“Chỉ có hôm nay xinh đẹp thôi sao?” Hạ Tử Hy tinh nghịch cười hỏi, nhất thời khiến không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tống Kỳ nhìn cô, vẫn có chút không nhịn được, vươn tay ôm lấy cô.

Ôm chặt lấy cô.

Giống như, chỉ cần buông tay, anh sẽ không còn cách nào nắm chặt được cô.

Hạ Tử Hy thật sự không nghĩ đến anh sẽ như vậy, nhưng vẫn không nói thêm bất kỳ chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên vai anh.

“Tống tiên sinh từ xa đến đây, không lẽ muốn cướp cô dâu hay sao?” Chính vào lúc này, từ sau lưng vang lên một giọng nói.

Khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên xuất hiện, Tống Kỳ lúc này mới chậm chạp buông Hạ Tử Hy ra, nhưng vẫn không có chút ngại

ngùng nào.

Hạ Tử Hy cũng nghe thấy giọng nói của anh, liền quay đầu lại nhìn: “Cảnh Thiên…” vừa nghĩ đến muốn giải thích, Mục Cảnh Thiên liền nhanh chân bước lên phía trước, trực tiếp ôm lấy Hạ Tử Hy, tuyên bố chủ quyền.

“Vợ à, nếu như lần sau còn như vậy, anh sẽ tức giận đó!” Mục Cảnh Thiên nói.

Hạ Tử Hy: “…”

Nhìn thấy hành động của anh, khóe môi Tống Kỳ nhếch lên:

“Như thế nào? Anh lo lắng sao?”

“Tất nhiên không lo lắng, chỉ là nếu như là như vậy, tôi sợ rằng bản thân anh không có cách nào bước ra khỏi đây được thôi!”

Tống Kỳ mỉm cười: “Hi vọng sự uy hiếp của tôi vẫn luôn tồn tại với anh!”

Mục Cảnh Thiên híp mắt, nhìn thẳng về phía anh.

“Mục Cảnh Thiên, nếu như có một ngày, tôi biết được anh đối xử không tốt với cô ấy, vậy thì tôi nhất định sẽ quay trờ lại, cướp

lấy cô ấy!”

“Nhất định sẽ không có ngày đó!” Mục Cảnh Thiên vô cùng nhanh chóng trả lời.

“Hi vọng là như vậy!” vừa nói, Tống Kỳ liền nhìn Hạ Tử Hy, “Nếu đã như vậy, vậy anh đi trước đây!”

“Hiện tại sao? Không tham dự lễ kết hôn rồi đi sao?” Hạ Tử Hy hỏi.

“Để anh tham dự hôn lễ của em, quả thật là một chuyện…vô cùng khó khăn, anh đã đặt vé máy bay chiều nay, nên hiện tại phải rời

khỏi!” Tống Kỳ nhàn nhạt trả lời.

Hạ Tử Hy không biết nên nói như thế nào, chỉ nhìn anh: “Bảo trọng!”

Tống Kỳ gật đầu, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Hạ Tử Hy, mang theo chút quyến luyến không nỡ, Mục Cảnh Thiên đứng một bên hoàn toàn bị anh xem như vật trang trí.

Cuối cùng, trong tầm mắt của hai người bọn họ, Tống Kỳ xoay người rời khỏi, bóng lưng có chút cô độc.

‘Tống Kỳ…” lúc này Hạ Tử Hy đột nhiên tiến lên một bước gọi tên anh,

Tống Kỳ ngây người, quay đầu lại nhìn cô.

Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh: “Anh nhất định sẽ hạnh phúc!”

Tống Kỳ đứng im, nhìn cô, khóe môi cuối cùng nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng, cũng không nói bất cứ điều gì, tiếp tục bước về phía trước lên xe rời khỏi.

Cô đơn rời đi, có lẽ lần này anh

quay lại đây cũng chỉ vì muốn một đáp án cuối cùng, nếu như không trở về, chính là sự hối hận cả đời này, dù cho hiện tại đáp án như thế nào, anh cũng sẽ không hối hận đã quay về đây.

Chỉ là muốn anh nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác trao nhau nhẫn cưới, ngã vào lòng người đàn ông khác, anh thật sự không cách nào làm được.

Tiểu Hy, anh xin lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play