Tất cả mọi người đều tràn đầy kỳ quái nhìn tiểu Trương vừa mới tới đây, không biết người này là ai mà lại dọa cho Chu Lâm Triết thành như vậy.
Lúc này có người liền nhận ra chiếc xe đang dừng ở bên ngoài kia, kinh ngạc hô một tiếng: "Đây không phải là xe của ông chủ nhà họ Tần ư, anh ta là người của nhà họ Tần!"
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhà họ Tần có địa vị gì ở thành phố Thanh Vân này trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, cho dù Chu Lâm Triết có lợi hại hơn nữa thì tuyệt đối cũng không thể nào so được với nhà họ Tần.
Cho dù chỉ là lái xe của nhà họ Tần cũng không phải người mà Chu Lâm Triết có thể tùy tiện trêu chọc vào.
"Nếu tôi không đến thì ông đã gây ra chuyện lớn rồi đấy, ông có biết hai vị này là ai hay không? Ngay cả bọn họ mà ông cũng dám trêu chọc, ông không muốn sống nữa rồi hả?" Tiểu Trương phẫn nộ quát Chu Lâm Triết.
Trong lòng Chu Lâm Triết đánh thót một cái, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh, mở miệng hỏi: "Anh Trương, nhân viên phục vụ của tôi nói hai người bọn họ ở nơi khác tới, hơn nữa còn mắng tôi nên tôi chỉ muốn đòi lại công đạo mà thôi, chẳng lẽ hai người bọn họ còn có địa vị lớn gì?"
Tiểu Trương tức giận nhìn Chu Lâm Triết một chút, mở miệng nói: "Hai người bọn họ là khách quý mà ông chủ mời tới, đừng nói là mắng ông, cho dù bọn họ bảo ông phải nói chuyện bằng tiếng heo thì ông cũng phải học cho tôi!"
Mồ hôi lạnh trên người Chu Lâm Triết lập tức chảy xuống, sao ông ta có thể ngờ được hai người kia lại là khách quý của ông chủ nhà họ Tần chứ, nếu thật sự là như vậy thì mấy lời mà tiểu Trương nói một chút cũng không sai.
Ở thành phố Thanh Vân mà dám động vào khách quý của ông chủ nhà họ Tần, vậy đơn giản chính là đang tìm cái chết rồi!
Đám nhân viên phục vụ kia cũng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh, sau khi mấy người đó biết người mình trêu chọc phải chính là khách quý của ông chủ nhà họ Tần thì hai chân cũng không nhịn được run rẩy.
"Anh... Anh Trương, tôi thật sự không biết hai người bọn họ lại có thân phận này nếu không đánh chết tôi tôi cũng không dám đem người tới gây chuyện với bọn họ, anh xin giúp tôi để bọn họ đừng giận tôi có được hay không?" Sau khi ý thức được tình cảnh của mình, Chu Lâm Triết lập tức liền mềm nhũn ra.
"Tôi giúp ông cầu tình làm sao được, tự ông tới xin lỗi bọn họ đi." Tiểu Trương âm thanh lạnh lùng nói.
Chu Lâm Triết vội vàng gật đầu, sau đó ông ta đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh, xoay người cúi đầu nói: "Hai vị đại ca, là tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn gây chyện với hai người, tôi xin lỗi hai người, thật sự xin lỗi, hai người mắng tôi là heo thì tôi chính là một con heo, xin hai người tha thứ cho tôi."
Lâm Thanh Diện thấy Chu Lâm Triết nhanh như vậy đã sợ trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, Tiểu Trương cũng chỉ là một người lái xe của nhà họ Tần mà thôi không ngờ đã có thể khiến ông ta sợ như vậy rồi, xem ra sức ảnh hưởng của nhà họ Tần ở thành phố Thanh Vân cũng không phải bình thường.
Trong lòng Trần Tài Anh hơi xúc động, nếu như là năm đó thì anh ta cũng có thể khiến cho Chu Lâm Triết sợ hãi như thường, bây giờ chỉ là một người lái xe của nhà họ Tần ra mặt mà đã như vậy, xem ra thế lực ngầm so với mấy gia tộc lớn như thế này vẫn còn chênh lệch quá nhiều.
"Ngài Lâm, con heo này đã mạo phạm tới ngài nên bây giờ ngài có thể tùy ý xử trí ông ta, nếu như ông ta dám có nửa câu oán hận thì tôi sẽ xử lý ông ta giúp ngài." Tiểu Trương nói với Lâm Thanh Diện một câu.
