Tần Vô Song mặt mày sững sờ, cô ta vốn dĩ tưởng mình đã sắp thắng rồi, trong lòng còn sinh ra một tia đắc ý, nghĩ không lâu nữa, Lâm Thanh Diện sẽ thua sạch, mà cô cũng từ từ triệt hạ Lâm Thanh Diện.
Nhưng cô ta thế nào cũng không ngờ, Lâm Thanh Diện lại dựa vào một quân cờ, bèn cắt ngang tất cả đường lui của cô, mà trước đó cô tấn công mạnh mẽ, dẫn đến bản thân không có quá nhiều lựa chọn.
Mặc dù bây giờ ván cờ còn chưa có kết thúc, nhưng trong lòng Tần Vô Song biết rõ, mặc kệ cô cứu vãn như thế nào, ván quyết đấu này, cô ta cũng không có cơ hội để thắng.
Tần Đốc Công mặt mày kinh ngạc nhìn cục diện thay đổi trên bàn cờ, một chiêu này của Lâm Thanh Diện, cho dù là ông ta, cũng không ngờ tới.
“Tương... Tương Tư Đoạn! Đây là Tương Tư Đoạn!” Tần Đốc Công kêu lên.
Tú có chút nghi hoặc liếc nhìn bàn cờ, mặc dù cô cũng thích đánh cờ, nhưng không biết cái gì là Tương Tư Đoạn.
“Sư phụ, Tương Tư Đoạn là cái gì?” Tú quay đầu hỏi Từ Tài.
Từ Tài hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Tương Tư Đoạn là cách đi rất cao siêu trong bộ môn cờ vây, loại cách đi này mới đầu nhìn trông rất bình thường, thực chất mỗi bước đi, đều bày trận trong tối, đối thủ dưới loại trạng thái này, sẽ tưởng thực lực của đối phương không được, cho nên người lựa chọn tấn công mạnh mẽ có rất nhiều.”
“Mà Tương Tư Đoạn chính là khắc tinh của những người thích tấn công mạnh mẽ, một khi đã vào trong tầm khống chế của Tương Tư Đoạn, chỉ cần một quân cờ thì có thể cắt đứt tất cả đường lui của đối phương.”
“Chỗ lợi hại nhất của loại cách đi này là ở lúc thần không biết quỷ không hay để con rơi vào cái bẫy của cậu ta, con tưởng rằng mình sắp thắng rồi, nhưng điều này chẳng qua chỉ là ảo giác cậu ta cho con, thắng thua thật sự, chính là khi con rơi vào trong cái bẫy đó thì đã chắc chắn rồi.”
“Tương Tư Đoạn mặc dù lợi hại, nhưng độ khó sử dụng có thể nói là cấp hiện tượng, tất cả đều được sắp xếp trong đầu tùy lúc vận dụng, lấy trình độ của người bình thường, không khống chế được thời khắc lật ngược cục diện, thì sẽ bị đảo loạn.”
Nghe xong lời giải thích của Từ Tài, Tú lộ ra vẻ mặt sùng bái, mở miệng nói: “Oa, vậy Lâm Thanh Diện không phải rất lợi hại sao?”
“Đâu chỉ là lợi hại, loại cách đi như Tương Tư Đoạn, đại sư đỉnh cấp trong giới cờ vây trong nước cũng không có mấy người có thể dùng được, cho dù là Thẩm Bình Vương, mấy năm trước cũng từng bày tỏ, ông ta không dùng được cách đi của Tương Tư Đoạn, xem ra Lâm Thanh Diện thật sự không nói khoác, có lẽ cho dù Thẩm Bình Vương đến, sợ rằng cũng không thắng nổi cậu ta.” Từ Tài mở miệng.
Tần Đốc Công lúc này đã bị một chiêu Tương Tư Đoạn này của Lâm Thanh Diện làm cho triệt để kinh ngạc rồi, cho dù là bản thân ông ta, đối diện với chiêu này, cũng tuyệt đối không có khả năng lật ngược thế cờ.
Ông ta vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mãi đến lúc này, ông ta mới ý thức được, Lâm Thanh Diện căn bản không có nói khoác, trình độ của cậu thanh niên này, sợ rằng đã trên ông ta rất nhiều.
“Ván cờ còn chưa kết thúc, tiếp tục đi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tần Vô Song mặt mày xấu hổ, lúc này cô ta đâu còn có tâm tư tiếp tục đánh cờ, lúc trước cô xem thường Lâm Thanh Diện như vậy, bây giờ Lâm Thanh Diện dùng thực lực chứng minh bản thân, cô ta chỉ cảm thấy mình có chút mất mặt.
Tần Hùng đối với cờ vây không quá hiểu rõ, anh ta chỉ biết bây giờ Tần Vô Song còn chưa có thua, thấy Tần Vô Song ngồi ở đó bất động, bèn nói một câu: “Chị, chị còn ngây ra làm cái gì, chị còn chưa thua mà, lấy thực lực của chị, hơi suy nghĩ thì chắc chắn cũng có thể thắng được tên phế vật này.”
Tần Vô Song lập tức trừng mắt với Tần Hùng, cô bây giờ hận chế đứa em trai này của mình, nếu không phải anh ta vừa đến nói Lâm Thanh Diện là tên phế vật thì cô ta cũng sẽ không xem thường Lâm Thanh Diện rồi.
“Bất luận thắng thua, đánh xong ván cờ, là sự tôn trọng của bộ môn cờ vây.” Lâm Thanh Diện lại nói một câu.
Tần Song Soang nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, lập tức hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc gật đầu, tiếp tục đánh cờ với Lâm Thanh Diện.
Tần Đốc Công lắc đầu bất lực, ông ta cũng biết rõ, mặc kệ Tần Vô Song phản kháng thế nào cũng không có cơ hội thắng rồi.
Có điều ông ta cảm thấy câu nói đó của Lâm Thanh Diện cũng có lý, thông qua câu nói này, ông ta có thể nhìn ra tâm tính của Lâm Thanh Diện rồi.
Trẻ tuổi như vậy đã có tính cách trầm ổn như vậy, trong lớp thanh niên người như này không thấy nhiều, nhất là loại người có trình độ như Lâm Thanh Diện.
Tần Hùng chẳng qua chỉ bộc lộ một ít thiên phú trong thương nghiệp thì đã vểnh mông lên trời rồi, mà Lâm Thanh Diện ở trong môn cờ vây, đã đạt tới cảnh giới cao nhất, lại không có bất cứ một chút kiêu ngạo, đây mới là người có bản lĩnh thật sự.
Từ Tài thấy Lâm Thanh Diện sắp thắng rồi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý, đi đến bên cạnh Tần Đốc Công, nói: “Như thế nào, tôi nói Lâm Thanh Diện không có đơn giản như những gì các người nghĩ đâu, bây giờ phục rồi chứ?”
Tần Đốc Công mặt mày xấu hổ, mở miệng nói: “Phục rồi phục rồi, tôi thật sự không ngờ ông có thể tìm được một người ưu tú như vậy đến thay ông, mới đầu tôi còn tưởng cho dù ông tìm được người, cũng chắc chắn không tìm được ai lợi hại, xem ra là tôi sơ ý rồi.”
Không lâu sau, Lâm Thanh Diện hạ quân cờ cuối cùng, Tần Vô Song trực tiếp đứng dậy, mặt mày xấu hổ cúi người với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Tôi thua rồi, tôi xin lỗi vì sự kinh thường trước đó của mình đối với anh, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của anh.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, không ngờ Tần Vô Song này cũng là người sảng khoái, thua rồi lập tức xin lỗi, một chút cũng không dài dòng, loại tính cách này so với những người sau khi thua còn sống chết không chịu thừa nhận đã tốt hơn rất nhiều.
“Chị, chị cần gì xin lỗi anh ta, anh ta không phải chỉ thắng chị một ván hay sao, hai người đấu thêm hai ván, ba ván thắng hai, như thế anh ta chắc chắn không thắng được chị rồi.” Tần Hùng ở một bên mặt mày vô tư nói.
Tần Vô Song mặt mày tức giận liếc nhìn Tần Hùng, gằn lên: “Cho dù đấu tiếp mười ván, chị cũng không thắng được anh ta, em mau xin lỗi vì thái độ vừa nãy của em đối với người ta đi!”
“Dựa vào gì kêu em xin lỗi một tên phế vật chứ, em là người thừa kế của nhà họ Tần, thân phận địa vị cao như vậy, sao có thể xin lỗi loại người này được chứ.” Tần Hùng vẻ mặt kinh thường.
Tần Vô Song trực tiếp đưa tay nhéo tai Tần Hùng, kéo anh ta đến trước mặt Lâm Thanh Diện, lạnh giọng nói: “Xin lỗi!”
Tần Hùng ở trong nhà có thể nói là một tiểu bá vương vô pháp vô thiên, nhưng anh ta chỉ sợ suy nhất chính là người chị gái này của anh ta, chỉ cần Tần Vô Song vừa phát uy, Tần Hùng lập tức sẽ ngoan ngoãn lại.
“Chị, chị nhẹ thôi, tai của em sắp bị chị kéo đứt rồi, em xin lỗi là được chứ gì.” Tần Hùng vội vàng mở miệng.
Tần Vô Song lúc mới buông tay, nhìn sang Lâm Thanh Diện, có chút không không vui nói một câu: “Xin lỗi.”
“Đây là thái độ khi xin lỗi của em sao?” Tần Vô Song một cước giẫm lên người Tần Hùng.
Tần Hùng nhanh chóng nghiêm túc lại nói một tiếng xin lỗi với Lâm Thanh Diện, Tần Vô Song lúc này mới tha cho.
Tần Đốc Công thấy hơi lạ, liếc nhìn Tần Vô Song, tự nói với chính mình: “Vô Song hôm nay thế nào lại kỳ lạ như vậy, cho dù thua ván cờ, cũng không nên có phản ứng lớn như vậy.”
“Thế mà ông cũng không nhìn ra, đây không phải rất rõ ràng rồi sao, con gái diệu của ông nhìn trúng Lâm Thanh Diện rồi.” Từ Tài ở bên cạnh nói một câu.
Tần Đốc Công trợn mắt, mở miệng nói: “Từ Tài, ông đừng nói đùa với tôi, hai đứa chẳng qua chỉ đánh một ván cờ mà thôi, Vô Song sao có thể nhanh như vậy mà thích tên nhóc này được.”
Từ Tài cười he he, mở miệng nói: “Lẽ nào ông không biết cờ vây là cách tốt nhất để hiểu tính cách của một người hay sao? Ván cờ này, hai người sớm đã hiểu rõ tính cách của đối phương rồi, đâu còn cần thời gian gì chứ, tên nhóc Lâm Thanh Diện này mặc dù khoác lên người cái danh phế vật, nhưng vận đào hoa thật sự không phải hạng xoàn, sao hả, có cần suy nghĩ gả con gái diệu cho Lâm Thanh Diện không?”
“Không ngờ nhiều năm trôi qua, ông vẫn không đứng đắn như vậy.” Tần Đốc Công trên mặt đầy vạch đen nói một câu với Từ Tài.
Có điều bây giờ biết Lâm Thanh Diện có trình độ cao trong cờ vây như vậy, trong lòng ông ta cũng có chút động tâm, dù sao giờ muốn tuyển một chàng rể cũng không dễ.
“Sư phụ, giữa hai người không phải còn có tiền cược sao, bây giờ Lâm Thanh Diện thắng rồi, vậy chúng tôi có phải có thể tùy ý đưa ra một yêu cầu với bọn họ không?” Tú đột nhiên mở miệng nói một câu.
Từ Tài sực nhớ ra, mở miệng nói: “Đúng, Tần Đốc Công, ông không thể nuốt lời, ông nói chỉ cần chúng tôi thắng thì sẽ đồng ý với chúng tôi một yêu cầu.”
Tần Đốc Công nhìn sang Từ Tài, mở miệng nói: “Điều này là đương nhiên, Tần Đốc Công tôi trước nay nói lời giữ lời, ông đề ra yêu cầu, chỉ cần tôi có thể đáp ứng, thì tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Từ Tài cười he he, nói: “Là ông nói đấy, nếu như tôi thua thì để Tú làm vợ của con trai ông, nếu chúng tôi bây giờ đã thắng rồi, vậy ông gả con gái của ông cho Lâm Thanh Diện làm vợ nhỏ đi, như thế nào?”
“Không được!” Ba người Lâm Thanh Diện, Tú, và Tần Vô Song cùng đồng thanh nói.
Từ Tài mặt mày kỳ quái, quay đầu nhìn sang Tú, mở miệng nói: “Con sao lại không đồng ý?”
Hai người Lâm Thanh Diện và Tần Vô Song có phản ứng như vậy, Từ Tài có thể hiểu, nhưng ông ta có chút không hiểu Tú vậy mà cũng sẽ phản đối.
Tú đột nhiên có chút xấu hổ, ánh mắt đảo loạn, mở miệng nói: “Bởi... bởi vì Lâm Thanh Diện đã là người có vợ rồi, sư phụ thế nào cứ muốn tìm vợ nhỏ cho người ta thế, con không nhìn được cho nên mới phản đối.”
Từ Tài nheo mắt nhìn Tú, khẽ cười xấu xa, lộ ra biểu cảm sư phụ biết rồi, cho nên không nói gì nữa.
Hai người Tần Đốc Công và Tần Vô Song nghe thấy Lâm Thanh Diện đã có vợ rồi, trong lòng mỗi người một suy nghĩ, gò má của Tần Vô Song cũng lộ ra một tia ửng đỏ vì xấu hổ, có điều rất nhanh bị cô ta đè xuống.
Lâm Thanh Diện đi đến bên Từ Tài, nghiến răng nói với ông ta: “Sau này ông nếu như còn dám tìm vợ nhỏ cho tôi, cẩn thận tôi lọc bộ xương già của ông đấy!”
Từ Tài cười he he, vội vàng mở miệng nói: “Được rồi được rồi, không đùa với mọi người nữa, ván cược này là Lâm Thanh Diện thắng, vậy tôi nhường phần thưởng cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện, cậu có thể đề ra yêu cầu với Tần Đốc Công, lực lượng của nhà họ Tần không nhỏ, cho dù cậu muốn ngồi trên núi vàng với ông ta, không chừng ông ta cũng có thể cho cậu.”
Đối với lời vừa rồi của Từ Tài, Lâm Thanh Diện không có khách khí với ông ta nữa, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng đang muốn nếu như muốn giúp Trần Tài Anh trả thù, chỉ dựa vào lực lượng bên phía Hồng Thành là không đủ, dù sao trời cao hoàng đế xa, Lâm Thanh Diện buộc phải nghĩ cách mượn lực lượng bản địa.”
Nhà họ Tần chính là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn Tần Đốc Công, mở miệng hỏi: “Gia chủ Tần, ông có biết người tên Trần Tài Anh không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT