn Trung đang mặt mày ủ rũ nghe thấy cô giáo nói thì đứng lên, trừng mắt hỏi: “Cô nói cái gì? Có người chuyển ba nghìn tỷ cho trường chúng ta sao?”
Sắc mặt của cô giáo có chút căng thẳng, bà ta thấy phản ứng của hiệu trưởng thì trong lòng càng không chắc chắn, yếu ớt nói: “Phải… Phải... Là thế này, ba nghìn tỷ xuất hiện ở trong tài khoản mà trường học đã công bố với bên ngoài, tôi đã tìm ngân hàng xác nhận, bên ngân hàng nói tài khoản kia không có gì khác thường, ba nghìn tỷ là thật, tôi nghi ngờ có người lừa đảo trường học chúng ta với quy mô lớn, đầu tiên gửi cho chúng ta ba nghìn tỷ, sau đó… Sau đó…”
Cô giáo nói đến đây thì không thể đoán ra được ai lừa đảo lại gửi ba nghìn tỷ cho đối phương trước, cho nên không hiểu ra sao.
Lời nói của cô giáo làm cho Lâm Thanh Diện bật cười, nếu có ba nghìn tỷ thì làm gì có ai đi lừa đảo chứ, hơn nữa từ trước đến giờ anh cũng chưa nghe nói ai đi lừa đảo lại gửi cho đối phương ba nghìn tỷ trước cả.
Lý Văn Trung cũng phản ứng lại, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn Lâm Thanh Diện, hô hấp trở nên dồn dập.
Ông ta vốn tưởng rằng Lâm Thanh Diện chỉ nói giỡn, lại không nghĩ rằng chỉ mất vài phút, ba nghìn tỷ đã chuyển vào trường học.
Một đám lãnh đạo trong phòng họp cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện lập tức trở nên khách sáo hơn rất nhiều.
Bọn họ và Chung Trí tranh luận làm thế nào để lấp trống số tiền học bổng sau khi nhà họ Tô cắt viện trợ, còn đắc tội với nhà họ Tô thì chuyện này hoàn toàn là việc riêng của Lâm Thanh Diện, nhà họ Tô chỉ muốn dùng trường học dọa Lâm Thanh Diện mà thôi, cho dù thế nào đi nữa thì nhà họ Tô cũng sẽ không cố tình làm khó đại học Phú Đán, dù sao đây là hành vi bôi đen gia tộc.
Hiện tại Lâm Thanh Diện lập tức chuyển cho trường học ba nghìn tỷ, còn nhiều hơn gấp ba lần số tiền chín trăm tỷ của nhà họ Tô, áp lực trên người mấy lãnh đạo này lập tức biến mất, thậm chí đều còn có chút vui mừng.
Tùy tiện quyên góp ba nghìn tỷ cho trường học, đây chính là lần đầu tiên bọn họ thấy trong cuộc đời dạy học.
Một lúc sau, Chung Trí đầy ý cười đứng lên, anh ta biết từ trước đến nay Lâm Thanh Diện sẽ không nói giỡn với ai cả, hiện tại cô giáo phòng tài vụ đã tới chứng minh chuyện này, vậy chứng tỏ Lâm Thanh Diện thật sự quyên góp ba nghìn tỷ cho trường học.
Tuy rằng so với sự khiếp sợ chuyện Lâm Thanh Diện ra tay hào phóng thì lúc này trong lòng Chung Trí càng khen ngợi, khâm phục Lâm Thanh Diện nhiều hơn.
Lâm Thanh Diện quyên góp ba nghìn tỷ nên mấy người Lý Văn Trung sẽ không làm khó anh ta, chuyện này cũng khiến anh ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chung Trí đứng lên, cười nhìn Lâm Thanh Diện một cái, cười nói: “Quả nhiên anh Lâm là người hào phóng, có số tiền quyên góp của anh thì chắc chắn trường học chúng tôi bồi dưỡng càng nhiều nhân tài cho xã hội.”
Đám người Lý Văn Trung nghe Chung Trí nói thì cũng mượn thang leo xuống, lộ vẻ biết ơn Lâm Thanh Diện.
“Không nghĩ tới giáo sư Lâm lại là người hào phóng như thế, trước đó chúng tôi hiểu lầm giáo sư Lâm, hy vọng giáo sự Lâm có thể tha thứ cho chúng tôi, hiện tại tôi đề nghị để thể hiện sự biết ơn với giáo sư Lâm thì sẽ trao danh hiệu giáo sư chính thức cho giáo sư Lâm, mọi người thấy thế nào?” Lý Văn Trung cười mở miệng.
“Tôi cảm thấy được đấy, giáo sư Lâm đã đóng góp lớn như thế cho trường học chúng ta thì đương nhiên phải trao danh hiệu giáo sự chính thức rồi.”
“Không tệ, hơn nữa giáo sự Lâm có thể chỉ làm giáo sư danh dự, cho dù không muốn đi dạy cũng không sao cả.”
Mọi người sôi nổi phụ họa, phòng họp lập tức xuất hiện cảnh tượng hòa nhã.
Cô giáo bộ phận tài vụ trợn mắt há miệng nhìn cảnh này, sau đó cẩn thận hỏi: “Vậy… Vậy không phải là lừa đảo sao?”
Lý Văn Trung cười nhìn về phía cô gái mở miệng nói: “Đây là quà tặng của giáo sư Lâm cho trường học chúng ta, sao có thể lừa đảo được.”
Cô giáo khiếp sợ nhìn về phía Lâm Thanh Diện, hoàn toàn khó tin, ba nghìn tỷ, người trẻ tuổi chưa đến ba mươi tuổi quyên góp cho trường học.
Lúc sau một đám lãnh đạo có Chung Trí và Lý Văn Trung dẫn đầu không ngừng tỏ vẻ biết ơn Lâm Thanh Diện, dường như chưa hề nói ra những lời chửi mắng Lâm Thanh Diện trước đó.
Sau đó Lý Văn Trung lại dựa theo yêu cầu của Lâm Thanh Diện, chính thức đưa ba nghìn tỷ của Lâm Thanh Diện vào quỹ thành tích của trường học, trên cơ bản mọi thủ tục đều dựa theo quy trình của nhà họ Tô trước đó, nhưng số lượng học bổng sẽ tăng gấp ba lần so với nhà họ Tô.
Sau khi chuẩn bị xong thì Lý Văn Trung nói giáo viên thông báo chuyện này cho học sinh, thuận tiện cho lập hội học sinh tuyên truyền chuyện này, trong đó không thiếu lời ca ngợi Lâm Thanh Diện.
Những người vốn tràn ngập oán hận Lâm Thanh Diện bởi vì học bổng bị hủy bỏ, sau khi bọn họ biết được không chỉ không mất học bổng mà còn tăng gấp ba thì lập tức trở nên vui mừng, quay đầu quên mất mình đã oán trách Lâm Thanh Diện, ngược lại bắt đầu khen ngợi vị giáo sư Lâm này.
Hai ngày nay tâm trạng của Diêu Hân Du vẫn không tệ, tuy rằng Lâm Thanh Diện đã làm cho cô ta mất mặt, nhưng sau đó thái độ của Lâm Thanh Diện khiến cho sự áy náy trong lòng cô ta với Lâm Thanh Diện hoàn toàn biến mất, ngược lại còn vui sướng khi người gặp họa vì chuyện của cô chủ nhà họ Tô.
Cô ta đi ra khu dạy học, lúc đi đến bảng thông báo của trường học thì phát hiện một đám người vây quanh ở đó, vẻ mặt đầy ý cười bàn luận, cô ta có chút tò mò nên đi về phía bên kia.
“Giáo sư Lâm đúng là quá vĩ đại, hiện tại tôi thật lòng biết ơn anh ấy, anh ấy đã giảm bớt áp lực kinh tế cho tôi.”
“Nói rất đúng, giáo sư Lâm đúng là người tốt bụng, lần này tôi không cần lo lắng chuyện tiền bạc nữa.”
“Vốn cho rằng học bổng lần này sẽ ngâm nước nóng, không nghĩ tới giáo sư Lâm lại cho chúng ta một bất ngờ lớn như vậy, thật là quá cảm động.”
…
Diêu Hân Du nghe mọi người nói thì đầy khó hiểu, mở miệng hỏi: “Mấy người đang nói giáo sư Lâm nào, là Lâm Thanh Diện sao?”
Mấy người gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.
Trong lòng Diêu Hân Du khó hiểu nói: “Không phải Lâm Thanh Diện hại trường học chúng ta không được nhà họ Tô cấp học bổng sao, không phải mấy người phải oán trách anh ta chứ, vì sao còn khen ngợi anh ta?”
“Bạn học, cô chưa biết sao? Giáo sư Lâm tự mình móc tiền túi quyên góp ba nghìn tỷ cho trường học chúng ta, so với học bổng của nhà họ Tô cấp cho thì số tiền của giáo sư Lâm quyên góp nhiều hơn, hơn nữa số lượng còn tăng gấp ba, giáo sư Lâm là người tốt, vì sao chúng tôi phải trách mắng anh ấy chứ.” Một chàng trai giải thích với Diêu Hân Du.
Diêu Hân Du lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc kêu một tiếng: “Chuyện này không thể nào! Mấy người bị lừa rồi, sao tên nhóc kia có thể quyên góp nhiều tiền như vậy cho trường học chứ?”
“Bạn học, cô nói như vậy là không tôn trọng giáo sư Lâm, trường học đã in thông báo chuyện này, còn dán lên bảng thông báo, sao có thể là lừa gạt chứ.” Chàng trai kia lập tức phản bác nói.
Diêu Hân Du lập tức chen vào bảng thông báo, nhìn thoáng qua thông báo trên đó thì phát hiện Lâm Thanh Diện thật sự quyên góp cho trường học, số lượng học bổng cũng tăng lên gấp ba.
Cô ta lập tức trợn tròn mắt, không thể tin được, Lâm Thanh Diện lại dùng cách này để giải quyết chuyện nhà họ Tô cắt trợ cấp học bổng cho đại học Phú Đán.
Cô ta vốn đang cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ bị đuổi ra khỏi đại học Phú Đán vì chuyện này, cho dù anh không bị đuổi thì cũng sẽ không có ai đi học lớp của anh.
Nhưng hiện tại tất cả mọi người rất biết ơn Lâm Thanh Diện, không còn ai để ý chuyện nhà họ Tô, mọi người chỉ nhìn thấy mặt tốt của Lâm Thanh Diện.
Hơn nữa điều khiến cho Diêu Hân Du không thể chấp nhận được là Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng lấy ra ba nghìn tỷ quyên góp cho trường học như vậy, rốt cuộc anh ta có bao nhiêu tiền chứ?
Hơn nữa anh có tiền như thế, vì sao còn muốn thuê chung nhà trọ với bọn họ chứ?
Từng cảm xúc khó hiểu xuất hiện trong lòng Diêu Hân Du làm cho cô ta nhất thời nói không ra lời.
Căn hộ chung.
Diêu Hân Du hồn bay phách lạc mở cửa, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện Lâm Thanh Diện quyên góp ba nghìn tỷ cho trường học.
Cô ta vừa đi vào thì nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi xuống lầu.
Lâm Thanh Diện chỉ liếc cô ta một cái rồi dời tầm mắt, giống như nhìn một người xa lạ không quen biết.
Diêu Hân Du không cam lòng, nhất là sau khi cô ta biết Lâm Thanh Diện là người nhà giàu thì trong lòng càng có cảm giác mất mát đã bỏ lỡ gì đó.
Cô ta hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, cô ta cố nở nụ cười mở miệng hỏi: “Lâm Thanh Diện, nghe nói anh quyên góp ba nghìn tỷ cho trường học? Thật sao? Sao anh có nhiều tiền như vậy? Có phải bọn họ nhầm lẫn hay không? Hay là số tiền này của người bao nuôi anh…”
Lâm Thanh Diện không quan tâm Diêu Hân Du, hơn nữa cô ta hỏi mấy vấn đề này làm cho người ta không nói được lời nào, cho nên anh vòng qua Diêu Hân Du đi về phía cửa.
Nụ cười Diêu Hân Du lập tức biến mất, ngược lại biến thành u ám, người này đúng là đáng ghét, hoàn toàn coi nhẹ cô ta.
Có tiền như vậy nên không coi ai ra gì sao?
Lửa giận làm cho Diêu Hân Du không còn ấn tượng tốt với Lâm Thanh Diện một lần nữa.
Cô ta vốn không nghĩ đến chuyện câu hỏi của mình có vấn đề hay không.
“Khinh người quá đáng! Có tiền thì ghê gớm sao, hừ, loại người giống như anh thì cho dù có tiền cũng không thể nào làm cho tôi có thiện cảm với anh!” Diêu Hân Du xoay người, quát lớn về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đi tới cửa, giống như không nghe Diêu Hân Du nói, anh mở cửa nhà.
Nhưng anh cũng không đi ra ngoài mà là dừng lại, bởi vì lúc này ngoài cửa có mấy vị khách không mời mà tới đứng ở đó, nhìn có vẻ không có ý tốt.
Mấy người đàn ông thân mặc đồ tây màu đen chặn cửa nhà trọ, mà người đứng trước mặt mấy người đàn ông này chính là người hầu bên cạnh Hứa Bích Hoài, Hổ Phách.
Hổ Phách nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra sự khinh thường mở miệng nói: “Không nghĩ tới anh thật sự ở một nơi dành cho mấy tên ăn mày, làm cho chúng tôi cũng dễ dàng tìm kiếm, anh cũng nên biết bà đây là ai, hôm nay tôi tới tìm anh là muốn tính sổ anh, anh dám xúc phạm cô chủ nhà tôi, còn giống như con rùa đen rụt đầu không dám ra ngoài, nói đi, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT