Nghe đến đây, trong lòng Hạ Tử Hy thoáng loạn nhịp, vậy cũng là nói cho đến hiện tại anh chưa hề chợp mắt.

“Nhất định đã rất mệt rồi?”

Tống Kỳ mỉm cười, sau đó buông cô ra: “Vần tạm ổn!”

Lúc này, Đô Đô cùng Khả Khả nhìn hai người bọn họ, thức thời lên tiếng: “Tiểu Hy, hai người bọn chị vào trong chờ em!”

Hạ Tử Hy gật đầu: “Được!”

Hai người bọn họ bước vào bên trong, Hạ Tử Hy cùng Tống Kỳ đứng một bên, lúc này, vẫn còn không ít người đi qua đi lại, Mục Cảnh Thiên cũng đã đi sắp xếp những chuyện khác.

Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười: “Anh có thể đặc biệt quay về tham gia hôn lễ của em, em rất vui!”

Tống Kỳ nhìn cô: “Tiểu Hy, anh lần này quay trở về chính là muốn nói cho em biết, anh cỏ một câu muốn nói với em!”

Giống như biết rằng anh muốn nói gì, Hạ Tử Hy chân mày nhíu chặt: “Tống Kỳ, em biết anh muốn nói gì, em cũng đã từng nói qua, anh đối với em mà nói giống như người thân, giống như anh trai của em vậy, cho nên anh có thể đến tham dự hôn lễ của em khiến em rất vui!”

Một câu nói này, chặn lại những lời muốn nói của Tống Kỳ.

Tống Kỳ nhìn cô, ánh mắt đậm sâu cùng mãnh liệt mang theo chút quyến luyến không nỡ, có lẽ cô chính là hiểu rõ, chuyện đã lâu như vậy, cô không thể không một

chút cảm giác.

Sau đó, anh tự cười chế nhạo bản thân: “Đúng vậy, em đều biết rõ, em thông minh như vậy, làm sao không biết được chứ…”

Hạ Tử Hy nhìn anh, cũng không biết nên nói như thế nào.

Lúc này, Tống Kỳ nhìn cô: “Nếu đã như vậy thì anh vẫn có một câu này muốn nói cho em biết!”

“Nếu như đây chính là hạnh phúc mà em muốn vậy thì anh sẽ chúc phúc cho em, nhưng nếu như có một ngày, em cần anh…cần sự

chút cảm giác.

Sau đó, anh tự cười chế nhạo bản thân: “Đúng vậy, em đều biết rõ, em thông minh như vậy, làm sao không biết được chứ…”

Hạ Tử Hy nhìn anh, cũng không biết nên nói như thế nào.

Lúc này, Tống Kỳ nhìn cô: “Nếu đã như vậy thì anh vẫn có một câu này muốn nói cho em biết!”

“Nếu như đây chính là hạnh phúc mà em muốn vậy thì anh sẽ chúc phúc cho em, nhưng nếu như có một ngày, em cần anh…cần sự

giúp đỡ của anh, vậy thì anh sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh em, số điện thoại của anh sẽ không bao giờ thay đổi, vĩnh viễn vì em nghe máy!” anh nói.

Hạ Tử Hy chớp hàng mi dài, nhìn anh mỉm cười: “Tống Kỳ, cảm ơn anh!”

Được yêu chính là một loại hạnh phúc, Hạ Tử Hy vô cùng hạnh phúc, cũng như vô cùng may mắn, gặp được Hạ Thiên, Hứa Vy Nhân, Hạ Tử Dục, Đô Đô,

Mục Cảnh Thiên chính là hạnh phúc, đến cả Tống Kỳ đối với cô mà nói cũng là một loại hạnh

phúc.

Nếu như không có bọn họ làm sao có cô?

Cho nên nếu như nghĩ đến, vậy cô có lẽ chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Tống Kỳ cũng nhìn cô mỉm cười: “Hôm nay em rất xinh đẹp!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play