Phó Cẩm Tú đang ngồi trầm tư ở quầy bar bị âm thanh huyên náo kia khiến cho hoảng sợ hồi thần lại, sau khi quay đầu lại nhìn vào trong sân nhảy lập tức nhíu mày lại.

Cô ta đi về phía sân nhảy, tuy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối nhưng cô ta lại không hề e ngại những người đến gây chuyện kia.

Những người ở quán bar Cẩm Tú thấy tình cảnh này cũng nhanh chóng lao đến, đứng ở sau lưng Phó Cẩm Tú.

Những người này là tâm phúc của Phó Cẩm Tú, quán bar Cẩm Tú này là do một tay Trần Tài Anh mở, Phó Cẩm Tú không muốn quán bar này cũng bị Phó Lâm Ôn và bà cụ Phó cướp đi cho nên đã sắp xếp những người cô ta tín nhiệm nhất ở đây.

"Sở Thiên Lôi, tháng này người của anh đã tới chỗ tôi gây chuyện ba lần rồi, những người anh phái tới cuối cùng có kết quả như thế nào chính mắt anh cũng đã nhìn thấy, chẳng lẽ anh cũng muốn giống như bọn họ, bị người ta khiêng lên ném ra ngoài à?" Phó Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào người đàn ông giống như núi nhỏ kia, rất có một cỗ khí khái nữ anh hùng phóng khoáng.

Sở Thiên Lôi nhìn Phó Cẩm Tú cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Mấy lần trước chỉ là đến dò xét thực lực ở đây của các cô xem thế nào thôi, chẳng lẽ cô lại cho rằng người tới mấy lần trước đã nói lên trình độ của Sở Thiên Lôi tôi rồi ư?"

"Phó Cẩm Tú, sau khi Trần Tài Anh chết đi quán bar Cẩm Tú của các người cũng không còn được như xưa nữa, bây giờ không phải cô đang ỷ vào ba anh em nhà họ Lý hay sao, hôm nay chỉ cần tôi xử lý xong ba anh em nhà họ Lý thì từ nay về sau thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân này sẽ là thiên hạ của Sở Thiên Lôi tôi rồi!"

Ba người đàn ông đứng ở sau lưng Phó Cẩm Tú lập tức tràn đầy tức giận, ba người kia đi ra ngoài bước lên phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Lôi không phục.

"Chị Cẩm Tú, cái thứ ngu dốt cuồng vọng này lại dám đến phách lối ở chỗ chúng ta, chỉ cần một mình tôi là có thể xử lý được anh ta rồi, anh ta còn dám nói muốn cưới chị thật sự là con bà nó không biết xấu hổ mà!" Người nhỏ tuổi nhất trong ba anh em nhà họ Lý mở miệng nói ra.

Trước mắt ba anh em nhà họ Lý này đúng là người có sức chiến đấu mạnh nhất ở quán bar Cẩm Tú, thế giới ngầm của thành phố Thanh Vân còn có thể duy trì vẻ ngoài thống nhất, cũng chính là nhờ ba người bọn họ trấn áp.

Ba người này là những người đi theo Trần Tài Anh sớm nhất và cũng là một trong những người trung thành nhất, nhà họ Phó cũng biết ba người này vẫn trung thành với Trần Tài Anh.

Cho nên mỗi lần có người tìm đến gây chuyện, Phó Lâm Ôn đều sẽ để những người trung thành với Trần Tài Anh kia ra mặt, chỉ khi bọn họ bị đánh chết thì Phó Lâm Ôn mới mang người tới

Cho nên mỗi lần có phiền phức thì cũng đều là ba anh em nhà họ Lý đi liều mạng, dần dà thực lực của ba người kia trong quá trình vật lộn với sinh tử cũng càng ngày càng mạnh lên.

Trần Tài Anh ở trong đám người nhìn thấy ba anh em nhà họ Lý vẫn che chở cho Phó Cẩm Tú như cũ, trong lòng cũng cảm động một hồi, chỉ có điều trong lòng anh ta vẫn còn có chút lo lắng, Sở Thiên Lôi này là trở ngại lớn nhất mà lúc trước khi thống nhất thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân anh ta gặp phải, mặc dù cuối cùng Sở Thiên Lôi cũng khuất phục nhưng lực lượng vẫn đi theo anh ta như cũ cũng không thể khinh thường được.