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: "Tôi cũng không muốn làm gì ông ta mà tôi chỉ muốn nói rõ ràng chuyện này mà thôi, chúng tôi không hề mắng ông, trước khi tới đây chúng tôi cũng hoàn toàn không biết tên của ông, rốt cuộc chuyện này là như thế nào thì có lẽ ông phải hỏi nhân viên phục vụ này một chút rồi."
Nói xong, Lâm Thanh Diện đưa tay chỉ vào nhân viên phục vụ bị Vương San San thu mua kia.
Nhân viên phục vụ kia biến sắc mặt biết hôm nay mình gặp phải xui xẻo rồi, hai người này lại là khách quý của ông chủ nhà họ Tần nên dù thế nào thì Chu Lâm Triết cũng không thể nói giúp cho anh ta được.
Nếu như lúc này anh ta còn sống chết không chịu thừa nhận thì có lẽ sẽ bị Chu Lâm Triết đánh chết.
Nhưng nếu như nói ra thì Chu Lâm Triết cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Trong lòng của anh ta thầm mắng một tiếng, đem tổ tông mười tám đời của Vương San San đều hỏi thăm hết một lượt sau đó trực tiếp quay người chạy ra bên ngoài.
"Bắt cậu ta lại cho tôi!" Chu Lâm Triết thấy thế, lập tức hô một câu.
Đám tay chân của ông ta lập tức xông lên bắt nhân viên phục vụ kia lại, mang trở về.
Chu Lâm Triết trừng mắt liếc anh ta một cái, quát lên: "Nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào! Nếu như cậu dám nói dối nửa câu thì tôi sẽ khiến cậu muốn sống cũng không nổi!"
"Ông... Ông chủ, chuyện này không liên quan đến tôi, có hai người phụ nữ bảo tôi nói như vậy, hai người đó cho tôi sáu trăm nghìn và nói là hai người kia đắc tội với bọn họ nên muốn dạy dỗ hai người này một chút, tôi cũng không biết thân phận của các anh ấy." Nhân viên phục vụ mặt mũi tràn đầy sốt ruột nhìn về phía Vương San San từng ngồi nhưng lại phát hiện ra hai người đó đã sớm rời đi.
"Hai người phụ nữ cái con mẹ gì, cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Chu Lâm Triết tát một phát lên mặt nhân viên phục vụ.
"Hai người bọn họ chạy mất rồi, đây là sáu trăm nghìn mà bọn họ cho tôi, tôi thật sự không hề nói hươu nói vượn mà." Nhân viên phục vụ sắp khóc lên rồi.
"Mẹ nó, còn dám lừa cả ông đây, có phải là cậu muốn gây phiền phức cho bọn họ nên mới cố ý bịa ra lời như vậy đúng không?"
Chu Lâm Triết không nói hai lời liền đá hai cước vào trên người nhân viên phục vụ kia, sau đó lại cho anh ta mấy cái tát.
"Anh ta không nói dối đâu, có lẽ là người khác cho anh ta tiền rồi bảo anh ta làm như vậy thật." Lâm Thanh Diện thấy nhân viên phục vụ đã bị ăn đòn liền thay anh ta giải thích một câu.
Chu Lâm Triết thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy mới không tiếp tục xử lý nhân viên phục vụ kia nữa mà quay người nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Thưa ngài, thật sự là đã gây phiền phức cho ngài rồi, nếu ngài có yêu cầu gì thì cứ việc nói, tôi nhất định sẽ cố gắng làm, vừa rồi đầu óc tôi cũng là bị hỏng mất rồi nên mới tin cậu ta."
Lâm Thanh Diện nhìn ông ta một cái, mở miệng nói: "Nói rõ ràng chuyện này như vậy là được rồi, nếu ông đã quen biết với Tiểu Trương vậy thì chuyện này coi như xong đi."
Chu Lâm Triết nghe thấy Lâm Thanh Diện gọi người lái xe kia là Tiểu Trương trong lòng lại vô cùng hâm mộ, ông ta gặp người lái xe kia cũng chỉ có thể gọi một tiếng anh Trương, người này chính là lái xe của ông chủ nhà họ Tần, người có thể gọi anh ta là Tiểu Trương cũng không có mấy người.
Tiểu Trương thấy Lâm Thanh Diện không so đo cũng thở phào một hơi.
Lúc này Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh đều đã ăn no rồi, chuyện này cũng đã giải quyết xong nên bọn họ cũng không cần tiếp tục chờ đợi ở đây nữa.
Chu Lâm Triết trực tiếp miễn hóa đơn cho hai người bọn họ hơn nữa còn tặng cho mỗi người một tấm thẻ hội viên, nói là sau này chỉ cần hai người tới nhà hàng của ông ta thì đều không cần phải trả tiền.
