Đọc truyện hay:

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

“Em như thế nào lại trở nên tùy

tiện rồi?” Nghe điều này, Ngưng Tích có chút không vui, quay đầu lại nhln Mục Cảnh Thiên: “Trong mắt anh, em chính là loại ngoài đó sao?”

“Hừ hừ, cũng đúng, em chính là như vậy.. .vậy thì như thế nào? Anh không thích, sẽ có người khác yêu thích thôi!” Ngưng Tích nói.

“Người em nói chính là người đàn ông kia sao?”

“Đúng vậy!” Ngưng Tích gật đầu, “Chính là anh ấy, anh ấy chính là bạn trai của em!”

“Nếu như em hiện tại vẫn còn tỉnh táo, vậy có lẽ những lời em nói anh sẽ tin!”

Ngưng Tích ngẩng đầu, nỗ lực ép nước mắt không được tuôn rơi: “Em hiện tại rất tỉnh táo!”

“Anh hiện tại không muốn nói nhiều với em như vậy, lập tức trở về phòng ngủ, tắm rửa, nghỉ ngơi!” Mục Cảnh Thiên nói.

“Em không cần đến cả việc tắm rửa nghỉ ngơi cũng phải nghe theo anh đúng không?”

Mục Cảnh Thiên nhìn Ngưng

Tích, không ngừng nhíu mày, càng nhíu chặt chân mày, khuôn mặt anh tuấn như phủ một tầng sương mỏng, dự báo một trận mưa gió sắp đến.

“Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho Daddy của em, để ông ấy đích thân đến đón em trờ về!” vừa dứt lời, Mục Cảnh Thiên cũng không nói sang những chuyện khác, trực tiếp bước vào nhà.

Còn Ngưng Tích vẫn đứng bên ngoài, khi Mục Cảnh Thiên bước ngang người cô, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Cô nỗ lực kiềm chế, kiềm chế, vươn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt.

Hạ Tử Hy ở trong nhà, đang cùng Mục lão thái thái trò chuyện, lúc này khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên bước vào bên trong liền hòi: “Ngưng Tích thì sao?”

“Đang ờ bên ngoài!” Mục Cảnh Thiên kiềm chế tức giận nói.

Hạ Tử Hy bước ra ngoài cửa nhìn xem, sau khỉ nhìn thấy bóng người ngã trên nền đất lập tức kinh ngạc thốt lên: “Ngưng Tích!”

Giống như cảm giác có chút gì không đúng, Mục Cảnh Thiên quay đầu liền nhìn thấy Ngưng Tích lúc này đã bất tỉnh trên nền đất.

Trong bệnh viện.

Ngưng Tích nằm trên giường bệnh, Hạ Tử Hy nhíu nhẹ chân mày.

Mục Cảnh Thiên cũng mím chặt môi, nhưng vẫn không nói bất kỳ điều gì.

“Bệnh nhân hiện tại đã không còn bất kỳ vấn đề gì đáng ngại, có điều phải chờ đến ngày mai mới có thể tỉnh lại, hai người có thể trở về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai có thề ghé qua!” nữ y ta nhìn bọn họ dặn dò.

Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy lúc này mới bước ra ngoài.

Hạ Tử Hy cầm lấy điện thoại thông báo tình hình cho Mục lão thái thái, sau khi báo mọi chuyện bình an, lúc này tình hình mới xem như đã trở nên yên tĩnh trở lại,

Phải biết rằng chuyện vừa xảy ra khiến cho Mục lão thái thái sợ hãi không thôi.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Hy: “Chúng ta trờ về trước!”

Hạ Tử Hy gật đầu, cũng không từ chối, sau đó hai người liền bước ra khỏi bệnh viện.

Một đường này, Mục Cảnh Thiên cũng không lên tiếng, Hạ Tử Hy biết rằng anh đang lo lắng cho Ngưng Tích liền lên tiếng: “Nếu như anh lo lắng cho Ngưng Tích, vậy thì đêm nay cứ ờ lại bệnh

viện với cô ấy, em có thể về nhà một mình!”

Nghe đến điều này, Mục Cảnh Thiên liền quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy, nắm chặt bàn tay cô: “Anh làm sao có thể để em một mình ở nhà được chứ, không vấn đề gì, sáng ngày mai anh lại ghé qua xem tình hình!”

Ngày hôm sau.

Mục Cảnh Thiên đang làm việc trong văn phòng, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, anh cũng tùy tiện nhận máy.

“Mục tổng, bên ngoài có một vị Lục tiên sinh muốn gặp anh!”

Nghe đến điều này, động tác của Mục Cảnh Thiên thoáng ngừng lại, ánh mắt nhìn vào điện thoại: “Để anh ta vào đây!”

Vâng!

»

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play