Trong trường đại học Phú Đán, phía trước khoa lịch sử.
Một đám người đang vây quanh cửa khoa, bọn họ xì xà xì xầm bàn tán rôm rả.
Hổ Phách đứng trên bậc thang trước cửa khoa, cô ta nhìn những người được gọi là con nhà giàu bên dưới với vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt còn có vẻ khinh thường.
Mặc dù cô ta chỉ là người hầu trong nhà họ Tô mà thôi, nhưng cô ta cho rằng dù mình phải làm người hầu cả đời cũng cao quý hơn những học sinh ở đây, đại đa số bọn họ có dùng cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như cô ta.
Trong nhà họ Tô, cho dù chỉ là người hầu cũng có khối tài sản khiến cho học sinh trong ngôi trường danh tiếng này hâm mộ.
Bây giờ, sau lưng Hổ Phách là vài gã bảo vệ mặc vest đen, bọn chúng là tay đánh đấm có gương mặt lạnh lùng trong nhà họ Tô, cũng vì có những tay đánh đấm đó ở đây mà cô ta mới dám tỏ vẻ láo xược như thế.
“Mau gọi cái thằng điên khiến cho cô chủ nhà chúng tôi hoảng sợ đến đây, hôm nay tôi phải thay mặt ông chủ nhà chúng tôi trừng phạt hắn ta, nếu như hắn ta đã phạm tội thì đừng hòng thoát khỏi ải này!” Hổ Phách lớn giọng rống lên.
Vào lúc này, có một cô gái bước lên, cô ấy nhíu mày nhìn Hổ Phách rồi nói: “Chẳng qua hôm ấy anh Lâm hơi thất lễ mà thôi, các người không cần phải kéo bè kéo phái đến đây như vậy chứ?”
Hổ Phách liếc nhìn cô gái ấy rồi cười mỉa, cô ta nói: “Thất lễ? Cái thằng điên gọi tên cô chủ của tôi giữa nơi đông người làm cho cô chủ nhà họ thấy nhục nhã, bây giờ tôi không dẫn người đến đánh chết hắn ta là nể mặt hắn ta lắm rồi, dám xúc phạm cô chủ nhà tôi, lẽ nào dùng hai chữ thất lễ mà lấp liếm cho qua được hay sao?
Cô gái nói chuyện với Hổ Phách là Vân Thanh Hằng, hôm đó cô ấy cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại ăn nói như thế với cô Tô, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn luôn là thần tượng trong lòng cô ta, cho dù Lâm Thanh Diện có phạm sai nhỏ thì cũng không sao cả.
Bây giờ người nhà họ Tô làm lớn chuyện giữa chốn đông người, tất nhiên khiến cho cô ấy cảm thấy giận dữ trong lòng.
Có điều nhà họ Tô có lý trong chuyện này, trong lúc nhất thời, Vân Thanh Hằng cũng không biết phải phản bác Hổ Phách như thế nào nữa, quan trọng nhất là nhà họ Tô có thế lực lớn, còn cô ấy chỉ là sinh viên mà thôi, không có cái gì để chống đối với nhà họ Tô hết.
Hổ Phách thấy Vân Thanh Hằng không nói gì, gương mặt cô ta lập tức toát lên vẻ đắc ý, cô ta rất thích cảm giác đứng trên đầu người khác.
Trong nhà họ Tô, chẳng qua cô ta chỉ là người hầu nhỏ nhoi mà thôi, hơn nữa còn đã quen nghe người ta sai bảo, được nắm quyền lực trong tay khiến cho cô ta nghĩ rằng địa vị của mình cao hơn kẻ khác.
Bởi thế lúc người đứng đầu hoặc là những người khác trong nhà họ Tô cử cô ta đi làm việc, cô ta thường vênh mặt hất hàm sai khiến, cho rằng mình cao quý hơn người bình thường, ai ai cũng phải nghe lời cô ta nói.
Bây giờ hai người Diêu Hân Thư và Lưu Hiểu Hàm cũng ở trong đám đông, sau khi nghe Hổ Phách nói vậy, Diêu Hân Thư cười lạnh, cô ta quay sang nói chuyện với Lưu Hiểu Hàm: “Đáng đời, rốt cuộc cái tên luôn cho mình là đúng đó đã gặp báo ứng rồi, anh ta là giáo sư thỉnh giảng được trường mời về thì đã sao, so với nhà họ Tô, chẳng qua anh ta chỉ là con tôm cái tép mà thôi, để xem lần này anh ta sẽ xử lý như thế nào.”
Lưu Hiểu Hàm thở dài bất đắc dĩ, bởi thì Diêu Hân Thư luôn nói xấu Lâm Thanh Diện với cô ta, khiến cho cô ta nhanh chóng mất đi hảo cảm với anh.
Tiếng xôn xao nhanh chóng dậy vang giữa đám đông, mọi người đồng loạt dạt ra nhường đường, nhóm lãnh đạo của đại học Phú Đán đều tập trung lại đây, tất nhiên trong số đó còn có trưởng khoa Chung Trí viện Lịch Sử.
Thấy người của nhà họ Tô, cho dù có là lãnh đạo của trường đại học Phú Đán cũng không dám qua loa.
Hiệu trưởng của trường đại học Phú Đán, Lý Văn Trung, gấp gáp đi về phía Hổ Phách, ông ta nói với vẻ lịch sự: “Không biết chuyện gì xảy ra ở nơi này mà cô lại dẫn nhiều người đến trường thế? Nếu như trườg học của chúng tôi xảy ra vấn đề gì thì tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết.”
Hổ Phách liếc nhìn Lý Văn Trung, cô ta thêm mắm dặm muốn kể lại chuyện của Lâm Thanh Diện với giọng nói đầy vẻ khinh thường, rồi sau đó mới chất vấn Lý Văn Trung: “Người trong trường của ông thế đấy à, không ngờ lại dám nói huơu nói vượn trước mặt cô chủ nhà tôi, hôm nay các ông bắt buộc phải cho chúng tôi câu trả lời hợp lý mới được, chứ bằng không nhà họ Tô chúng tôi sẽ hủy bỏ quỹ khuyến học trong trường.”
Nghe Hổ Phách nói thế, Lý Văn Trung biến sắc ngay, có thể nói học bổng khuyến học mà nhà họ Tô đóng góp cho trường là nhiều nhất, gần như có một phần ba số học sinh được nhận học bổng từ quỹ khuyến học này mỗi năm.
Quỹ này là động lực cổ vũ tinh thần nỗ lực học tập cho các em sinh viên, nếu như nhà họ Tô thật sự xóa bỏ sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho trường đại học Phú Đán.
Những sinh viên xúm lại xung quanh cũng rì rầm thảo luận, có thể nói quỹ khuyến học của nhà họ Tô góp cho trường là học bổng dễ lấy nhất, chỉ cần bọn họ chăm chỉ học tập thì sẽ nhận được một khoản không nhỏ ngay, rất nhiều người đều lấy số tiền học bổng này để đi du lịch đấy, nếu như bị hủy bỏ, đương nhiên bọn họ sẽ có ý kiến.
“Cô ơi, thầy giáo của chúng tôi làm sai rồi, không biết cô muốn giải quyết như thế nà, cô nói trước đi, nhất định chúng tôi sẽ khiến cho cô cảm thấy thỏa mãn.” Lý Văn Trung cất tiếng nói.
Hổ Phách đảo mắt sang nhìn ông ta rồi nói: “Gọi thằng điên ấy sang đây, kêu anh ta xin lỗi cô chủ chúng tôi trước mặt tất cả mọi người ngay, đồng thời bắt anh ta thừa nhận mình là một thằng điên, tự tát mình vài bạt tai, rồi sau đó, các ông hãy hủy bỏ cái thân phận giáo sư thỉnh giảng gì đó của hắn ta đi, đuổi hắn ta ra khỏi trường, nhà họ Tô chúng tôi sẽ không truy cứu nữa.”
Nghe Hổ Phách nói vậy, gương mặt Lý Văn Trung lập tức lộ ra vẻ khó xử, nếu như kêu Lâm Thanh Diện xin lỗi, thậm chí đuổi việc anh thì ông ta đều có thể chấp nhận, nhưng lại kêu Lâm Thanh Diện nhận mình là thằng điên, còn phải tự tát mình thì quá đáng thật.