Trước khi đi, Trần Tài Anh còn quay đầu nhìn Chu Lâm Triết một chút, cười nói: "Quả thực tên của ông rất có cá tính đấy."
Mặt Chu Lâm Triết đỏ ửng nhưng cũng không dám nói cái gì.
Chờ ba người Lâm Thanh Diện đi rồi, Chu Lâm Triết quay đầu lại nhìn về phía nhân viên phục vụ kia, lạnh lùng nói: "Mau cút đi cho tôi, sau này còn để tôi gặp lại cậu nữa thì tôi sẽ đánh gãy chân của cậu."
Ở trước mặt Tiểu Trương ông ta hiếm khi mới phải cúi đầu khom lưng đó là bởi vì anh ta là lái xe của ông chủ nhà họ Tần không thể trêu vào được, nhưng ở trước mặt người bình thường ông ta cũng là một nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh ăn uống của thành phố Thanh Vân này, cũng có khí phách của mình.
Nhân viên phục vụ này dám coi ông ta như con khỉ để đùa nghịch, cho dù Lâm Thanh Diện không so đo nhưng ông ta cũng không thể tuỳ tiện buông tha cho anh ta.
Sau khi nhân viên phục vụ kia nghe thấy Chu Lâm Triết nói như vậy liền sợ hãi nhanh chóng chạy ra khỏi Hồng Vận Các, anh ta biết Chu Lâm Triết rất đáng sợ, có thể mở được nhà hàng lớn như vậy ở thành phố Thanh Vân này thì đương nhiên Chu Lâm Triết cũng phải có thủ đoạn của riêng mình, nếu như anh ta còn cầu xin tha thứ thì chỉ sợ Chu Lâm Triết sẽ trực tiếp đánh gãy chân anh ta mất.
Sau khi chạy ra khỏi Hồng Vận Các, nhân viên phục vụ kia liền siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi mắng một câu: "Hai người phụ nữ ngu xuẩn đáng chết kia, tốt nhất sau này đừng để ông đây gặp lại hai người, các người đã khiến tôi mất việc, nếu gặp lại tôi nhất định sẽ không để cho các người sống tốt!"
Lúc này Vương San San và Hồ Vũ Tinh đã về đến nhà lại đồng thời hắt hơi một cái, hai người đều có vẻ mặt kỳ quái.
"Trời cũng không lạnh mà sao chúng ta lại hắt hơi nhỉ, không phải là có người đang nói xấu hai chúng ta chứ." Vương San San mở miệng nói.
"Chắc chắn là tên ngu xuẩn Lâm Thanh Diện kia bị dạy dỗ thảm rồi nên ở trong lòng đang mắng chúng ta thôi, đáng đời tên đó, ai bảo anh ta hại chị xui xẻo như vậy, tốt nhất là đánh chết anh ta thì chị mới hả giận." Hồ Vũ Tinh lẩm bẩm một câu.
"Đừng nghĩ tới tên ngu xuẩn kia nữa, em nói cho chị biết chuyện này này, giải thi đấu cờ vây lần này sẽ có rất nhiều đội tuyển mạnh ở các thành phố lân cận tới tham gia, nghe nói là có rất nhiều cao thủ tới, đến ngày đó chúng ta nhất định phải đi sớm một chút để chiếm được một vị trí tốt." Vương San San nói một câu.
...
Trên xe Bentley.
Vốn là Tiểu Trương dự định trực tiếp đưa hai người Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh tới nhà tổ của nhà họ Tần nhưng lại bị Trần Tài Anh ngăn lại.
"Rất lâu rồi tôi chưa trở lại nơi này, bây giờ tình hình của thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân này như thế nào rồi?" Trần Tài Anh mở miệng hỏi một câu.
"Bây giờ nhìn bề ngoài thì thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân này vẫn có dáng vẻ giống như ngày xưa lúc anh hợp nhất lại nhưng thật ra sau khi anh đi trạng thái này đã có chút không duy trì được nữa, mấy năm nay không ngừng có một số thế lực phản loạn tới gây chuyện với người của anh, người tiếp nhận thế lực của anh lại là phụ nữ, tình hình này cũng không duy trì được lâu nữa đâu." Tiểu Trương giải thích nói.
Trần Tài Anh bất đắc dĩ thở dài, tình hình này ngay từ đầu anh ta cũng đã đoán ra được, Phó Cẩm Tú là con rối mà nhà họ Phó đẩy ra nhưng anh ta cũng không thể giao cho một người không có bản lĩnh như Lâm Ôn được, sau khi Trần Tài Anh rời đi nhà họ Phó đã ngang nhiên kiếm tiền nhờ thế giới ngầm mà hoàn toàn không quan tâm có người phản loạn hay không.
Những phiền toái này Lâm Ôn đều ném hết lại cho Phó Cẩm Tú, tất cả những người tới gây chuyện Lâm Ôn đều giao cho Phó Cẩm Tú đi xử lý.
"Hai năm nay nhà họ Phó phát triển như thế nào rồi?" Trần Tài Anh lại mở miệng hỏi một câu.
"Hai năm nay nhà họ Phó phát triển cũng không tệ, người tiếp nhận thế lực của anh chính là Phó Cẩm Tú của nhà họ Phó, lúc trước còn nghe đồn cô ta ở bên cạnh anh chính là vì muốn lấy được thế lực của anh, sau khi anh rời đi rồi quả thực Phó Cẩm Tú cũng bảo vệ nhà họ Phó khắp nơi, tiền lời từ những sản nghiệp dưới tay thuộc hạ anh kia trên cơ bản tất cả đều chảy vào túi của nhà họ Phó, không thể không nói, Phó Cẩm Tú này thật sự là một người phụ nữ tâm ngận thủ lạt, lần này anh trở về chắc là vì tìm cô ta báo thù đúng không?" Tiểu Trương mở miệng nói.
Sắc mặt Trần Tài Anh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cẩm Tú không phải là người tâm ngoan thủ lạt, tất cả mọi chuyện đều là nhà họ Phó ép cô ấy, tôi muốn tìm thì cũng phải tìm nhà họ Phó, những gì mà nhà họ Phó nợ tôi mấy năm nay, tôi muốn bọn họ phải trả lại hết tất cả!"
Tiểu Trương nhìn thấy Trần Tài Anh có phản ứng này trong lòng cũng giật mình, đoán được chắc chắn ở trong đó còn có ẩn tình gì đó mà anh ta không biết, liền nói một câu: "Rất xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu."
Trần Tài Anh hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình của mình một chút, mở miệng nói: "Không sao đâu, vừa rồi tôi cũng có chút kích động."
"Tôi nghe nói ngày kia chính là tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Phó, bọn họ mời rất nhiều người tới tham gia, nghe nói bà cụ nhà họ Phó còn muốn gả Cẩm Tú... Tìm một nhà mới gả cô ấy đi." Tiểu Trương hơi do dự nhìn Trần Tài Anh một chút.
Sau khi Trần Tài Anh nghe Tiểu Trương nói như vậy, nắm đấm lập tức siết chặt lại, cắn răng nói: "Bọn họ tìm nhà nào?"
"Căn cứ theo tin tức mà tôi biết được thì hình như là Tôn Cảnh của nhà họ Tôn, nếu như tôi nhớ không lầm thì trước kia anh và Tôn Cảnh này là anh em tốt của nhau nhỉ, bây giờ nhà họ Tôn đã phát triển thành gia tộc hạng hai có thực lực mạnh nhất ở thành phố Thanh Vân này rồi, nhà họ Phó đem Phó Cẩm Tú gả tới có lẽ là muốn nhận được sự ủng hộ của nhà họ Tôn." Tiểu Trương mở miệng.
Trần Tài Anh trực tiếp đánh một quyền vào cửa xe, bên kia lập tức lõm vào một hố.
"Đồ chết tiệt, lại là Tôn Cảnh, ha ha, uổng công lúc đầu tôi còn coi anh ta là anh em tốt, không ngờ anh ta lại đối xử với tôi như vậy!" Đôi mắt Trần Tài Anh đỏ bừng lên.
Nhà họ Tôn là một thế gia võ học, mặc dù ở thành phố Thanh Vân buôn bán kém hơn các gia tộc khác nhưng mọi người nhà họ Tôn đều biết đánh nhau, lúc trước Trần Tài Anh phát triển được thế lực của mình chính là bởi vì có thể đánh tay ngang với Tôn Cảnh sau đó hai người mới thành anh em tốt.
Sau này lúc Trần Tài Anh phát triển sự nghiệp, Tôn Cảnh cũng giúp đỡ anh ta không ít.
Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, anh làm thế nào cũng không ngờ được người anh em tốt nhất của mình lúc trước bây giờ lại muốn cưới vợ của mình, chuyện này khiến Trần Tài Anh hận không thể đi giết Tôn Cảnh ngay lúc này.
"Cửa xe này tôi đền, bây giờ có thể đưa tôi tới quán bar của Cẩm Tú được không." Trần Tài Anh nhìn Tiểu Trương một chút.
Nói xong, anh ta liền tăng tốc ô tô, đi về phía quán bar của Cẩm Tú.
"Bây giờ anh muốn xuất hiện luôn rồi à? Nếu như bây giờ xuất hiện thì rất có khả năng sẽ khiến nhà họ Phó cảnh giác hơn, đến lúc đó muốn báo thù sợ rằng sẽ khó khăn hơn một chút đấy." Lâm Thanh Diện nhìn Trần Tài Anh một chút.
Trần Tài Anh hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Đã mấy năm rồi tôi chưa được nhìn thấy Cẩm Tú, tôi muốn xem xem bây giờ cô ấy thế nào rồi, tôi sẽ biết nặng nhẹ, tôi chỉ đi qua xem một chút chứ không trực tiếp gặp mặt cô ấy đâu, tôi đã quyết định rồi, vào ngày mở tiệc mừng thọ của bà cụ Phó kia tôi sẽ hành động, tôi muốn để cho tất cả mọi người biết, Trần Tài Anh tôi đã trở về!"
Lâm Thanh Diện gật đầu, anh để ý thấy hốc mắt của Trần Tài Anh hơi ẩm ướt, có thể khiến cho người đàn ông đã từng trải qua tang thương này trở nên kích động như vậy, xem ra Phó Cẩm Tú đối với anh ta mà nói thật sự là vô cùng quan trọng.
Không bao lâu sau, Tiểu Trương ngừng xe lại, ba người từ trên xe bước xuống, Lâm Thanh Diện ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu viết hai chữ Cẩm Tú ở trước cửa quán bar này.
Nơi này là nơi mà Trần Tài Anh từng ở, tên của quán bar cũng vì Phó Cẩm Tú nên mới lấy tên Cẩm Tú.
Trần Tài Anh hít sâu một hơi, đi vào phía trong quán bar, Lâm Thanh Diện và Tiểu Trương cũng đi vào theo.
Trong quán bar vô cùng huyên náo ồn ào, sau khi Trần Tài Anh đi vào, ánh mắt liền nhìn thẳng sang chỗ quầy bar bên kia.
Trước đây mỗi tối anh ta sẽ cùng Phó Cẩm Tú ngồi trước quầy bar vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, ở đó cất giữ rất nhiều kỷ niệm của anh ta và Phó Cẩm Tú.
Lúc này phía trước quầy bar có một người phụ nữ thâm tình ưu thương đang ngồi ở đó, trước mặt cô đặt một ly bia lớn đã uống hết hơn phân nửa.
Trong nháy mắt Trần Tài Anh nhìn thấy người phụ nữ kia trái tim như bị siết chặt lại, hốc mắt lập tức không nhịn được ướt át.
Người đó chính là Phó Cẩm Tú, người mà mỗi đêm Trần Tài Anh đều sẽ mơ thấy.
Ngày xưa Phó Cẩm Tú là một cô gái hay cười, cho dù có phải chịu ấm ức như thế nào thì cô cũng sẽ cười đối mặt với nó mà bây giờ người phụ nữ ngồi trước quầy bar lại có thần sắc cô đơn mà ưu thương, bóng lưng kia ẩn chứa quá nhiều đau khổ và niềm thương nhớ.
"Cô sẽ trở lại vòng tay của anh, tôi cam đoan." Lâm Thanh Diện vỗ vỗ vai Trần Tài Anh.
Trần Tài Anh quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một chút, tràn đầy cảm kích.
Ngay khi Trần Tài Anh định rời khỏi nơi này để tới nhà họ Tần chuẩn bị kế hoạch báo thù, trong quán bar lại đột nhiên xuất hiện một trận rối loạn.
Những người đang khiêu vũ trong sân đều chạy toán loạn ra bốn phía, tiếng thét chói tai lấn át cả tiếng âm nhạc.
Ngay sau đó một đám đàn ông cao lớn thô kệch cầm côn trong tay xuất hiện ở trong sân nhảy, dẫn đầu là một người đàn ông có thân hình giống như ngọn núi nhỏ, khuôn mặt dữ tợn.
"Phó Cẩm Tú, bây giờ thiên hạ ở thành phố Thanh Vân này đã không phải là của quán bar Cẩm Tú các người nữa rồi, tôi nghe nói cô sắp gả cho Tôn Cảnh của nhà họ Tôn rồi đúng không? Theo tôi thấy hay là cô lấy tôi đi, hai người chúng ta liên thủ lại thì tôi dám cam đoan sau này sẽ không ai còn dám đến gây chuyện ở quán bar Cẩm Tú này nữa đâu!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT