Tần Đốc Công sau nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Diện, hơi sững người, có điều rất nhanh phản ứng lại, mở miệng nói: “Đương nhiên từng nghe qua, mấy năm trước, Trần Tài Anh này ở thành phố Thanh Vân có tiếng tăm không nhỏ, thế lực ngầm của thành phố Thanh Vân bị một mình cậu ta nắm giữ, ở thành phố Thanh Vân cũng coi như một thế lực không yếu.”

“Địa vị của nhà họ Tần chúng tôi ở thành phố Thanh Vân không có ai lay chuyển được, ban đầu khi thế lực Trần Tài Anh đang thịnh, tôi còn suy nghĩ trừ bỏ cậu ta, tránh cậu ta ảnh hưởng đến địa vị của nhà họ Tần, có điều sau đó tôi và Trần Tài Anh này có tiếp xúc vài lần, phát hiện cậu ta là một người trọng tình nghĩa, hơn nữa không có ý muốn động vào nhà họ Tần, cho nên tôi không có động đến cậu ta.”

“Sau đó dưới trướng của Trần Tài Anh hình như xảy ra vài biến cố, có tin đồn nói cậu ta vào một đêm mưa bị đám thủ hạ của mình giết chết rồi, về sau tôi cũng không có gặp lại cậu ta nữa.”

“Cậu hỏi điều này làm gì?” Tần Đốc Công nói xong, có chút nghi hoặc liếc nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với Tần Đốc Công, mở miệng nói: “Trần Tài Anh chưa chết, cậu ta bây giờ là thủ hạ làm việc cho tôi, yêu cầu tôi đưa ra rất đơn giản, tôi hy vọng gia chủ Tần có thể cho tôi mượn một chút lực lượng, giúp Trần Tài Anh báo thù.”

Tần Đốc Công giật mình trong lòng, không ngờ Trần Tài Anh vậy mà còn sống, hơn nữa còn là thủ hạ làm việc cho Lâm Thanh Diện, điều này quả thật có chút ngoài dự liệu của ông ta.

“Không ngờ Trần Tài Anh vậy mà còn sống, lấy sự hiểu biết của tôi với cậu ta, cậu ta là người tâm cao khí ngạo, muốn khiến cậu ta cam tâm tình nguyện làm thủ hạ, là một chuyện cực kỳ khó, ban đầu tôi muốn chiêu mộ cậu ta, kết quả bị cậu ta một lời từ chối luôn, xem ra cậu không có đơn giản như chúng tôi nghĩ.” Tần Đốc Công dành cho Lâm Thanh Diện ánh mắt tán thưởng.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: “May mắn cùng cậu ta làm anh em mà thôi, không biết gia chủ Tần có giúp người anh em này của tôi báo mỗi thú này không?”

Tần Đốc Công đột nhiên bật cười, nói: “Cậu đã thắng ván cờ, tôi đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu mà cậu đưa ra, Tần Đốc Công tôi không phải người chỉ biết nói suông, thế lực mà Trần Tài Anh năm đó để lại sau khi anh ta đi thì luôn không có phát triển gì, lấy lực lượng của nhà họ Tần, muốn giúp cậu ta báo thù vẫn dễ dàng.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, chuyện giúp Trần Tài Anh trả thù anh đã nghĩ rất lâu rồi, chỉ có điều mãi không tìm được cơ hội thích hợp, lần này có sự giúp đỡ của nhà họ Tần, báo thù cũng không phải chuyện gì khó khăn nữa.

“Đúng rồi, sau khi Trần Tài Anh đi, người tiếp nhận thế lực của cậu ta là ai?” Lâm Thanh Diện nghĩ đến ban đầu Lý Huỳnh Thái điều tra Trần Tài Anh, từng nói lúc đó Trần Tài Anh nếu như muốn, và có thể tập hợp được những tâm phúc, tiến hành phản kích.

Chỉ có điều Trần Tài Anh không có làm như vậy, hơn nữa trực tiếp lựa chọn chạy trốn, lúc này mới bị một đám thủ hạ vây công, cuối cùng khi giết ra, cánh tay đã bị phế rồi.

Điểm này Lâm Thanh Diện cũng có hơi nghi hoặc, anh sau này từng hỏi Trần Tài Anh mấy lần, chỉ có điều Trần Tài Anh không bằng lòng nói nguyên nhân, Lâm Thanh Diện cũng không tiện đào sâu.

