“Vâng, năm giờ sáng mới ngủ, vừa thay đổi chỗ mới, có chút không quen!” Ngưng Tích thành thực nói.

Lục Tiêu An gật đầu: “Vậy được, em hôm nay cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày khác anh sẽ mang em đi chơi!”

“Được!” Ngưng Tích gật đầu.

Chính vào lúc này, điện thoại Lục Tiêu An vang lên, khi nhìn thấy số điện thoại, anh liền cầm lên bước sang một bên.

“Alo…” thấp giọng nói.

“Tôi sẽ tìm biện pháp giải quyết, tôi lập tức quay trờ về!” vừa nói, liền cúp ngang điện thoại.

Bước về bàn ăn, Lục Tiêu An ngồi xuống, Ngưng Tích nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”

Lục Tiêu An giả vờ như không có chuyện gì chỉ mỉm cười trả lời cô: “Không có gì, công ty chỉ gặp chút phiền phức!”

“Vậy anh có cần nhanh chóng quay về không?”

“Đợi sau khi em ăn xong, anh sẽ quay về!” Lục Tiêu An nói.

“Không cần, anh vẫn nên quay về công ty trước, giải quyết công việc quan trọng hơn!” Ngưng Tích nói.

Lục Tiêu An suy nghĩ, gật đầu nói: “Được, vậy em ăn xong nhớ nghỉ ngơi, muộn một chút anh lại đến thăm em!”

“Được!” Ngưng Tích gật đầu.

Lục Tiêu An lúc này mới cầm lên điện thoại bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng rời khỏi của anh, Ngưng Tích đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô

vẫn luôn cảm thấy Lục Tiêu An đối tốt với cô, có chút không thiết thực, lại có một chút không thật.

Cho nên điều này khiến cô có chút bất an…

Cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, nếu như đã đến đây rồi, cũng chỉ có thể như vậy, dù sao cũng không thể xách hành lý quay về Mục gia.

Nghĩ như vậy, sau khi ăn xong bữa sáng, cô liền một lần nữa quay về giường ngủ bù, sau khi biết rằng Lục Tiêu An đêm nay

mới quay lại, cho nên cô ngủ đặc biệt thoải mái.

Cho đến tận buổi chiều khi Ngưng Tích tỉnh dậy, cảm thấy có chút đói bụng, muốn ăn chút đồ ăn, nhưng một người lại cảm thấy quá nhàm chán, suy đi tính lại, lúc này mới gọi cho Huống Thiên Hựu.

Hai người hẹn nhau bên ngoài, Ngưng Tích ăn uống vô cùng ngon miệng.

Quan hệ giữa cô cùng Huống Thiên Hựu cũng không tính quá tốt, nhưng dù sao cũng có quen

biết, anh ta cũng có quan hệ khá tốt với Mục Cảnh Thiên, cho nên cô cũng rất an tâm.

“Như thế nào đột nhiên nhớ đến việc tìm anh ăn cơm?” Huống Thiên Hựu nhìn cô hỏi, đối mặt với thức ăn trước mặt, ngược lại không có chút khẩu vị nào, đa phần đều nhìn Ngưng Tích ăn.

“ở nơi này, ngoại trừ anh ấy, em cũng chỉ quen một mình anh, nếu không tìm anh thì còn cỏ thể tìm ai?”

“Không nghĩ rằng anh lại trở thành lốp dự phòng!”

Ngưng Tích mỉm cười: “Đừng ghen tị, em không xem anh là lốp dự phòng!”

Huống Thiên Hựu nhếch môi cười, nâng ly rượu vang trước mặt, lắc nhẹ, sau đó tao nhã đưa lên miệng thưởng thức: “Anh nghe nói, em đã dọn ra khỏi Mục gia!”

Ngưng Tích vừa ăn thức ăn, có chút dừng lại, đến đầu cũng không ngước lên: “Nhanh như vậy đã nghe nói rồi sao!”

“Xem ra đây là sự thật!”

“Đúng vậy, là sự thật…” Ngưng Tích tiếp tục ăn, chỉ có ăn uống mới có thể che đậy được tâm trạng lạc lõng cùng bất an của cô.

Huống Thiên Hựu đặt ly rượu vang xuống, nhưng ngón tay vẫn đặt bên đáy ly, động tác tùy tiện, lười biếng: “Em dọn đến chỗ của Lục Tiêu An sao?”

“Xem ra, anh chuyện gì cũng biết!” cô vừa nhai thức ăn vừa nói.

“Ngưng Tích, em thật lòng sao?” Huống Thiên Hựu nhướng mày

hỏi, đôi mắt sâu đen giống như hiểu rõ, không lên tiếng mà nhìn về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play