Nhất là thực lực bản thân của Sở Thiên Lôi, anh ta có thể cao lớn giống như một ngọn núi nhỏ cũng không phải chỉ là do ăn nhiều đâu, toàn bộ sàn đấm bốc ngầm ở thành phố Thanh Vân này không ai là không biết tới cái tên Sở Thiên Lôi.

"Xem ra lần này quán bar Cẩm Tú gặp phải rắc rối lớn rồi, năm đó sau khi Sở Thiên Lôi khuất phục anh vẫn không ngừng gia tăng thực lực của mình lên, tích lũy sức mạnh chính là vì đợi một ngày kia tìm anh để báo thù, ngay thời gian trước một mình anh ta đã khiêu chiến với mười tám võ sư hàng đầu ở thành phố Thanh Vân và không một lần bại, ngay cả ông chủ cũng sợ hãi thán phục với thực lực của anh ta, nếu như anh sợ Phó Cẩm Tú không gánh được thì tôi sẽ gọi người nhà họ Tần đến giải quyết phiền toái này." Tiểu Trương nói với Trần Tài Anh.

Trần Tài Anh còn chưa lên tiếng, Lâm Thanh Diện đã mở miệng nói: "Cứ xem tình hình thế nào đã, lúc này nhờ người nhà họ Tần ra mặt chỉ sợ rằng sẽ khiến nhà họ Phó chú ý."

Tiểu Trương đành phải nhẹ gật đầu.

Phó Cẩm Tú nhìn ba anh em nhà họ Lý một chút, mở miệng nói: "Không thể khinh thường thực lực của Sở Thiên Lôi được, ba người các anh cùng nhau lên đi, nếu như không đánh lại thì tuyệt đối không đưuọc ham chiến."

Ba anh em nhà họ Lý đều khẽ gật đầu, không hề cãi lại mệnh lệnh của Phó Cẩm Tú.

Ba người cùng nhau đi ra sân nhảy, ánh mắt nhìn về phía Sở Thiên Lôi tràn đầy sát khí.

Sở Thiên Lôi thấy ba người ra mặt trên mặt cũng chỉ lộ ra một nụ cười lạnh, anh ta quay đầu lại nhìn đám đàn em của mình ra hiệu một cái để bọn họ lui hết về phía sau.

Anh ta bẻ cổ tay của mình, lắc cổ, phát ra từng trận tiếng vang lốp bốp.

Bây giờ trong thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân đã không có ai là đối thủ của anh ta nữa, chỉ cần đánh bại ba anh em nhà họ Lý này thì Sở Thiên Lôi anh sẽ chính là đệ nhất ở thế giới ngầm của thành phố Thanh Vân, nỗi nhục năm đó bị Trần Tài Anh đánh bại anh ta đã có thể trả lại tất cả.

"Tiếc nuối duy nhất bây giờ của tôi là người đứng trước mặt tôi không phải là Trần Tài Anh, nhưng sau khi đánh bại các anh xong tôi sẽ đem hết tất cả lửa giận của mình phát tiết hết lên trên người Phó Cẩm Tú, tôi muốn đem người phụ nữ mà Trần Tài Anh yêu nhất đè xuống dưới thân, làm cho tất cả mọi người đều biết, Trần Tài Anh đã là quá khứ rồi!"

Sau khi ba anh em nhà họ Lý nghe thấy Sở Thiên Lôi nói vậy mặt mũi đều tràn đầy phẫn nộ, vọt thẳng về phía anh ta.

Đừng nói là ba người bọn họ, chính bản thân Trần Tài Anh cũng suýt cũng nữa không nhịn được lao vào trong sàn nhảy.

Cũng may Lâm Thanh Diện đã kịp thời ngăn anh ta lại nếu không thì hôm nay Sở Thiên Lôi đã thật sự có thể đánh với Trần Tài Anh một trận rồi.

Thân thủ của ba anh em nhà họ Lý cũng không yếu, hơn nữa bọn họ phối hợp rất ăn ý, quả thực trình độ đỉnh cao.

Nhưng một khắc mà Sở Thiên Lôi ra tay trong lòng Lâm Thanh Diện đã có kết luận, ba người này không thắng được Sở Thiên Lôi.

Chiêu thức của Sở Thiên Lôi đại khai đại hợp, rất có một loại cảm giác dời non lấp bể, lực lượng hai bên đã không còn cùng một cấp độ nữa, bởi vì cái gọi là một kích toàn lực, đứng trước một sức mạnh tuyệt đối thì phối hợp bất kỳ chiêu thức nào cũng đều là vô dụng.

Mọi người xung quanh thấy hai bên đánh nhau thậm chí có không ít người bắt đầu lớn tiếng khen hay, hoàn toàn đem sân nhảy trở thành lôi đài.

"Mặc dù ba anh em nhà họ Lý rất lợi hại nhưng thể trạng của Sở Thiên Lôi giống như núi Thái Sơn vậy, không phải tùy tiện là có thể đánh bại." Một người đứng phía trước Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng hỏi: "Nói như vậy là anh cảm thấy Sở Thiên Lôi kia sẽ thắng đúng không?"

"Điều này là chắc chắn rồi, cái này không phải chỉ so về mặt sức mạnh đâu, mặc dù anh em nhà họ Lý có ba người nhưng lại đều quá nhỏ, chắc chắn cuối cùng sẽ bị Sở Thiên Lôi đánh bại." Người kia mở miệng.

"Dùng sức mạnh cũng cũng không phải chỉ dựa vào kích thước con người như vậy, Sở Thiên Lôi này khỏe cũng chỉ là sức lực thôi, anh ta cũng chỉ cậy mạnh, anh cảm thấy tôi và cái tên Sở Thiên Lôi kia đánh một trận thì ai sẽ thắng?" Lâm Thanh Diện mở miệng cười.

Người kia trên dưới đánh giá Lâm Thanh Diện một chút, không nhịn được bật cười, nói: "Trời ạ, anh đừng đùa như vậy, với thể trạng này của anh thì chỉ sợ một quyền của Sở Thiên Lôi là có thể nện chết anh rồi, anh cũng đừng vận dụng cái gì ở đây cả, không có tác dụng gì đâu."

Lâm Thanh Diện cười cười, cũng không nói gì nữa.

Khoảng mười phút sau, thể lực của ba anh em nhà họ Lý đã hao hết, Sở Thiên Lôi chiếm thế thượng phong, anh ta trực tiếp bắt cánh tay của người nhỏ nhất trong ba anh em sau đó giơ chân lên đá một cước vào đầu gối của người đó, một tiếng răng rắc vang lên, chân người kia đã gãy mất.

Hai người còn lại thấy thế, mặt biến sắc, nhanh chóng kéo em trai lui về sau.

Mặt mũi Phó Cẩm Tú cũng tràn đầy sốt ruột, cô không ngờ ba anh em nhà họ Lý cũng không phải là đối thủ của Sở Thiên Lôi, chân của một trong ba người đã bị gãy rồi thì hai người còn lại càng không có khả năng đánh bại Sở Thiên Lôi.

"Phó Cẩm Tú, tối nay cô chạy không thoát đâu, ông đây sẽ để cho cô mở mang kiến thức một chút cái gì mới gọi là hùng phong chân chính, chắc chắn sẽ lợi hại hơn Trần Tài Anh!" Sở Thiên Lôi xấu xa cười một tiếng đi về phía Phó Cẩm Tú.

"Chị Cẩm Tú, chị mau đi trước đi, bọn tôi sẽ ngăn anh ta lại!" Hai anh em còn lại của nhà họ Lý nhanh chóng chặn ở phía trước Phó Cẩm Tú.

Sở Thiên Lôi hung mãnh xông lại, trực tiếp đánh bại hai người ngã xuống trên mặt đất.

Phó Cẩm Tú vô cùng bối rối, cô ta quay người định chạy nhưng Sở Thiên Lôi đã được cô ta lại, lôi đến bên cạnh mình.

Lúc ấy người đàn ông vừa nói chuyện với Lâm Thanh Diện liền quay đầu nhìn qua, đắc ý nói: "Thấy không, tôi đã nói là người to lớn sẽ dễ dàng thắng mà, đạo lý đơn giản như vậy mà anh lại còn không tin."

Lâm Thanh Diện không để ý đến anh ta mà chỉ đưa tay ra túm Trần Tài Anh đang định lao ra trở về: "Bây giờ anh không tiện lộ diện, để tôi đi."

Tiểu Trương thấy Lâm Thanh Diện định ra tay sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng nói: "Ngài Lâm, vẫn nên để tôi gọi điện thoại cho người nhà họ Tần tới đây đi, Sở Thiên Lôi thực lực bất phàm, anh đi qua, chỉ sợ..."

Lâm Thanh Diện không nghe anh ta nói mà đã đi thẳng vào trong sàn nhảy.

Mặt mũi Tiểu Trương tràn đầy sốt ruột, anh ta quay đầu nhìn về phía Trần Tài Anh, mở miệng nói: "Anh mau cản anh ấy lại đi, nếu như anh ấy vào đó sẽ có thể bị đánh chết đấy."

Trần Tài Anh hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, nếu cậu ấy đã ra tay thì người bị đánh chết chỉ có thể là Sở Thiên Lôi mà thôi."

Tiểu Trương không ngờ Trần Tài Anh lại nói như vậy nhưng anh ta cũng không rõ thực lực của Lâm Thanh Diện ra sao, cho nên vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

Lúc ấy người đàn ông vừa nói chuyện với Lâm Thanh Diện kia cũng ngơ ngác, không ngờ Lâm Thanh Diện lại thật sự đi ra, đây quả thực là muốn tìm chết mà.

"Đầu óc của người anh em này không có vấn đề gì chứ, anh ta thật sự cho rẳng anh ta có thể đánh thắng người ta à." Người kia lẩm bẩm.

Sở Thiên Lôi đang chìm trong vui sướng vì đánh bại ba anh em nhà họ Lý, một cái tay anh ta túm lấy Phó Cẩm Tú giống như đang khoe khoang chiến lợi phẩm của mình vậy.

Lúc này Lâm Thanh Diện lại đi tới trước mặt anh ta, thản nhiên nói: "Buông cô ấy ra."

Sau khi Sở Thiên Lôi nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy liền quay đầu nhìn qua, lạnh lùng nói: "Sao nào, anh cũng là người của Phó Cẩm Tú à? Sao tôi chưa từng nhìn thấy anh?"

"Vừa rồi tôi có đánh cược với một người, người đó nói chỉ bằng tôi thì không thể đánh bại được anh cho nên tôi tới thử một chút." Lâm Thanh Diện tùy tiện viện một cái lý do, anh cũng không thể nói là mình đến thay Trần Tài Anh xử lý phiền phức được.

Sở Thiên Lôi nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì hơi sửng sốt một chút sau đó lập tức cười lên ha hả, mở miệng nói: "Con mẹ nó anh ra đây làm trò cười à? Mau cút qua một bên cho tôi, với anh thì ông đây chỉ cần dùng một bàn tay cũng đã có thể quay anh bảy trăm hai mươi độ rồi."

Những người xung quang cũng đều nở nụ cười theo, tất cả đều cảm thấy Lâm Thanh Diện đánh cược với người khác như vậy là đang tìm cái chết.

"Không phải đầu óc người anh em này có vấn đề chứ, vậy mà lại đi đánh cược với người khác như vậy."

"Chắc là chán sống rồi, bằng anh ta chỉ sợ ngay cả tôi cũng không đánh lại được ấy chứ."

Lâm Thanh Diện nhếch miệng lên một độ cong trêu tức, cất cao giọng nói: "Trước giờ tôi đánh cược chưa từng thua bao giờ nên hôm nay anh không muốn đánh thì cũng phải đánh, từ một giây mà anh động vào người phụ nữ của người anh em của tôi là anh đã thua rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play