“Sau khi Trần Tài Anh đi, người tiếp nhận thế lực của cậu ta là một cô gái, người của tôi tra được cô gái này trước đây chắc có một đoạn tình cảm với Trần Tài Anh, lúc đó khi biết chuyện này, tôi còn có chút nghi hoặc, ngay cả người phụ nữ của mình cũng sẽ phản bội, thật sự là lòng người khó đoán.” Tần Đốc Công cảm thán nói.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, không ng người tiếp nhận thế lực của Trần Tài Anh lại là một cô gái. Lấy trình độ của Trần Tài Anh chắc sẽ không ngốc đến mức để tình cảnh người phụ nữ của mình phản bội lại, chuyện này chỉ sợ không có đơn giản như vậy.

“Vậy thì vất vả cho gia chủ Tần rồi, đợi tôi trở về sẽ nói chuyện với Trần Tài Anh, nếu như muốn báo thù, vẫn hy vọng gia chủ Trần đừng khoanh tay đứng nhìn.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Tần Đốc Công gật đầy, sau đó trên mặt lộ ra một tia do dự, giống như có gì muốn nói.

Lâm Thanh Diện thấy ông ta như vậy, bèn mở miệng nói: “Gia chủ Tần còn gì muốn nói thì cứ nói? Hay là, giúp Trần Tài Anh báo thù, đối với ông có chỗ khó gì?”

“Không phải chuyện này, giúp Trần Tài Anh báo thù là chuyện nhỏ, chỉ là tôi vẫn có một chuyện khác, muốn nhờ cậu giúp, nhưng chúng tôi thua ván cờ, vốn dĩ nên đáp ứng yêu cầu của cậu, lại nhờ cậu giúp thì có chút không hay lắm.” Tần Đốc Công mở miệng.

“Ổ? Có chuyện gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Là như thế này, khoảng thời gian này, thành phố Thanh Vân sẽ tổ chức một cuộc thi đấu cờ vây, đến lúc đó người của mười mấy câu lạc bộ cờ vây ở quanh thành phố Thanh Vân đều sẽ tham gia, cuộc thi đấu này chỉ lớp trẻ được tham gia, vốn dĩ chỉ là cuộc thi đấu bình thường, tôi cũng không để ý thắng thua, hơn nữa tôi đối với trình độ của Vô Song cũng có lòng tin.”

“Nhưng gần đây tôi nhận được tin tức, nói câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành xuất hiện một thiên tài, tên là Lý Ngôn Võ, thực lực kinh người, mà hội trưởng của câu lạc bộ cờ vây của Hồng Thành là chủ tịch của bất động sản Vân Hảu, ông ta luôn muốn tiến quân vào giới bất động sản của thành phố Thanh Vân, ngành bất động sản là mệnh mạch của nhà họ Tần, tôi đương nhiên không thể để ông ta có cơ hội.”

“Nhưng lần này Công ty Địa Ốc Vân Hải định dựa vào cuộc thi cờ vây để tạo ra danh tiếng ở thành phố Thanh Vân, nếu như Lý Ngôn Võ thắng cuộc thi đấu, đạt được hiệu ứng quảng cáo mà ông ta mong muốn, sẽ thay Công ty Địa Ốc Vân Hải tạo ra cục diện ở thành phố Thanh Vân, đến lúc đó ngành bất động sản bị chia ra mất đi một phần lợi nhuận, đối với nhà họ Tần có ảnh hưởng rất lớn, chủ tịch của Công ty Địa Ốc Vân Hải này lại là người có dã tâm, công trình của công ty bọn họ, quá nửa đều rút lõi công trình, tôi không muốn để ngành bất sản của thành phố Thanh Vân bị ông ta làm lũng loạn.”

“Muốn ngăn cản Công ty Địa Ốc Vân Hải thì phải đánh bại Lý Ngôn Võ trong cuộc thi cờ vây, chúng tôi lần này đến Hồng Thành chính là vì thăm dò thực lực của tên Lý Ngôn Võ này, hai ngày trước chúng tôi xem mấy cuộc thi đấu của cậu ta, phát hiện trình độ của cậu ta rất cao, trong thế hệ trẻ, ít ai có thể làm đối thủ của cậu ta, dù là Vô Song cũng không nắm chắc thắng được cậu ta.”

“Cho nên tôi muốn cậu đại diện câu lạc bộ cờ vây của thành phố Thanh Vân ra mặt, chỉ cần có thể thắng Lý Ngôn Võ, tôi còn có thể đáp ứng thêm với cậu một yêu cầu nữa, hy vọng cậu có thể chấp nhận.”