Hổ Phách thấy Lý Văn Trung chần chừ, cô ta lập tức bĩu môi rồi nói: “Sao hả, lẽ nào ông không chịu? Thế thì có thể hủy bỏ học bổng của nhà họ Tô rồi đấy, hơn nữa, trường học của các ông cũng sẽ bị ghi vào danh sách đen của nhà Tô, ông phải xử lý cho thận trọng.”
Lý Văn Trung nghe thấy thế, ông ta lập tức cảm thấy sốt ruột, mặc dù học bổng quan trọng nhưng vẫn là thứ yếu, còn nếu bị ghi vào danh sách đen của nhà họ Tô, đây là chuyện hết sức nghiêm trọng, ông ta cũng không tài nào gánh nổi hậu quả.
Bởi thế sau vài giây do dự, Lý Văn Trung cắn môi, ông ta nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cô, tôi sẽ làm theo lời cô nói, gọi cậu ta qua đây xin lỗi.”
Hổ Phách thấy Lý Văn Trung đồng ý, nụ cười trên gương mặt cô ta trở nên xán lạn hơn, cảm giác có thể khiến cho người khác khó xử một cách tùy tiện làm cô ta hưởng thụ vô cùng.
Vào lúc Hổ Phách đã đạt được mục đích, chuẩn bị rời khỏi đây, Chung Trí ra mặt đứng ra nói: “Tôi không đồng ý với cách xử lý thế này.”
Mọi người đều lập tức ngoái đầu nhìn ông ta.
Hổ Phách liếc nhìn Chung Trí rồi lạnh giọng nói: “Ông là ai? Trường của các ông đã đồng ý rồi, mắc gì ông không đồng ý?
“Tôi là trưởng khoa lịch sử, giáo sư Lâm được tôi mời đến đây, có thể cậu ấy đã mạo phạm đến cô chủ nhà cô, nhưng cậu Lâm cũng là người có gia thế, yêu cầu của cô có khác nào làm nhục cậu Lâm đâu, làm sao tôi có thể đồng ý với trừng phạt này được.” Chung Trí nói một cách nghiêm túc.
Lý Văn Trung thấy Chung Trí đứng ra phản đối, gương mặt ông ta toát ra vẻ sốt ruột: “Trưởng khoa Chung, đến nước này rồi mà ông còn biện hộ thay cho cậu ta nữa, ông không nghe cô ấy nói gì hồi nãy sao, ông nói chuyện thay cho người khác là chống đối lại với nhà họ Tô đấy.”
Những học sinh đang xúm xít lại xung quanh đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ đến nước này rồi mà Chung Trí vẫn còn nói giúp cho Lâm Thanh Diện, đại đa số bọn họ vẫn còn chưa học môn của Lâm Thanh Diện bao giờ, sau khi nghe Hổ Phách nói thế, ai cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện bị phạt là đáng đời.
Bây giờ Chung Trí lại nói giúp cho Lâm Thanh Diện, tất nhiên bọn họ không hiểu nổi.
“Cậu giáo sư Lâm gì đó tự mình tìm đường chết, tại sao chúng tôi phải cùng gánh trách nhiệm với cậu ta kia chứ, đáng lý nên làm theo lời người ta nói, để cậu ta công khai xin lỗi đi.”
“Tức chết đi được, trưởng khoa lịch sử lại nói giúp cho một kẻ biến thái, hơn nữa còn đắc tội với nhà họ Tô, ngu ngốc thật.”
“Ha ha ha, cái anh giáo sư Lâm cũng có thể diện quá nhỉ, không ngờ còn nói giúp anh ta nữa, nếu như lần này nhà họ Tô hủy học bổng thì sợ là sẽ có người trong trường mình tìm đến tận nhà anh ta ấy chứ.”
Sở dĩ mọi người tức giận như thế, nguyên nhân lớn là do chuyện học bổng.
Chung Trí hừ lạnh rồi nói: “Nhà họ Tô thì sao, nhà họ Tô thì có thể cố ý sỉ nhục người khác ư, tôi sẽ không chấp nhận yêu cầu cô đề ra trong ngày hôm nay, nếu như hiệu trưởng nhất quyết nghe theo lời ông ta thì bãi bỏ chức vị trưởng khoa lịch sử của tôi luôn đi!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT