Ngưng Tích cũng không biết nên trả lời như thế nào, đơn giản nói: “Em không biết…”

Tình cảm cô dành cho Mục Cảnh Thiên, Huống Thiên Hựu mặc dù không nói, nhưng vẫn có thể nhận ra được, anh có thể xác định cô ấy không thể nào nhanh như vậy mà thay lòng đỗi dạ.

“Em chính là cố ý chọc tức Cảnh Thiên?” anh hỏi, nhưng giọng nói không phải nghi ngờ mà chính là

chắc chắn.

Cô biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?

Nếu như thật sự như vậy, tại sao Huống Thiên Hựu cũng có thể nhận ra, vậy tại sao Mục Cảnh Thiên lại không nhận chứ?

Ngưng Tích không lên tiếng, nhưng im lặng không phải chính là ngầm thừa nhận hay sao?

Huống Thiên Hựu tùy tiện nhếch môi, ánh mắt lười biếng nhếch lên nhìn cô: ‘‘Ngưng Tích, em có biết hậu quả của những chuyện

mình làm không?”

Lời này khiến cho Ngưng Tích ngẩng đầu, cả khuôn mặt khó hiểu: “Có hậu quả gì?”

“Em cảm thấy em làm như vậy sẽ khiến Cảnh Thiên hối hận sao? Em làm như vậy chỉ chà đạp bản thân mà thôi!” Huống Thiên Hựu vô cùng khách quan nói ra sự thật này.

Trong lòng Ngưng Tích đột nhiên chấn động, nhìn Huống Thiên Hựu: ‘Tại sao?”

“Đầu tiên, việc em dọn khỏi Mục

gia, chính là cùng cậu ấy tạo ra khoảng cách, hơn nữa đây không phải là khoảng cách sẽ sinh ra sự tốt đẹp đâu; thứ hai, việc em dọn ra ngoài, trong mắt Cảnh Thiên, em đã cùng người khác sống bên nhau, em cảm thấy anh ấy sẽ tiếp nhận một người con gái đã từng sống chung với người đàn ông khác sao?” Huống Thiên Hựu nói.

Ngưng Tích trong nhất thời như hiểu rõ chuyện gì đó, lúc này, chỉ vì muốn gợi lên sự chú ý của Mục Cảnh Thiên, hoặc là chọc tức anh, căn bản không suy nghĩ quá nhiều, hiện tại nhắc đến chuyện này, giống như thật sự

như vậy.

Ngồi im trên ghế, sắc mặt có chút trắng bệch.

Huống Thiên Hựu cũng không tiếp tục nói thêm điều gì khác, chỉ nhìn về phía Ngưng Tích, ánh mắt sâu khó dò khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy chuyện này không đơn giản.

“Em…không ở chung với anh ta, em chỉ đang sống tạm trong một căn hộ khác của anh ta mà thôi!” im lặng một lát, Ngưng Tích lúc này mới nói ra lời này.

Huống Thiên Hựu ngược lại không chút để ý nhướng mày, tao nhã nâng lên ly rượu vang: “Chuyện này như thế nào, anh biết hay không đều không quan trọng, quan trọng là Mục Cảnh Thiên biết, lại nói cậu ấy lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, cũng chưa chắc sẽ tin tường!”

Cầm chắc chiếc nĩa trong tay, ra sức dùng lực, Ngưng Tích im lặng, giống như đã nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.

Không thể không thừa nhận, những gì Huống Thiên Hựu nói đều vô cùng có đạo lý.

Ngưng Tích ngước mắt nhìn Huống Thiên Hựu, ánh mắt mang theo chút cầu cứu: “Em biết rồi, hiện tại phải làm như thế nào?”

“Quay trờ về!”

“Không!” Ngưng Tích lên tiếng từ chối.

“Tại sao?”

“Không có tại sao cả!” Ngưng Tích lên tiếng, là do cô muốn dọn ra ngoài, hiện tại lại quay về, cô nên lên tiếng như thế nào, cô thật sự không mở lời được.

Nhìn cô kiên quyết như vậy, Huống Thiên Hựu cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ gật đầu: “Được thôi, nếu như em đã quyết định, vậy thì anh cũng không nói nhiều nữa!” vừa nói, anh liền cầm dùng cụ ăn trước mặt, tao nhã cắt phần beefsteak.

Ngưng Tích tiếp tục chìm vào im lặng, con người chính là một tổ hợp mâu thuẫn, khi có người khuyên ngăn, đặc biệt kiên quyết, khi không còn ai ngăn cản, ngược lại cảm thấy đặc biệt thất vọng, cảm giác giống như bị bỏ rơi.

Cũng không biết Ngưng Tích đang suy nghĩ, hai người liền tiếp tục ăn.

“Đúng rồi, em cùng người đàn ông kia như thế nào rồi?” Huống Thiên Hựu không hề nhớ tên cùa Lục Tiêu An.

“Chính là như vậy!” Ngưng Tích yếu ớt nói, nhìn cũng không có vẻ gì quá hào hứng.

“Anh ta tên gì?”

“Lục Tiêu An!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play