Nghe xong những điều Tần Đốc Công nói, Lâm Thanh Diện gật đầu, danh tiếng của Công ty Địa Ốc Vân Hải anh đương nhiên đã nghe nói đến, bọn họ mặc dù lợi hại, nhưng rút lõi công trình cũng rất có tiếng, hơn nữa Công ty Địa Ốc Vân Hải này còn từng khiêu khích tập đoàn Thiên Dương, chỉ có điều Hướng Vấn Thiên không có để bọn họ vào trong mắt.

Bây giờ nghe thấy Tần Đốc Công nói như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện đối với Công ty Địa Ốc Vân Hải này thấy hơi chán ghét, một công ty dựa vào rút lõi công trình mà phát triển, nếu như để mặc bọn họ phát triển, sẽ chỉ hại càng nhiều người hơn.

Dù sao chỉ là chơi ván cờ mà thôi, còn có thể thuận tiện thu được một cái nhân tình của nhà họ Tần, điều này đối với Lâm Thanh Diện mà nói, là một vụ làm ăn hời.

“Được, đến lúc đó tôi sẽ đến giúp các ông.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Mắt của Tần Đốc Công sáng lên, sau đó mặt mày cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện, ông ta vốn tưởng Lâm Thanh Diện sẽ không đồng ý, dù sao Công ty Địa Ốc Vân Hải cũng là của Hồng Thành.

Lâm Thanh Diện ngược lại không để ý điều này, cho dù cùng là người Hồng Thành, anh cũng không thể vì điểm quan hệ này mà đi giúp một công ty rút lõi công trình được.

Tần Vô Song thấy Lâm Thanh Diện đáp ứng, vẻ mặt cảm kích, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Sau một tuần thi đấu cờ vây, Lâm Thanh Diện nói với Tần Đốc Công anh sẽ đi nói chuyện với Trần Tài Anh, nếu như được, thì cố gắng trước thi đấu giúp Trần Tài Anh báo thù.

Sau khi thương lượng xong, Lâm Thanh Diện lại nhàn rỗi nói chuyện với bọn họ một lúc, Tần Hùng dường như rất có hứng thú với Tú, Tú lại luôn theo bên cạnh Lâm Thanh Diện, để Lâm Thanh Diện ngăn cản Tần Hùng, Tần Hùng sau khi biết Lâm Thanh Diện đã kết hôn, bèn đối với Lâm Thanh Diện không có địch ý nữa, dù sao Tú cũng không thể xảy ra quan hệ gì với đàn ông đã kết hôn được.

Tần Vô Song cũng hữu ý hoặc vô ý tìm Lâm Thanh Diện, Tần Đốc Công trước đây còn chừng từng thấy Tần Vô Song chủ động với ai như vậy.

Đại khái đến 11 giờ tối, Lâm Thanh Diện mới từ y quán đi ra, trở về nhà.

Hứa Bích Hoài sau khi từ khách sạn quốc tế Thiên Thành trở về, trong lòng vẫn có chút uất ức, dù sao hôm nay suýt chút nữa cô bị Kim Tôn chiếm tiện nghi rồi.

Cô vốn dĩ muốn nói chuyện với Lâm Thanh Diện, nhưng sau khi về nhà lại phát hiện Lâm Thanh Diện không có ở nhà, điều này khiến trong lòng cô có chút lạc lõng.

Cô sau khi tắm rửa trở về phòng bằm, nghĩ Lâm Thanh Diện chắc rất nhanh sẽ trở về.

Tuy nhiên mãi đến 11 giờ, Lâm Thanh Diện cũng chưa thấy về đến nhà.

Khi cô tiếp khách đã uống không ít rượu, nằm trên giường đã mơ mơ màng màng rồi, cuối cùng thật sự không kiên trì được nữa, ngủ thiếp đi.

Sau khi Lâm Thanh Diện về đến nhà, nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong phòng, nhìn thấy Hứa Bích Hoài không có đắp chăn mà đã ngủ thiếp đi ở trên giường thì có hơi đau lòng, vội cầm chăn đắp cho cô.

Hứa Bích Hoài lật người, trực tiếp túm lấy cánh tay của Lâm Thanh Diện, trong mơ nói một câu: “Lâm Thanh Diện, cảm ơn anh.”

Khóe môi của Lâm Thanh Diện khẽ cong lên, sau đó nằm bên cạnh Hứa Bích Hoài, cứ để cô nắm như vậy mà ngủ cả một đêm.

Sáng hôm sau, khi Hứa Bích Hoài tỉnh dậy nhìn thấy Lâm Thanh Diện mặc quần áo nằm bên cạnh cô, mà tay cô túm chặt cánh tay của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện vì để cho cô thoải mái, duy trì một tư thế cả một đêm cũng không nhúc nhích.

Hứa Bích Hoài lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng sinh ra một tia cảm kích với Lâm Thanh Diện.

Cô vốn dĩ còn định hôm nay sẽ nói với Lâm Thanh Diện về chuyện Công ty Địa Ốc Vân Hải, nhưng nghĩ đến Lâm Thanh Diện vì cô đã bỏ ra nhiều như vậy, cô không thể để Lâm Thanh Diện lo lắng thay cô, cho nên chuyện lần này cô nhất định sẽ tự mình giải quyết.

Khi ăn sáng, Lâm Thanh Diện hỏi Hứa Bích Hoài: “Dự án đó của em bàn bạc như thế nào rồi?”

Lâm Thanh Diện vẫn không biết dự án mà Hứa Bích Hoài đi bàn bạc là của Công ty Địa Ốc Vân Hải, nếu như biết, anh sợ rằng sẽ trực tiếp ngăn cản Hứa Bích Hoài, sau đó để tập đoàn Thiên Dương cho cô một dự án mới.

Trên mặt Hứa Bích Hoài lộ ra tia ngại ngùng, mở miệng nói: “Bàn... bàn bạc cũng tạm ổn rồi, em hôm nay đến công ty của bọn họ một chuyến, chắc không có vấn đề gì nữa rồi.”

Thấy Hứa Bích Hoài nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng gật đầu, anh sắp phải đến thành phố Thanh Vân, ít nhất sẽ ở đó một tuần, cho nên nhất định phải bảo đảm bên này của Hứa Bích Hoài không có vấn đề gì.

“Anh có thể sắp rời khỏi đây một tuần, đến thành phố Thanh Vân xử lý ít việc, nếu như bên này của em có vấn đề gì, có thể nói với anh, anh giúp em xử lý xong sẽ đi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Hứa Bích Hoài nghe thấy Lâm Thanh Diện phải đi xử lý công việc, càng không muốn làm phiền đến Lâm Thanh Diện, cho nên vội lắc đầu, nói: “Không sao, em có thể.”

Thấy Hứa Bích Hoài kiên trì như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng không có nghĩ nhiều, cho rằng chuyện hợp tác lần này của Hứa Bích Hoài cực kỳ thuận lợi, còn khen Hứa Bích Hoài mấy câu.

“Lâm Thanh Diện, lần này anh đến thành phố Thanh Vân là muốn làm gì?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.

“Giúp bạn lấy lại vài thứ nên lấy, thuận tiện tham gia một cuộc thi đấu.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

“Thi đấu? Thi đấu gì?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.

“Thi đấu cờ vây.” Lâm Thanh Diện trả lời.

“Anh còn biết chơi cờ vây?” Hứa Bích Hoài mở to mắt.

“Thứ anh biết còn nhiều, đợi về có thời gian bộc lộ từng cái cho em xem.” Lâm Thanh Diện mỉm cười xoa đầu của Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài thở dài trong lòng, cô cảm giác khoảng cách giữa mình và Lâm Thanh Diện càng lúc càng lớn rồi, có lúc cô thậm chí nghi ngờ, bản thân rốt cuộc có xứng với Lâm Thanh Diện hay không.

“Không được, hợp tác lần này mình nhất định phải tự mình giành lấy, không thể để Lâm Thanh Diện lại giúp mình nữa.” Hứa Bích Hoài tự nhủ trong lòng.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Thanh Diện bèn đến Mãn Thiên Tinh.

Trần Tài Anh rót trà cho Lâm Thanh Diện, cười hỏi: “Hôm qua mới đến xem tình trạng của Trịnh Xuân Diệu, hôm nay sao lại đến rồi?”

“Tôi hôm nay đến không phải vì Triệu Xuân Diệu, mà là vì anh.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Trần Tài Anh sững người, ngồi ở bên cạnh Lâm Thanh Diện: “Vì tôi?”

“Anh đến Hồng Thành cũng được hơn một năm rồi nhỉ? Tính cả thời gian anh trước đó che giấu thân phận, sợ rằng sắp 2 năm rồi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

“Sao đột nhiên nói đến chuyện này? Cậu không phải muốn đuổi tôi đi chứ?” Trần Tài Anh thấy hơi lạ nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười ha hả, mở miệng nói: “Tôi làm sao lỡ đuổi anh đi chứ, tôi hôm nay đến tìm anh, là muốn hỏi một chút, nếu như bây giờ cho anh một cơ hội, anh có muốn báo mối thù bị phản bối khi xưa hay không?”

Trần Tài Anh sững người, sau đó đanh thép nói: “Không muốn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play